Tà Ngọc Thần Y

Chương 2




Đời Đường Cao Tông năm thứ ba.

Man Tiểu Tri ngồi xe ngựa nhìn ra ngoài, trong lòngnổi lên phiền muộn. Mới bao lâu? Rời đi không đến nửa ngày mà nàng cư nhiên bắtđầu nhớ về Thành Đô.

“Tiểu ngốc nghếch, ngươi vì sao bày ra cái bộ mặtnày?” Bên trong xe ngựa một người khác nhíu mày hỏi.

Nàng quay đầu nhìn về phía Băng Nhược Húc. Nam tửtrước mắt này, khuôn mặt có thể nói là thập phần tuấn dật xinh đẹp, dưới màykiếm là một đôi mắt phượng, lông mi như cánh bướm cong lại dài nằm trên cặp mắtkia, quả thực là lúc nào cũng đều có thể câu dẫn người, dưới chiếc mũi thẳngmôi bạc gợi cảm, khóe miệng luôn mang theo nụ cười tà khí, cả người nhìn qua,ngoại trừ chữ tà thì vẫn không từ nào có thể hình dung.

Cô nam quả nữ vốn không nên đi cùng một xe, lúc đầuBăng Nhược Húc muốn tự mình cưỡi ngựa, nhưng trước khi lên ngựa, Man Tiểu Trikhông khéo làm cho hắn thấy được biểu tình như trút được gánh nặng của nàng,cảm thấy thực ngứa mắt, tính tình quái dị lập tức bộc phát, muốn cùng nàng ngồichung xe ngựa, bằng không sẽ không chịu đi.

Giằng co hồi lâu, Man Tiểu Tri không đành lòng nhìnthấy vẻ khó xử của tỷ tỷ, kiềm chế tức giận, chủ động mở miệng đồng ý. May mắnxe ngựa này không gian rộng, chứa thêm một người cũng không cảm thấy khó chịu,chính là nghĩ đến ngày đêm đều thấy khuôn mặt của hắn, trong lòng nàng liền cảmthấy áp lực rất lớn.

Băng Nhược Húc cùng tỷ tỷ không hợp nhau, đối nàngđương nhiên cũng sẽ không tốt được bao nhiêu đâu.

Lại nói tiếp, hai người không hợp nhau nguyên do cũnglà bắt đầu từ nàng, từ khi sinh ra người nàng đã có bệnh, trong nhà bởi vì bệnhcủa nàng mà tìm rất nhiều danh y, tiêu hết gia sản, cuối cùng là dựa vào quanhệ thông gia, tìm được người mà giang hồ xưng là Tà Ngọc thần y- Băng NhượcHúc.

Phu quân của tỷ tỷ - Sở Hòa Khiêm, vừa vặn là biểu cacủa hắn, nhưng là, cho dù có quan hệ thân thiết, Băng Nhược Húc vẫn là khôngnghĩ sẽ tiếp nhận phiền toái như nàng, cho nên tỷ tỷ dùng chút mưu kế, làm chohắn cùng nàng đánh đố, nếu nàng thắng, Băng Nhược Húc phải chữa bệnh cho nàng.

Nhìn tình huống trong xe ngựa bây giờ, không cần nghĩcũng biết, đương nhiên là tỷ tỷ thắng ván bài này.

“Ngươi không quan tâm tới ta......” Tuy rằng gương mặtcủa Băng Nhược Húc tuấn mĩ, cũng là ân nhân cứu mạng của nàng, nhưng nàng thậtsự rất khó có hảo cảm đối với vị Tà Ngọc thần y này, không chỉ bởi cá tính củahắn, cái chính là thái độ của hắn đối với tỷ tỷ của nàng vô lễ đến cực điểm.

Nhướng mày, hắn một tay đột nhiên bắt lấy chiếc cằmnhọn, không để ý phản kháng của nàng, dám nâng lên khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng.

