Ta Mở Thương Trường Tại Tây Huyễn

Chương 70




Rice muốn nói lại thôi, yên tĩnh mà đi trên đường, thật lâu không có trả lời.

Cho đến khi Vưu Hạ tưởng là cái đề tài này đã đến lúc kết thúc, hắn lại đột nhiên mở miệng: "Quan hệ thân cận, thì ta chỉ có một mình ngươi."

Lúc lời nói ra khỏi miệng, hai người đã đi ngang qua một cửa hàng kẹo ngọt của người lùn được trang trí tinh xảo hoa lệ, mùi kẹo đường nồng nặc mùi thơm từ mở rộng cánh cửa kính đầy màu sắc bay ra, hòa vào làn gió đều là ngọt ngào xì xì.

Cứ việc biết rõ là ý nói của Rice là quan hệ thân thiết bạn thân, mà có lẽ là do ảnh hưởng của mùi hương trong cơn gió, Vưu Hạ lồng ngực không khỏi dâng lên một tia cảm giác giọt ngào hạnh phúc.

Hắn liếc mắt mấy lần mái tóc đen của Rice đang bị cơn gió thổi có chút ngổn ngang, ánh mắt chợt nhảy đến phía trước người bán vừa đẩy một chiếc xe hàng gỗ bán công nghệ trang sức, tâm huyết dâng trào nói: "Ta mua cho ngươi một sợi dây da buộc tóc đi!"

Dứt lời, không chờ Rice phản ứng, hắn liền trước một bước đi đến xe đẩy hàng mỹ nghệ bày ở phía dưới bóng cây lớn. Đầu đội nón cỏ người bán hàng thấy gian hàng của mình phía trước dĩ nhiên đến một vị tinh linh khách quý, lập tức đầy mặt tươi cười mà lấy ra áp dưới đáy hộp xinh đẹp nhất đồ trang sức bằng đồng cho hắn nhìn.

Vưu Hạ lắc lắc đầu, tỏ rõ chính mình không mua những thứ đồ này, tầm mắt đã chuyển đến trên giá gỗ một loạt sợi dây bằng da được móc treo lơ lửng.

Hắn vừa ý một cái sợi dây da có charm gắn đồng thau hình chiếc lá cây cùng khắc lông chim tước, vừa vặn Rice đi tới bên cạnh, hắn liền cầm lấy sợi dây da đưa cho Rice: "Ngươi thử một chút cái này đi."

Rice rũ mắt nhìn một chút hắn đưa tới màu đen sợi dây da, ngẩng đầu hướng Vưu Hạ trừng mắt nhìn, như là đang chờ đợi điều gì.

"Ta không biết cột, chính ngươi cột đi." Vưu Hạ liếc mắt một cái nhìn thấu ý nghĩ của hắn, "Ngươi biết cột tóc mà, ta nhớ tới lần thứ nhất nhìn thấy ngươi, lúc đó ngươi là cột một cái cao đuôi ngựa?"

Nghe vậy, Rice lúc này mới nhận lấy sợi dây da, nhưng cũng không ngay tại chỗ cột thử, mà là đem sợi dây da nhiễu trên cổ tay, nhìn liền không khác gì dây xích tay.

Hắn giải thích: "Nơi này không có gương, quay về lại thử."

Vưu Hạ bật cười: "Ngươi còn rất soi mói."

Lập tức hắn hướng về người bán hàng hỏi giá cả.

"Ba mươi cái tiền đồng, còn có cái này cũng tặng cho ngài." Người bán vừa nói vừa cầm lây một sợi dây da hình thức không mấy khác biệt, chỉ có điều là cái charm lá cây bằng đồng đổi thành lục lạc kín đáo đưa cho hắn, ân cần mà nói rằng: "Ta vẫn là lần đầu tiên tiếp đón một vị khách quý như ngài, cái sợi dây da này là đứa con gái sáu tuổi của ta tự tay chế tác, nàng nếu là biết chính mình làm sợi dây da có thể được một vị tinh linh sử dụng, nhất định sẽ thật vui sướng."

