Ta Mang Theo Tiểu Thụ Đi Dưỡng Thai

Ta Mang Theo Tiểu Thụ Đi Dưỡng Thai - Chương 47: Tác giả vẫn chưa ra chương mới! (2)




Lồng giam mang theo sự bí bách trong một khoảnh khắc liền nổ tung ra. Không khí trong lành lập tức tràn vào.

Lồng giam vỡ tung mang theo dư chấn cực kỳ khủng khiếp. Sống lưng Túc Thanh cứng đờ, căn bản không có tâm tư nghĩ đến điều gì khác, ôm trọn Tạ Tinh vào trong lòng bảo hộ y chặt chẽ.

Giữa tiếng la ó che trời lấp đất, hai thân ảnh chìm vào trong làn khói giữa gò đất đang từ từ sụp đổ.

Mặt đất dần hạ xuống. Trung tâm chỉ còn lại đất đá cùng gạch vụn. Thuần Cảnh nghe thấy thanh âm lý trí của mình nứt ra. Tim đã gần như muốn nhảy ra ngoài,  trong lòng vừa chua xót vừa đắng chát.

[ Top 1 bị đánh bại. Khép lại Địa ngục Thanh Trừng. ]

Không gian yên tĩnh đến mức không thể nghe thấy âm thanh nào, sự hoang vu đổ nát khiến người ta mơ hồ sinh ra một loại cảm xúc cô đơn.





Thuần Cảnh vẫn bất động nhìn về phía gò trung tâm, đôi mắt trong trẻo xinh đẹp hơi rung động.

Rui ở một bên khép hờ hai mắt. Viền mắt cô bé đỏ hoe, khóe mắt ươn ướt. Quân Phi mím môi quay đầu đi che giấu cảm xúc. Đại não thiếu niên vô cùng hỗn loạn, nhưng vẫn phải cố gắng bình tĩnh lại.

Cô bé vẫn cố nén sự bồn chồn, bất an trong lòng mà ngẩng đầu lên nhìn thanh niên: "Họ sẽ không sao đúng chứ?"

: "Bình tĩnh." Thuần Cảnh nói xong không nhịn được, lại bổ sung một câu: "Hai người họ rất lợi hại, sẽ đi ra nhanh thôi mà."

Giọng điệu Quân Phi có chút cứng nhắc kéo dài thanh âm: "Thật sự?"

Thời điểm gật đầu, trong lòng Thuần Cảnh có chút mâu thuẫn. Cậu lẳng lặng thu hồi tầm mắt, cáu kỉnh vò đầu bứt tóc đầy âu lo.

Đúng lúc này, hệ thống lại vang lên thông báo một lần nữa.



[ Đang tiến hành sắp xếp bảng xếp hạng. ]

[ Chúc mừng người chơi Tạ Tinh trở thành Top 1. Đạt được cơ hội thực hiện điều ước. ]

Hư vô từ từ hình thành nên một bóng người hấp dẫn không ít ánh mắt, khiến cho lệ khí từ bốn phía đều sôi trào.

Túc Thanh ôm lấy Tạ Tinh, xông qua muôn trùng vây đi đến bên này. Người trong ngực vùi đầu lên vai hắn. Đôi bàn tay nắm chặt không buông. 

Ngón tay giật giật, Quân Phi vội vàng chạy tới nắm chặt lấy tay của Tạ Tinh. Rui với khoé mắt còn vương lệ ngọt ngào nở nụ cười dang tay ôm y một cái.

Thuần Cảnh ấn vào sống mũi, vỗ vai Túc Thanh: "Trở về là tốt rồi, trở về là tốt rồi."

Giữa không khí hân hoan vui mừng, hệ thống không thể không nhắc nhở một câu thể hiện sự tồn tại.

[ Mời người chơi Top 1 đưa ra điều ước của mình. ]



Túc Thanh nhướn mày theo bản năng. Tạ Tinh híp mắt đưa một tay chạm lên bảng sáng, không hề do dự cất lời

: "Ta muốn... Trò chơi này kết thúc vĩnh viễn."

Dứt lời, quanh người tất cả những người chơi còn sống đều được phủ lên một tầng sáng nhàn nhạt. Không gian xung quanh giống như những mảnh ghép rời rạc dần tan rã.

Trong ánh mắt Túc Thanh có chút phức tạp. Thời điểm quầng sáng bao hết đến từng đầu ngón tay, kí ức ngủ quên trong tim rục rịch lúc trước hiện tại bừng tỉnh. Dường như không thể ngăn cản giây phút chấn động trong lòng. 

Túc Thanh vội vàng lao đi. Chạy đến đứng trước mặt người ấy, hô lên rằng

: "Tôi chính là..."

