Ta Mang Theo Tiểu Thụ Đi Dưỡng Thai

Ta Mang Theo Tiểu Thụ Đi Dưỡng Thai - Chương 35: Với tôi mà nói thì cậu... (3)




Trên trời có một đám mây trôi chậm rãi. Ngồi trên mây trắng bồng bềnh nhìn xuống cảnh vật bên dưới là thân ảnh hai nam nhân ngồi song song với nhau.

Một vị hoàng đế nào đó nổi tiếng trong lịch sử hiện tại đang ngồi đánh cờ dưới gốc đào với vài vị thổ địa. Danh nhân viết lên những đoạn thơ ca lưu danh thiên cổ nhàn nhã tản bộ. Huyết tộc trong những câu chuyện biến thành dơi chơi đùa với mấy người sói.

Cầu vồng thực chất là một cây cầu băng qua các vùng đất, có thể đặt chân lên. Cơn mưa ngang qua sẽ chỉ rơi xuống toàn kẹo. Tuyết trắng vị hoa quả chỉ cần đi qua vùng khác là thấy. Đưa tay ngắt một đóa hoa hồng, nó sẽ biến thành tinh linh nhỏ có cánh chạy vội mất.

Tạ Tinh dựa vào vai Lâm Khanh, giải thích cho hắn một vài thứ thú vị bên dưới: "Một thế giới hoàn hảo nhỉ?"





: "Cũng là thế giới tốt nhất."

: "Tôi chỉ muốn đem những gì tốt nhất tặng cho Lâm Khanh."

Tạ Tinh cúi đầu ủ rũ, giọng điệu nghe vô cùng thương tâm: "Lâm Khanh. Tôi nhận ra bản thân chẳng quan tâm tới thứ gì trên đời nữa rồi, ngoại trừ cậu."

Dừng một chút lại đưa tay chống cằm, đàng hoàng trịnh trọng nói: "Tôi muốn làm cho cậu cười."

Lâm Khanh nghiêng đầu lắng nghe không sót một từ, mỉm cười ngọt ngào. Nâng lên lọn tóc bên tai của người đối diện mà vuốt ve.

Tạ Tinh cẩn thận từng li từng tí nâng hai tay nam nhân đến bên môi hôn nhẹ: "Cố gắng thêm chút nữa thôi. Chúng ta sẽ sống cùng với nhau, vĩnh viễn."

Tâm trí Lâm Khanh hoàn toàn bị lấp đầy, cảm giác ấm áp chảy xuôi trong thân thể. Kể cả khi không có ký ức đi nữa, nam nhân trước mặt này vẫn mang lại cho hắn sự an toàn kỳ lạ. Chỉ muốn càng thêm thân cận y, âu yếm y. Hoặc giống như lời y nói, mang tất cả những thứ tốt nhất trên đời đến đặt trước mặt y.



Tạ Tinh ngẫm lại Lâm Khanh vẫn chưa lấy lại ký ức thì xị mặt xuống, chọc chọc Bảo Bảo trong túi áo vài cái.

Quả cầu phát sáng từ trong túi nam nhân vọt bay ra ngoài, bíp một tiếng trình chiếu lên không trung một dàn số liệu khác biệt rõ ràng. Là thông tin của tất cả chưởng quản ngoại trừ Chủ Thần, từ cốt truyện yêu thích đến tuyến phát triển lịch sử chủ chốt đều được liệt kê đầy đủ, tỉ mỉ.

Tạ Tinh đơn giản xử lí rất nhanh đã xong, đem tất cả dữ liệu cần thiết truyền vào trong Bảo Bảo. Giao lại cho Lâm Khanh, ân cần dặn dò hắn phải giấu cho kĩ.

Bảo Bảo sẽ là thiết bị kết nối hai người với nhau, cũng là vật gian lận mà Tạ Tinh đã chu đáo chuẩn bị để đối mặt với những bài kiểm tra tới từ phía Chủ Thần.

: "Hể? Như vậy là không được nha."

Tạ Tinh giật mình kéo tay Lâm Khanh ra phía sau, chính mình chắn người ở đằng trước.



Trên đám mây chẳng biết từ khi nào xuất hiện thêm một thân ảnh. Thiếu niên khoác trường bào đỏ rực như lửa, tài khí vượt người lại chẳng nhiễm phong trần.

Thấy Tạ Tinh trừng mắt nhìn mình thì dừng chân lại, vui vẻ phất tay. Âm thanh mềm mại còn kéo dài âm cuối: "Coi như ta không thấy gì hết. Chuyện vừa nãy cũng sẽ không báo lên Chủ Thần đâu. Đừng lo."

Tạ Tinh trợn to hai mắt, khó hiểu rầm rì: "Ngài mà lại tốt như vậy, thật đáng ngờ."