Người bán thịnh tình không thể chối từ, Vưu Hạ không thể làm gì khác hơn là tiếp nhận sợi dây da và nói cảm ơn: "Cảm ơn ý tốt của ngài, bất quá ta vẫn là nên trả tiền đem cái này cũng tính chung vào."

Người bán xua tay nói "Không cần không cần", nhưng đến khi Vưu Hạ thật đưa cho hắn sáu mươi tiền đồng, hắn cũng không chối từ, nhếch môi cười bắt chuyện khiến hai người lần sau trở lại.

Mãi đến tận đi ra một khoảng cách, sau đó Vưu Hạ mơ hồ dư vị có điểm gì là lạ. Cái gì mà con gái sáu tuổi tự tay chế tác sợi dây da, mới sáu tuổi biết đến cái gì tinh linh hay không tinh linh chứ!

Hắn liền hỏi Rice: "Ta có phải là bị ép mua ép bán?"

"Ừm." Rice ngoan ngoãn mà gật đầu: "Đổi thành người khác, hắn cũng không dám sử dụng chiêu này."

Vưu Hạ hiểu được, đại khái là bởi vì mộc tinh linh thanh danh luôn tốt, người bán mới sẽ chủ động tặng đồ, bởi vì hắn nắm chắc chính mình nhất định sẽ trả tiền.

Vưu Hạ dở khóc dở cười: "Ngươi nhìn hiểu ra, lúc đó vì sao cũng không ngăn cản ta nha?"

Rice hơi cong lên môi dưới, liếc mắt nhìn trên cổ tay hắn cũng quấn quanh giống chính mình cùng khoản sợi dây da, nói: "Vì nó thật thích hợp ngươi."

* * *

Cũng may sợi dây da cũng không tính là không có tác dụng, buổi tối tham gia tiệc rượu liền dùng tới.

Liên quan tới quần áo tham gia tiệc rượu, Vưu Hạ vốn là dự định đi cửa hàng trang phục thuê một bộ tương đối đơn giản kỵ sĩ quần áo để mặc vào, kết quả là Rice nghe xong ý nghĩ của hắn, sau đó nói thẳng là chính mình có dư một bộ khôi giáp, có thể cho hắn mượn.

Vưu Hạ liền nghĩ có thể tiết kiệm một ít tiền cũng tốt, huống hồ so sánh trong trang phục cửa hàng những bộ quần áo được cho thuê không biết bao nhiêu người đã mặc vào thì mặc đồ của Rice vẫn là thoải mái hơn nhiều.



Vì vậy đêm đó lúc hoàng hôn, Vưu Hạ liền thay đổi kỵ sĩ trang phục Nhật Diệu quân do Rice từ nhà đem ra, hắn còn khiến Rice dùng sợi dây da lúc ban ngày mua giúp hắn buộc lên một cái cao đuôi ngựa.

Đã nhiều ngày rối tung tóc bạc bị cao cao mà cột lên, cả người liền nhẹ nhàng khoan khoái lên rất nhiều.

Duy nhất có chút không thoải mái, đại khái chính là màu đen thiết giáp quá mức nặng nề, mang mà hắn mỗi ngày cùng thành niên tinh linh rèn luyện, thể chất tăng lên không ít, bằng không là không nhất định có thể chống đỡ mặc được bộ quần áo này.

Thay xong trang phục kỵ sĩ, sau đó hắn như đột nhiên diễn nghiện, cầm lấy kiếm của Rice làm ra mấy cái động tác không ra ngô ra khoai, mỗi một lần quay người, trên sợi dây da cột tóc cái lục lạc liền theo mái tóc dài cùng nhau lay động, phát ra liên tiếp leng keng tiếng chuông vang.

Rice bị hắn khuyên cũng cùng đi tham gia tiệc rượu, lúc này vừa thay xong một bộ quần áo khác, chính là bộ đồ trò chơi tặng lễ phục màu đen, trước đó đã được mặc khi chụp quảng cáo.