[ Trò chơi kết thúc. ]

Theo tiếng thông báo lạnh lùng của hệ thống, những ngôi sao lấp lánh tan biến trong không trung. Tạ Tinh và những người khác đều biến mất.
Thuần Cảnh thân thể mờ dần. Phút cuối cùng liền nghiêng mình sang, gật đầu một cái thay cho lời chào

: "Mong cậu giữ gìn sức khoẻ, Túc Thanh."

Ánh sáng loé lên rực rỡ, vô số vì tinh tú vụt sáng rồi tan biến giữa hư vô, mang theo sự lãng mạn của dải ngân hà.

Túc Thanh buồn bực cúi đầu. Chờ đợi thân thể tan rã.

Chẳng ngờ, cổ tay lại bị bắt lấy bởi một bàn tay trong suốt. Ngẩng đầu nhìn thoáng qua liền bắt gặp một gương mặt quen thuộc.

: "Lại đây nào." Thanh âm kia lộ ra vẻ lười biếng và gợi cảm từ trong xương.

Túc Thanh nỗ lực kiềm chế cảm xúc vang dội trong lồng ngực. Không ngần ngại cúi đầu, hôn lên ngón áp út của bàn tay kia. Đuôi mắt hơi cong lên

: "Tôi là Lâm Khanh."

Tạ Tinh không khỏi âm thầm bật cười: "Ừm. Là người em tìm kiếm."

: "Lần này không có cơ hội. Tôi đợi em ở thế giới tiếp theo."
Tôi sẽ luôn dõi theo trái tim em. Để có thể gửi trọn cho em hết thảy sự dịu dàng của chính tôi.

Giọng nói của đối phương có chút khàn khàn, âm sắc thấp hơn bình thường rất nhiều. Khiến Tạ Tinh tâm cũng đều mềm nhũn.

Con tim hoà chung nhịp đập xé tan đêm thâu vô tận. Để bình minh của tự do lần đầu tiên rực sáng trên toàn bộ đại lục.

_

Vạn vật cứ thế đổi thay, kết thúc rồi lại bắt đầu. Có điều ấn tượng về sự tan vỡ của trò chơi vẫn để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng người tham gia. Có nhiều người thật lâu về sau cũng vẫn nhắc mãi.

Tính theo một mức nào đó, họ vẫn tạo ra một truyền kỳ.

Rời khỏi trò chơi, lần nữa tiến hành làm quen với thế giới hiện đại dân chủ văn minh. Trở lại thế giới vốn có, Quân Phi và Rui đăng ký một lớp học, vừa học vừa mở một tiệm trà sữa. Thuần Cảnh nhận làm một công việc liên quan đến thông tin mạng quốc gia. Cũng nhận trách nhiệm tạo sổ hộ khẩu mới, nhận nuôi hai đứa trẻ. Tạ Tinh và Túc Thanh đều không xuất hiện, dường như hoàn toàn biến mất trên thế gian. Có thể họ vẫn kẹt lại với trò chơi, cũng có thể họ lựa chọn ở ẩn đi du lịch chỗ nào đó.
Trải qua mấy chục năm.

Một ngày rất đỗi bình thường nào đó, Rui nắm tay một chàng trai về. Giới thiệu với hai người trong nhà.

Bạn trai của Rui suýt chút nữa bị Quân Phi đuổi theo đập chết. Thuần Cảnh khoanh tay đứng nhìn, bày tỏ sự thông cảm sâu sắc.

Tới tận khi Thuần Cảnh lên chức chú, ngày ngày ở nhà giúp Rui chăm lo cho mấy đứa nhóc lộn xộn. Khi mà Quân Phi đã trưởng thành, đi ra thế giới bên ngoài xây dựng sự nghiệp riêng.

Nhìn cảnh lũ nhóc vây quanh nháo nhào đòi chơi đùa, trong bụng Thuần Cảnh cảm thấy vô cùng mỹ mãn.

Thanh niên vươn vai, hài lòng thở dài một tiếng. Mở ra cuốn sổ ghi chép ghi lại những việc vụn vặt ấn tượng xảy ra gần đây, cẩn thận lưu giữ lại. Giống như những câu chuyện khác của bọn họ từ rất lâu về trước.

Thỉnh thoảng nhớ về hai người kia, vẫn là không tránh khỏi có chút buồn bã.
Chúng ta vẫn sẽ đi tiếp, chúng ta rồi sẽ tiếp tục thay đổi.

Thế giới cực kỳ rộng lớn, lại nhìn chẳng thấy điểm cuối.

Thời khắc gặp được mọi người... có lẽ mới chính là điểm bắt đầu thôi nhỉ?

_