Thiếu niên bật cười: "Ta chỉ lo hạnh phúc của con trai mình cũng không được sao?" Tiếp theo liền biến ra một viên ngọc trai màu lam đem đưa tới tay Tạ Tinh, nghiêm túc nhắc nhở: "Cái này Chủ Thần dặn đưa ngươi, là vật chứa ký ức của Lâm Khanh. Giữ cẩn thận, sau khi bắt đầu bước vào bài thi thứ nhất sẽ tự động trả lại cho hắn."
Tạ Tinh ngoan ngoãn gật đầu, biểu thị nhớ kỹ.

Mãi đến khi thiếu niên quay người rời khỏi. Tạ Tinh vừa quay đầu liền bị người nọ nhào lên đè xuống. 

Lâm Khanh hơi xụ mặt ngồi trên người Tạ Tinh, biểu hiện tủi thân giống như thể bị bỏ rơi. Nhưng sau khi được người dưới thân duỗi tay xoa đầu thì rất nhanh liền vui vẻ trở lại. 

Tạ Tinh nhìn biểu tình trẻ con của hắn mà cười rộ lên, lộ ra cái lúm đồng tiền nho nhỏ trông rất hiền hòa. Trong mắt là một mảnh thanh minh.

Lâm Khanh yên tĩnh không gây ra tiếng động vén lên áo y, lộ ra cái bụng nhỏ trắng bóc, nhẹ nhàng đặt xuống một nụ hôn. Gương mặt giống như được lên tinh thần, đôi mắt đen láy sáng ngời chăm chú nhìn Tạ Tinh.

Nam nhân chẳng hiểu sao đột ngột sảng khoái cắn xuống một ngụm, in hằn dấu răng lên làn da mềm mại của người nọ. Tóc của hắn cọ cọ vào da của Tạ Tinh, có chút ngứa.
Tạ Tinh phồng má vỗ vỗ vai hắn, tâm lý thả lỏng đôi chút: "Đau. Đừng nghịch."

Chỉ cảm thấy một mảnh mềm mại, người kia giống như không nghe thấy lới y. Chưa kể còn bắt đầu dịch dần mục tiêu xuống dưới. Dùng răng cắn lấy dây đai trên quần Tạ Tinh kéo lỏng ra. Bộ dáng thập phần quyến rũ.

Bảo Bảo xem cảnh trẻ em không nên nhìn, hoảng hốt vùi cả thân thể tròn lăn vào trong mây để trốn.

Tạ Tinh thì nín đến đỏ mặt, tội nghiệp nói: "Cái đó.. Để sau khi mình xong bài kiểm tra lại làm tiếp được không? Lâm Khanh?"

Lâm Khanh hơi ngước đầu lên, liếm liếm khóe môi, đáp một tiếng: "Lần trước không được rồi."

Tạ Tinh kinh ngạc chạm tay lên vành tai nam nhân: "Ngươi nhớ ra?"

Lâm Khanh lắc lắc đầu, ưu sâu nói: "Chỉ một chút, nhưng rất mơ hồ. Nhưng ta nhớ rõ chúng ta chưa làm đến nơi đến chốn vì Tạ Tinh toàn kiếm cớ thôi."
Tạ Tinh: "..." Nhớ cái gì không nhớ.

Tạ Tinh hơi lùi người ra đằng sau, lại bị Lâm Khanh nắm cổ chân dễ dàng kéo trở về vị trí ban đầu.

Giữa giây phút nóng bỏng nồng cháy, củi khô sắp bốc lửa. Một cái đầu treo ngược đột ngột xuất hiện ngăn giữa hai người.

: "Hi." Tham Lang lắc lư thân mình ngồi thẳng trở lại trên thảm bay ở ngay phía trên đầu hai người kia: "Xin lỗi đã phá hoại bầu không khí riêng tư của hai người nhá! Nhưng Chủ Thần bảo ta đến xách hai người về á! Bài kiểm tra thứ nhất sắp bất đầu rồi."

Tạ Tinh vừa thở phào nhẹ nhõm đứng dậy. Thấy Lâm Khanh vẫn còn ỉu xìu ngồi bệt trên đất đành ngồi xuống dỗ dành: "Yên tâm đi Lâm Khanh. Đợi tới ngày mai, chúng ta sẽ lại gặp mặt."

: "Sau bài kiểm tra, ta chắc chắn sẽ..." Tới đây Tạ Tinh gương mặt đỏ ửng nghé sát vào tai người đối diện thì thầm nhỏ nhẹ.
Lâm Khanh chạm vào tay y, buồn bực bảo: "Vậy đã hứa rồi, móc nghéo đi."

Tạ Tinh cong cong khóe môi, cùng bạn nhỏ Lâm Khanh đang giận dội móc nghéo.

Tham Lang ở một bên nhìn hai người tú ân ái mà thở dài đầy ai oán.

_