“Tiểu ngốc nghếch, ngươi tốt nhất nên làm rõ một chút,ngươi lên xe ngựa, chính là người của ta, về sau tốt nhất không nên nói chuyệnvới ta như vậy.”

Man Tiểu Tri tức giận trừng hắn,“Cái gì người củangươi? Ngươi đừng nói lung tung!”

Cằm bị niết có chút đau, ngực của nàng sinh một cỗ tứcgiận, rồi sau đó ngực đau xót -

“Ngô......” Ôm ngực, sắc mặt dần dần tái nhợt.

Băng Nhược Húc nhướng mi, buông lỏng tay ra, tronglòng lấy ra một bình dược, nhét một viên vào miệng của nàng, sau đó bắt mạch.

Dược vào miệng, gặp nước tan ra, một lúc sau phát huytác dụng, cơn đau nhức ở ngực cũng dịu xuống, có chút vô lực tựa vào xe ngựathở dốc, trong miệng toàn là vị đắng đáng sợ của thuốc.

Băng Nhược Húc nhàn nhạt nhìn nàng. Không nghĩ tớibệnh của tiểu ngốc nghếch nghiêm trọng như vậy, lúc trước gặp mặt vài lần, hắnlà dựa vào khí sắc của nàng mà đoán bệnh, đây là lần đầu tiên bắt mạch, tiểungốc nghếch khi sinh ra đã mang bệnh tim, hơn nữa ngày xưa cũng không chữa trịthật tốt, thân mình tổn thương suy yếu, nếu không nhờ hắn hỗ trợ chữa trị, thìcũng không chống đỡ nổi nửa năm.

Thân mình ốm yếu như vậy, nhưng nàng không hề thốt lênmột tiếng rên rỉ oán than, hắn đối nàng thật có vài phần kính trọng.

Đợi cho khí lực khôi phục, Man Tiểu Tri lại ngồi trởlại vị trí lúc đầu, nhìn ngoài cửa sổ,“Bệnh của ta...... Rất khó trị sao?” Nàngnho nhỏ giọng hỏi.

Số ngày nàng mang bệnh đã lâu lắm, một năm lại mộtnăm, từ thống khổ biến thành chết lặng, sau đó lại chuyển sang tuyệt vọng,không có giảm đi, hy vọng muốn sống ngày càng nhạt dần, những ngày tháng nhưvậy, nàng quả thật đã rất sợ.

Nếu là không phải có hy vọng bệnh chuyển tốt, nàng thàrằng về nhà, muốn dùng thời gian còn lại sống thật vui vẻ bên gia đình.

Băng Nhược Húc thấy nàng đáy mắt hiện lên chua xót,tâm vừa động, hành động không điều kiện, đưa tay của mình về phía trước xoa xoađầu nàng, chờ hắn lấy lại tinh thần, nhịn không được nhìn lại tay của mình.

Man Tiểu Tri bị hắn làm cho hoảng sợ, kinh ngạc nhìnhắn. Mới vừa rồi hành động ôn nhu như vậy, là do tên quỷ chán ghét này làm sao?

Nàng như vậy, làm cho Băng Nhược Húc đáy lòng phát lêncỗ tức giận, mỉm cười, càng dùng sức xoa đầu nàng,“Tiểu ngốc nghếch, muốn chếtcòn phải xem Diêm Vương có thu nhận ngươi không đã!”

Đầu bị xoa đi xoa lại, cả khuôn mặt Man Tiểu Tri đềunhăn lại, chụp tay hắn,“Rất đau!” Mới nghĩ hắn làm sao tốt như vậy, bản tínhlập tức lại hiện ra, quả nhiên là quỷ chán ghét!