Hắn ngồi ở rộng rãi ghế sô pha, ngón tay như có như không mà đùa con báo nhỏ, tầm mắt nhưng thuỷ chung dính vào hướng tinh linh đang xoay tròn tư thái.

Mỗi khi đám tóc bạc lóng lánh hào quang của tinh linh lướt qua giáp vai, kèm theo tiếng lục lạc vang lên dường như đang lay động vào trong tim của hắn, dễ dàng mà đem tiếng tim đập của hắn che đi.

Thời gian đã gần tới sáu giờ rưỡi, mặt trời từ lâu đã chìm xuống, chỉ dư lại một mảnh màu hồng ánh nắng chiều con lưu ở đường chân trời.

Không có mở đèn, của hàng mỹ phẩm lầu hai gian phòng vừa lớn vừa tối, chỉ có chính diện cửa sổ thuỷ tinh đem vào một tia sáng nhàn nhạt hoàng hôn.

Đứng trước cửa sổ thuỷ tinh lớn in đầy đám mây hồng, Vưu Hạ làm cái bộ dáng động tác đứng vững thu kiếm lại, bỗng dưng quay đầu nhìn về phía Rice tràn ra nụ cười, hỏi: "Như thế nào, ngươi nhìn xem ta có thiên phú làm chiến sĩ sao?"

Rice bất thình lình đối mặt với khuôn mặt đầy tươi cười của hắn, tâm lý đập bịch bịch, trong lúc nhất thời không mở miệng được, cũng không nhúc nhích được cơ thể, tuỳ ý con báo nhỏ ôm lấy ngón tay của hắn mà gặm cắn.

Vưu Hạ nhìn thẳng hắn chốc lát, ước chừng là ý thức được hành vi của chính mình có chút quá mức ngây thơ, lập tức gác lại kiếm, hắng giọng một cái nói: "Thời gian cũng sắp đến, đứng lên đi, chúng ta có thể đi tiệc rượu."

Không khí yên tĩnh bị thanh kiếm cùng mặt bàn dụng vào nhau tiếng vang thanh thuý đánh vỡ, Rice giống như vừa tỉnh giấc chiêm bao, từ bên trong móng vuốt con báo nhỏ rút ra ngón tay của chính mình, hai bên tai ững đỏ mà cúi đầu "Ừ" một tiếng.

* * *

Lucia phu nhân nói thời gian tiệc tối bắt đầu chính thức là buổi tối bảy giờ, mà Vưu Hạ hai người sớm hơn nửa giờ tham gia, khi đó phát hiện mọi người cũng tới gần như đầy đủ.

Từ cửa chính đem ra thư mời rồi tiến vào, đầu tiên nhìn thấy chính là một căn phòng tiền sảnh đầy ánh nến mờ nhạt, đi qua tiền sảnh có thể nhìn thấy một bức bình phong rất lớn khảm nạm kính màu, du dương tiếng đàn phối hợp với cao vút giọng nữ cùng nhau hợp xướng chính liên miên không ngừng từ bên cạnh bức bình phong lối vào truyền đến.

Vưu Hạ đột nhiên ý thức được đây là thật sự một buổi tiệc long trọng.

Hắn quét mắt lối vào đứng hai bên là hai người mặc chế phục người hầu, lại nhìn một chút Rice, người bên cạnh mặc vào một thân trang phục lễ phục đặt biệt tao nhã tuấn lãng, Vưu Hạ khó giải thích được chính mình mặc bộ chiến phục khôi giáp này, càng giống như là tới đập phá.

Bất quá cái cảm giác không thích hợp cùng ngại ngùng này sau khi tiến vào phòng yến hội liền biến mất trong nháy mắt, không còn thấy bóng dáng tăm hơi.

Lucia phu nhân nói không sai, không cần lo lắng chính mình ăn mặc quá khác người, bởi vì nhất định có người có thể so với hắn càng khác người nhiều lắm.

Hóa trang tiệc tối không hổ là tiệc tối hóa trang, rõ ràng là ánh đèn sáng choang nhân gian phòng yến hội, bên trong lại cất giấu đủ loại cổ quái kỳ lạ hình thù.

Vưu Hạ phóng tầm mắt nhìn, đang chen vai trong dòng người, đem bản thân ăn mặc giả thành một cái thân phận đặc biệt hoặc là nghề nghiệp đều xem như là đơn giản, càng nhiều vị khách thẳng thắn đem bản thân chủng tộc thay đổi luôn.

Giống như hắn mới đi có vài bước, trong mắt liền lướt qua vài cái giả thành có tóc bạc hoặc tóc vàng tinh linh, còn có cưỡi con sói giả kỵ sĩ sói, mặc vào cánh gắn lông chim nhưng không biết bay người chim, đem làn da bôi thành màu xanh lá to cao địa tinh, còn có càng nhiều hình thú kỳ quái trang phục hóa trang, Vưu Hạ đều không nhận ra là cái gì.

"Ôi chao?" Vưu Hạ ánh mắt sáng lên, kéo lấy người bên cạnh quần áo chỉ cho hắn xem: "Rice, ngươi xem ngươi kia mặc vào đôi cánh dơi, không phải là mô phỏng thành Ma rồng đi?"

Rice bình tĩnh mà nói: "Chỉ có cánh là giống thôi."

"Cũng đúng, chỉ có cánh mà không có vảy, quá xấu." Vưu Hạ mất hứng mà nói một câu.



Rice phát hiện ngữ khí của hắn có một chút buồn buồn, hỏi: "Ngươi rất muốn nhìn thấy Ma rồng sao?"

"Cũng không có." Vưu Hạ chề môi dưới, "Đại khái là nuôi ngươi nuôi lâu, cảm thấy Ma rồng vẫn rất là thân thiết, mới nhìn đến có chút giống, liền kích động một chút."

"Ừm."

Đoán chừng là hai người bọn họ ăn mặc tương đối khá là khiêm tốn, cho nên khi hai người đi qua phòng yến hội lớn bước vào phòng khiêu vũ nhỏ, vẫn luôn không gặp phải ai đến tiếp lời.

Đến vũ trường, dòng người càng chật chội, bên tai tất cả đều là các loại tiếng hoan hô cùng tiếng nhạc ầm ĩ.

Đặc biệt là ở giữa gian phòng, hai hàng nam nữ mặt đối mặt nhảy điệu nhảy xã giao, bên trong đám người đang quan sát đứng xung quanh vây quanh ba tầng trong ba tầng ngoài.

Đi qua vũ trường sau đó cuối cùng dòng người tới lui cũng coi như là hơi ít ỏi, tương đối yên tĩnh chính là tiệc rượu phòng ăn.

Sau khi vào phòng ăn, hai người không hẹn mà cùng cầm lấy cái đĩa xếp vào một chút đồ uống cùng đồ ăn, mà khiến Vưu Hạ kinh ngạc chính là, vào ngày lễ hội truyền thống trên bàn ăn này cư nhiên còn có Egg tart cùng khoai tây chiên đến từ quán gà chiên của hắn.

Trời mới biết lúc hắn tại một đống điểm tâm ngọt cùng một loạt thịt nướng, đột nhiên nhìn thấy một rỗ khoai tây chiên tương cà, cái cảm giác kia liền có bao nhiêu lúng túng.

Cuối cùng chỉ có thể cảm khái Lạc Tư thành đối với những thứ ngoại lai thái độ thật là rất bao dung.

Lấy xong đồ ăn, hai người liền kiếm một góc ghế sa lông ngồi xuống, vừa ăn đồ ăn giết thời gian, một bên nghe gần đó hai vị nữ sĩ tán gẫu nhiều chuyện.

Gần đó hai vị nữ sĩ, một người mặc váy liền tay lễ phục màu tím nhạt có hoa văn cánh bướm, một người khác trên lưng mang đôi cánh chuồn chuồn giả, toàn thân là màu đen lễ phục bó sát người.