Đắc ý mím môi cười, hắn nằm ở trong xe ngựa,“Tiểu ngốcnghếch, năm nay ngươi mấy tuổi? Như thế nào lại cùng với con mèo đậu đỏ bấtlương phát dục giống nhau?” Hắn cao thấp đánh giá Man Tiểu Tri, trừ bỏ hé rakhuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú có thể gặp người ngoài, chứ trước ngực cùng saulưng đều giống nhau, nhìn thật sự là hại mắt a.

Hai gò má hơi hơi đỏ lên, nàng không để ý tới hắn,chuyên chú nhìn ngoài cửa sổ,“Chúng ta hiện tại muốn đi đâu?” Cái tên đầu ócxấu xa này! Thực không hiểu tỷ phu thanh tao nho nhã làm sao lại có cáiloại……..biểu đệ hư hỏng từ đầu đến chân này!

“Nhà của ta. Ngươi còn chưa nói ngươi mấy tuổi.” Nàngcàng bày cái bộ dạng này, hắn càng muốn trêu, xem nàng bộ dáng muốn tức giậnlại không dám, đùa giỡn thật tốt.

“Nhà ngươi ở đâu?” Đừng để ý đến hắn, Man Tiểu Tri,hắn chính là muốn chọc ngươi tức giận, đừng để ý đến hắn, đừng để ý đến hắn.

“Trường An. Ngươi rốt cuộc mấy tuổi?” Lại tức giận a, càng tức giận hắn càng cao hứng.

Man Tiểu Tri thở sâu,“Mười sáu tuổi! Mười sáu, mườisáu, mười sáu!” Giận cực kỳ, há mồm dựa vào tai hắn kêu to, bất quá kêu xong,sắc mặt lập tức trắng bệch, một tay ôm ngực.

Hắn giống như người không liên quan, dùng ngón útngoáy ngoáy lỗ tai,“Nghe được rồi, biết chính mình thân thể không tốt, còn lahét như vậy, tiểu ngốc nghếch, như vậy không tốt lắm nha.”

Giận trừng mắt nhìn gương mặt hoa đào đáng đánh kia,Man Tiểu Tri tức giận chỉ thiếu đầu muốn bốc khói, mắt vừa chớp, ngất đi.

Băng Nhược Húc đắc ý cười. Lần này tính hắn thắng,tiểu ngốc nghếch muốn đấu với hắn à? Quá non đi.

Một đường bôn ba, ba người một xe, hướng Tế Nam mà đi.

Man Tiểu Tri quyết tâm không cùng Băng Nhược Húc nóichuyện, từ ba ngày trước bị hắn chọc giận đến choáng váng, trong lòng nàng thềkhông bao giờ nói chuyện với hắn nữa.

Nhưng hắn cảm thấy đùa rất vui, nàng càng không muốnmở miệng, hắn lại càng cố ý ở bên tai nàng nói chuyện, nhìn đến bộ dáng tiểungốc nghếch thở phì phì trừng hắn, trong lòng càng vui vẻ, đùa thật sự vui vẻ.

Giờ phút này, Man Tiểu Tri đang nằm trên ghế mềm ngủgiật giật mình, mi thanh tú nhíu lại, trong lúc ngủ mơ vẫn nghe được thanh âmầm ỹ đứt quãng, khiến nàng ngủ không an ổn.

Nhịn không được mở đôi mắt ra, nháy nháy mắt còn chútlờ mờ, phát hiện có điểm không thích hợp. Kỳ quái, quỷ chán ghét kia như thếnào không ở trong xe ngựa?

Xe ngựa cũng không động, sao lại thế này?

Man Tiểu Tri xốc vải che lên, cũng không thấy đượcngười điều khiển, buồn bực một chút, đứng dậy tự xuống xe ngựa.

Một chút sau, mới phát hiện chính mình đang ở nơi rấtgiống với cái chuồng, xe ngựa đứng ở chuồng bên cạnh, vẫn không thấy được nửabóng người, hơn nữa nàng giống như đang ở phủ đệ của người ta?