Cánh bướm nữ sĩ nói: "Ngày hôm nay trang dung của ngài thật là tinh xảo nha, xem cái nét vẽ lông mày, hẳn là xuất từ tay của Lạp Phù nữ sĩ đi."

Chuồn chuồn nữ sĩ: "Ngài đoán đúng không sai, ta vốn tính là hẹn trước Matler tiểu thư, nhưng danh sách hẹn của nàng thật sự quá nhiều, ta không thể làm gì khác hơn là hẹn Lạp Phù nữ sĩ, dù vậy, ta vẫn phải xếp hàng đợi ba tiếng mới đến lượt hóa trang, sớm biết sẽ bận rộn như vậy, ngày hôm qua ta nên hẹn trước."

"Ngài còn may hẹn được thẻ bạc, ta đi quá muộn, chỉ có thể chọn một cái tay nghề bình thường cô gái nhỏ."

"Trang dung của ngài nhìn cũng không tồi mà, nhìn môi của ngài được tô màu son thật tươi đẹp, ta vừa thấy ngài liền bị ngài đôi môi hấp dẫn, thuận tiện nói cho ta biết ngài dùng chính là màu sắc son số bao nhiêu sao?"

Cánh bướm nữ sĩ ngữ khí có mấy phần kiêu ngạo: "Ôi này nha, ta dùng cái này không phải là son dưỡng, mà là một lọ tên là khí chất hoàng hậu son tint, lọ son tint kia còn chưa bán ra đâu, cái này cũng là dựa vào chị của ta, nàng là hội viên của Hạ Chi Lâm, lọ son tint này là nàng dùng 5000 điểm thay đổi được."

"Hóa ra là như vậy, cho nên cái màu sắc này của ngài ta đúng là chưa từng trong cửa cửa hàng thấy qua," chuồn chuồn nữ sĩ nói, "Muốn trở thành hội viên có chút khó khăn, xem ra ta chỉ có thể chờ đợi ngày ra mắt sản phẩm mới."

"Ngài hiện tại dùng cái màu sắc son này cũng rất xinh đẹp nha, là ngày hôm nay mới ra mắt thỏi son môi dưỡng màu huyết ngưu phải không?"

"Không sai, có nhiều màu sắc như vậy, lúc đó nhưng khiến ta chọn hoa mắt, cuối cùng vẫn là xem trên tờ quảng cáo người mẫu cùng thỏi son thật đẹp, liền chọn cái màu sắc này.."

Hai vị nữ sĩ vòng quanh một thỏi son cùng màu sắc của nó mà lải nhải trò chuyện.

Vưu Hạ nguyên bản đều có chút nhàm chán, mãi đến tận nghe thấy hai nàng tán gẫu về áp phích quảng cáo người mẫu, đột nhiên liền nhịn không được cười lên tiếng. Truyện Phương Tây

Rice hướng hắn quăng tới ánh mắt nghi hoặc, hỏi: "Làm sao vậy?"

Vưu Hạ tới gần sát hắn, đè thấp tiếng nói: "Ngươi có nghe thấy hai nàng tán gẫu nội dung sao, ta đã nói rồi, nhất định sẽ có rất nhiều người bị mị lực của ngươi hấp dẫn, do đó mua những khoản mỹ phẩm ngươi quảng cáo.."

Rice hạ mắt xuống thấy miệng hắn đang nói cái gì, chỉ cảm thấy tinh thần càng ngày càng hoảng hốt, bên tai tất cả đều là âm nhạc vui vẻ cùng nhịp tiếng trống lẫn vào nhau, còn lại cái gì cũng nghe không lọt.

Mãi đến tận Vưu Hạ thu về môi, nghiêng đầu mĩm cười hỏi hắn "Đúng không?", tâm tư của hắn mới từ từ thu về lại.

Đang chuẩn bị tuỳ ý nói một chút cái gì, Lucia phu nhân mang theo một vị khuôn mặt trắng nõn trung niên nam nhân trực tiếp đi tới, cao giọng nói: "Vưu Hạ tiên sinh, ta cuối cùng cũng tìm thấy ngài!"