Nhìn về phía bên trái, là đường mòn dẫn đến hoa viên,cách đó không xa có vài cột nhà, được chạm trổ thập phần xinh đẹp, làm cho nàngcàng khẳng định, chính mình nhất định là ở trong nhà người khác, bất quá quỷchán ghét đi đâu vậy?

Buồn bực một hồi lâu, quyết định đến phòng khách làtốt nhất, nếu quỷ chán ghét là khách nơi này, hiện tái hẳn là còn ở đại sảnhmới đúng, nhưng mà...... Cũng quá mức quá đáng đi? Tại sao lại đem nàng để lạimột mình trong xe ngựa?

Nhấc váy lên, Man Tiểu Tri đạp oán hận cước bộ hướngđường mòn đi đến, đi một hồi lâu nàng thở hổn hển, cư nhiên còn chưa đi ra hoaviên này.

Trên trán hơi hơi toát ra mồ hôi,“Nơi này rốt cuộcrộng bao nhiêu?” Tìm tảng đá to ngồi xuống, lau mồ hôi, nàng không có khí lựcđi nữa rồi.

Tuy rằng quỷ chán ghét mỗi ngày đều cho nàng ăn dượclàm thân thể nàng thoải mái hơn, nhưng thể lực vẫn kém như cũ.

“Tại sao cũng chưa thấy người?” Nhìn xem bốn phía, ManTiểu Tri lẩm nhẩm.

Không nghĩ tới vừa mới nói xong mà thôi, trên đườngmòn liền truyền đến tiếng nói chuyện với nhau, đáy lòng vui vẻ, nàng vội vàngcố gắng đi đến phía trước, nghĩ rằng nàng vừa đói lại mệt, cứ tiếp tục đi nhưvậy, hẳn là sẽ hôn mê ở trong này.

Đi không được vài bước, nàng liền nhìn thấy đường mòntrước mắt có ba phía, phía tay trái đang có hai nữ hài tử nói chuyện với nhau,vội vàng đuổi theo,“Xin lỗi! Xin đợi một chút.”

Hai nữ hài tử đồng thời xoay người nhìn về phía nàng,trong mắt đều có nghi hoặc.

Nhìn đến quần áo trên người các nàng, Man Tiểu Tri cóthể khẳng định các nàng là nha hoàn nơi này, bởi vì hai người mặc quần áo kiểudáng giống nhau, ngay cả nhan sắc cũng thực giống.

“Vị cô nương này, xin hỏi ngươi là vào bằng cách nào?”Nha hoàn bên trái đề phòng đánh giá nàng, không thể tin nổi nàng tại sao lạixuất hiện ở trong phủ, cho dù là cô nương gầy yếu cũng không thể khinh thường.

Man Tiểu Tri xem biểu tình thì biết nàng suy nghĩ cáigì, vội vàng ngăn khóe miệng,“Ta đi theo một vị Băng Nhược Húc công tử đến, hắnhẳn là lúc này làm khách, làm phiền các ngươi mang ta đi tìm hắn được không?”

Hai nha hoàn liếc mắt một cái, nhìn kỹ người trước mắtmột chút,“Ngươi nói, ngươi biết thiếu gia chúng ta?” Không có khả năng đi? Tiểucô nương trước mắt này nhìn qua không bao nhiêu tuổi, quen biết thiếu gia?

Thiếu gia? Man Tiểu Tri cũng sửng sốt. Hay nơi này lànhà của tên chán ghét quỷ a?“Đúng vậy, ta cùng Băng công tử...... Thân thích,anh rể ta là Sở Hòa Khiêm.” Vốn nghĩ giải thích là bệnh nhân, nhưng ngẫm lạigiống như không thích hợp. Nói là bằng hữu? Cũng không khác kẻ thù bao nhiêu.

Nhắc tới Sở Hòa Khiêm hai nha hoàn cùng gật đầu,“Nha,ta đã biết, mới vừa rồi thiếu gia vào phủ có nói quá, nếu có tiểu ngốc nghếchnói muốn tìm hắn, liền mang đi gặp hắn.” Nha hoàn bên trái nghĩ đến lúc thiếugia hồi phủ quả thực có nói qua.

Man Tiểu Tri sắc mặt cứng đờ. Băng Nhược Húc quả nhiênlà cố ý không gọi nàng tỉnh, thật là một người ác độc!

“Đúng vậy, làm phiền các ngươi.” Tay nhỏ bé nắm chặtthành quyền, hận không thể đem Băng Nhược Húc ngay bây giờ cho nàng chém vàicái hả giận.

Hai nha hoàn cười gật đầu,“Tiểu thư, xin đi theo chúngta.” Xoay người dẫn nàng đi đến.

Đường mòn quanh co khúc khuỷu đi rồi lại đi, cửu khúckiều, tiểu hồ bạc...... Càng đi sắc mặt nàng càng khó coi, cuối cùng nhịn khôngđược thân mình lay động một chút, một cái xóc nảy ngã xuống đất.

“Tiểu thư!” Nghe được thanh âm ngã sấp xuống, hai nhahoàn mới quay đầu, vội vàng vọt tới bên người nàng nâng nàng dậy,“Tiểu thư,ngươi không sao chứ?”

Man Tiểu Tri chưa từng đi qua đường xa như vậy, hé ramặt tuyết trắng, ngay cả môi cũng thản nhiên mang màu tím, hai nha hoàn sợ hãi.

“Ta...... Ta không sao.” Cho dù đầu váng mắt hoa, timđập nhanh cùng với tiếng thở dồn dập, nàng vẫn cố bày ra khuôn mặt tươi cườitrấn an các nàng.

“Ta đi tìm thiếu gia lại đây.” Một nha hoàn khác suynghĩ nói, bay nhanh chạy đi.

Suy yếu tựa vào trong lòng nha hoàn kia, chậm rãi nhắmmắt lại, trong lòng Man Tiểu Tri toàn bộ là ủy khuất cùng thống hận. Nàng hậnchính mình vì sao lại vô dụng như vậy? Vì sao nàng không có một thân thể bìnhthường? Còn ủy khuất là cảm thấy vì sao Băng Nhược Húc lại muốn khi dễ nàng? Làbởi vì hắn tâm không cam lòng không nguyện bại dưới tay tỷ tỷ sao? Hắn saokhông nghĩ, nàng làm sao cam tâm tình nguyện cho hắn trị liệu chứ?

Chốc lát sau, nha hoàn ban nãy đã trở lại, đi theophía sau đương nhiên là Băng Nhược Húc.

Mở mắt ra liền thấy hắn, Man Tiểu Tri nhịn không đượcrơi lệ, giãy dụa thân mình bò lên, đi đến trước mặt hắn dùng sức đánh,“Vì sao?Vì sao? Vì sao ngươi khi dễ ta như vậy?” Nghẹn ngào gầm nhẹ.

Băng Nhược Húc dừng một chút, nhíu mày nhìnnàng,“Ngươi đang nói cái gì a?” Sức lực đập vào hắn căn bản không thấm vào đâu,cái khiến hắn để ý là chuyện gì đã xảy ra khiến sắc mặt nàng khó coi giống nhưquỷ vậy?

Nàng hai mắt đẫm lệ lờ mờ,“Ta không cần ngươi chữabệnh, ta muốn về nhà......” So với chuyện bị hắn khi dễ như vậy, nàng thà rằngvề nhà chờ chết, cũng không muốn hằng ngày phải xem sắc mặt kẻ khác! Càng nghĩtim càng đau, ôm ngực, nàng đau đến thở không nổi.

“Ngươi làm sao lại thế này?” Hắn bắt lấy tay nàng,không phải bởi vì bị đánh đau, mà là nhìn thấy sắc mặt nàng đã bắt đầu chuyểnsang xanh mét.

Không ngừng lắc đầu, nước mắt một hàng lại một hàngrơi xuống,“Ta chán ghét ngươi...... Ta muốn về nhà...... Ta......” Đau nhứcđánh úp lại, Man Tiểu Tri thở hổn hển, nhưng không khí lại không vào được ngựccủa nàng.

Băng Nhược Húc biết tình huống không thích hợp, duỗitay ra điểm huyệt ngủ của nàng, một tay ôm lấy nàng, tay kia không biết rútngân châm ở đâu ra, đâm vào huyệt đạo trước ngực nàng, nhìn sắc mặt từ màu xanhdần dần chuyển thành màu trắng thông thường, mới cuối xuống bế nàng đi đếnphòng của mình.

Hai nha hoàn ngươi nhìn ta, ta nhìn lại ngươi, đồngthời nhíu mày nói:“Chúng ta nhanh đi nói tin tức tốt này với phu nhân.” Khôngnghĩ tới thiếu gia cao ngạo như vậy, cư nhiên lại coi trọng cô nương yếu đuối,thực ngạc nhiên.

“Đi thôi! Phu nhân đã chờ tin này thật lâu......”

Hai nha hoàn vừa nói vừa đi đến một cái sân khác.

“Tiểu Húc, ngươi như thế nào quen biết người ta a?”Phu nhân xinh đẹp, đôi mắt nhìn chằm chằm người nằm trên giường, dung mạo củabà cùng Băng Nhược Húc thập phần giống nhau, chỉ khác là không có một chút tàmị nào, bà đúng là mẫu thân của hắn.

Trong phòng bố trí tao nhã, hắn đang vội vàng cứungười trên giường, còn phải giải đáp thắc mắt của mẫu thân,“Em vợ của Ngũ ca.”Động thủ cởi áo khoác của Man Tiểu Tri, hắn nhắm huyệt vị chuẩn xác, rất nhanhhạ châm xuống ngực nàng.

“Con tại sao lại thoát quần áo người ta? Tiểu Húc a,như vậy không tốt nha.” Băng phu nhân lắc đầu nói, chẳng qua trên khuôn mặtxinh đẹp vẫn luôn vui vẻ tươi cười.

Băng Nhược Húc liếc mắt nhìn bà một cái,“Nếu người cònnhớ rõ con người là đại phu, vậy người nên biết ta đang chữa bệnh cho nàng ấy.”Tính tình của bà như thế nào, hắn không phải không hiểu.

Băng phu nhân cười gật đầu,“Nương đương nhiên nhớ rõa, nhưng là con không chỉ nhanh chóng cứu người, còn nói đối với người ta khôngcó một chút ý tứ.” Nhìn con đang chăm chú thật khác với cá tính ngày thường,lại đồng ý giúp người khác chữa bệnh, chắc chắn là có ẩn tình gì bên trong.

Hắn cười lạnh,“Nương suy nghĩ nhiều quá, nếu vội vãmuốn có cháu, kêu Nhược Ẩn sinh cho người chơi đùa, ta không có hứng thú.” Taybắt mạch cho Man Tiểu Tri, chốc lát sau mới buông ra.

Giơ tay đánh hắn một cái,“Đứa nhỏ chết tiệt này! Nóichuyện với nương con như vậy? Cái gì vội vã muốn? Con bây giờ đã bao nhiêutuổi, không thành thân không phải khiến ta thất vọng hay sao?” Cho dù là bà cóý muốn đó nhưng cũng không cần nói ra như vậy! Thực không đáng yêu.

“Không làm thất vọng.” Lạnh lùng trả lời bà một câu,đi đến trước bàn cầm lấy văn phòng tứ bảo, rất nhanh viết xuống đơn thuốc.

Băng phu nhân tức giận trừng mắt nhìn bóng dáng hắn.Hừ! Miệng đều đều thì thầm,“Con lần này trở về tính ở bao lâu?”

Ai...... Nói đến cái này, bà thật không biết chínhmình là tính số khổ hay là mệnh tốt? Con lớn nhất từ nhỏ đã bị bắt đi học ythuật, để lại đứa con thứ hai nhu thuận tiếp quản gia nghiệp, chẳng qua là rấtngoan ngoãn, một chút cũng đùa không vui, con lớn có vẻ đùa tốt hơn, ra khỏicửa tựa như vứt bỏ, trở về tựa như nhặt được, thật là.

“Không ở hơn hai ngày.” Băng Nhược Húc cất bút, đemđơn thuốc giao cho nô bộc, mới đi trở lại bên giường, tính một chút thời gian,đem ngân châm theo trình tự rút ra.

“Cái gì? Còn mấy tháng là lễ mừng năm mới, con khôngmuốn ở nhà đón lễ mừng năm mới?” Làm nương mất hứng.

Hắn không có trả lời của mẹ, chỉ lôi kéo bà cùng nhauđi đến trước giường,“Người nhìn xem nàng như thế nào?” Hắn tay chỉ vào ngườinằm ở trên giường.

Băng phu nhân liếc hắn một cái, lại đem tầm mắt quaylại người trên giường,“Nói thật, với con đúng là kém một chút, nhưng mà ngườita cũng bộ dạng thanh thanh tú tú, không chê vào đâu, thân mình chỉ hơi gầy ốm,ăn nhiều một chút thì sẽ tốt hơn.” Bà cẩn thận đánh giá nói với con.

Băng Nhược Húc ngăn khóe miệng cười cười,“Nương, tamuốn người xem là sắc mặt của nàng.”

“Nha!” Bà bĩu môi. Cũngkhông nói rõ ràng! Lại đem ánh mắt nhìn lại mặt tiểu cô nương,“Hm...... Diệnmạo thanh tú, sắc mặt hơi kém một chút, màu môi cũng có chút trắng, là bệnh gìa?”

“Bệnh tim.” Nói ra rất phức tạp nương cũng nghe khônghiểu, hắn dùng từ đơn giản nhất sáng tỏ trả lời bà, tay mở rộng áo khoác ManTiểu Tri đang mặc.

Băng phu nhân nghi hoặc quay đầu nhìn con,“Nha.” Chodù không hiểu nhưng cũng muốn biết.“Chuyện đó và chuyện con không ở nhà đón lễmừng năm mới có quan hệ sao?” Nàng sinh bệnh cùng chuyện này có liên quan gì?

Băng Nhược Húc dùng vẻ mặt “Người là ngu ngốc” nhìnmẫu thân,“Bệnh của nàng nếu không trị, quá mấy tháng sẽ không trị được nữa,thuốc chữa bệnh cho nàng đều ở Y Lư của con.” Hắn phát hiện tiện đường quay vềghé thăm mẫu thân này là một quyết định sai lầm.

Ý tứ là, con hiện tại muốn dẫn người trở về chữa bệnh,cho nên không rảnh ở nhà lễ mừng năm mới? Băng phu nhân nghĩ một chút, vỗ tay,kích động ngẩng đầu muốn nói với con cái gì đó, hắn đã đi trước một bước mởmiệng -

“Không cho phép.” Tiểu ngốc nghếch tại sao vẫn cònchưa tỉnh lại?

Băng phu nhân lăng lăng nhìn hắn,“Ta cái gì cũng đềuchưa nói.” Con làm sao mà biết bà muốn theo hắn đi Y Lư?

Băng Nhược Húc cân nhắc trong chốc lát, ôm lấy ManTiểu Tri còn đang mê man,“Không cho phép đến Y Lư.” Tình huống của nàng khôngthể đợi lâu, vẫn là nhanh chóng trở lại Tế Nam tốt hơn.

“Đợi chút, con muốn đi đâu?” Băng phu nhân vội vàng đitheo phía sau mông hắn.

“Về Tế Nam.”