Tà Ngọc Thần Y

Chương 4




Cho dù tỷ tỷ gả cho tỷ phu có nhiều tiền, nàng cũngchưa bao giờ được hưởng thụ cảm giác hầu hạ như thế. Vẫn còn ở trên giường, thìtrà đã dâng đến tay, cơm đến tận miệng, trên người mặc toàn tơ lụa thượng hạng,so với khi còn ở Thành Đô hưởng thụ tốt hơn rất nhiều

Mà nói là nàng đang chữa bệnh, nhưng là chỉ có mỗingày ba bữa uống thuốc mà thôi, chẳng qua thuốc mỗi một lần uống càng ngày càngkhó nuốt hơn, hương vị cũng ngày càng khó chịu hơn, ngoài chuyện đó ra, còn lạisinh hoạt của nàng quả thực chính là đại tiểu thư.

Vốn dĩ nàng còn tưởng rằng khi tới nơi này chịu khổ,chịu đau! Không nghĩ tới Băng Nhược Húc thật ra vô cùng tốt với nàng, giống nhưtừ lần trước khi nàng đến nhà hắn do quá sợ hãi, thái độ hắn đối với nàng còncó chút thay đổi, lúc trước vẫn luôn nói sẽ cho nàng biết tay, kết quả cũngkhông có gì.

Nhưng mà từ sau khi đi vào nơi này, nàng đều không gặpqua Băng Nhược Húc, trong lòng cảm giác có điểm...... Nói chung là cảm giác rấtlạ, cư nhiên cảm thấy thực không quen, có thể là lúc trước trên đường đi haingười mỗi ngày đều ở cùng một chỗ.

Nhàn rỗi không có việc gì, nàng đến tìm tổng quản xinít vải, định làm vài bộ quần áo để giết thời gian, lúc trước sinh bệnh nàng cơhồ không thể làm chuyện gì, chuyện duy nhất nàng có thể làm được chính là cầmlấy kim may vá thêu thùa mà thôi, cũng vì như thế, nên nàng mới có tay nghềthêu thùa khéo léo.

Nhiều năm bị ốm đau tra tấn, Man Tiểu Tri đã biết cáchche dấu hỉ nộ ái ố chính mình, nhưng hiện tại có lẽ là bị Băng Nhược Húc bốcđồng ảnh hưởng, hơn nữa ngày quá thoải mái tự do, không cần lúc nào cũng lolắng người thân thấy nàng nước mắt rơi như mưa, nhờ thế mà áp lực trong lòngnàng cũng giảm bớt thật nhiều.

Nàng vốn là một cô nương thích cười và hoạt bát, chỉlà đều dấu đi, nay thoát khỏi tảng đá đè nặng trong lòng ngực bấy lâu nay, cátính nguyên bản của nàng dần dần được bộc lộ ra.

Còn không biết nên may quần áo cho ai, cho nên nàngđành phải chia nhỏ sấp vải, định thêu thành khăn tay, trên mặt vải trắng nõn,nàng thêu cũng không phải là hoa cùng với bướm, mà là dùng chỉ tím thêu ra câytrúc, cảm giác thập phần thanh nhã, nhưng thêu đến một nửa nàng ngừng tay.

Khăn tay này nếu làm tặng cho cô nương gia, dường nhưkhông được hợp lắm, mình sao lại thêu những thứ như thế này? Nàng trong đầubuồn bực, chẳng lẽ thêu để dành tặng tổng quản? Ông ấy dám lấy sao?

Cửa phòng đang đóng chặt đột nhiên bị người ta đẩy ra,mới vừa rồi trong đầu nàng chỉ là một hình bóng mơ hồ thoáng qua, hiện tại xuấthiện ở trước mắt, còn dẫn theo một đám người tiến vào.

Băng Nhược Húc ngồi vào đối diện nàng, nhìn nàng,“Tiểungốc nghếch, lâu như vậy không gặp được ta, có phải đang nhớ ta hay không?”

Bận việc mấy ngày, hắn cuối cùng cũng rảnh rỗi đến thuphục tiểu ngốc nghếch bị bệnh.

Man Tiểu Tri liếc trắng mắt,“Không có.” Không để ý tớiđáy lòng kia khi nhìn đến hắn cảm thấy vui sướng là ý tứ gì.

Nhún nhún vai, Băng Nhược Húc không phải thực để ý câutrả lời của nàng, nhìn gia nhân đem nước đổ vào bồn gỗ xong, sau đó lại đem mộtlọ lại một lọ thuốc màu xanh đổ vào bồn tắm.

Theo hắn ánh mắt nhìn qua, mũi nàng ngửi được hương vịquái dị của thùng nước màu xanh này, mày nàng chậm rãi nhăn lại.

“Cái kia...... Không phải là để cho ta tắm chứ?” Tụcngữ nói bệnh lâu thành lương y, những lời này khi áp dụng trên người nàng cũngcó thể nói là thật chính xác. Tắm nước thuốc, nàng đã tắm qua rất nhiều lần,nhưng nước thuốc hôi đến như vậy, vẫn là lần đầu tiên gặp phải.

“Đúng.” Chờ thuốc thật sự hào tan vào trong nước, nôbộc nhìn hai người thi lễ lui ra phía sau, Băng Nhược Húc mới đi đến bên cạnhthùng gỗ.

“Tiểu ngốc nghếch, cởi quần áo ra.”

“Cái gì?” Theo bản năng nắm chặt áo chính mình, nàngcó điểm há hốc mồm.

“Cởi quần áo.” Hắn cười lặp lại.

Nàng đứng lên thối lui vài bước, “Không được, cho dùmuốn ta tắm nước thuốc, huynh cũng nên đi ra ngoài chứ?”

“Cởi quần áo ra --” Mắt phượng hẹp dài nhíu lại, âmcuối kéo dài nguy hiểm.

Man Tiểu Tri dùng sức lắc đầu,“Huynh đi ra ngoài.”Người này không lẽ thật sự muốn nhìn nàng tắm sao? Nhìn biểu tình của hắn, cùngvới tính cách của hắn, phi thường có thể!

“Ta đi ra ngoài làm sao thấy được bệnh của ngươi, cởiquần áo nhanh chút!” Băng Nhược Húc tới gần nàng vài bước, hắn xác thực ý địnhbất lương, chính là muốn trêu cợt nàng.

“Huynh gạt người, tắm nước thuốc có thể nhìn cái gì? Huynhđi ra ngoài!” Nàng lui vài bước, cảnh giác đi vòng quanh cái bàn.

Hắn thiếu chút nữa cười đi ra, ung dung nhìn nàng,giống như con mèo đang vờn đuổi chuột, đi theo nàng quanh bàn vài vòng, nhìnthấy vẻ mặt kinh ngạc của nàng liền cảm thấy thú vị, có ý xấu muốn tận mắt muốnnhìn một chút bộ dáng nàng thét chói tai.

Suy nghĩ liền làm, Băng Nhược Húc giơ tay bắt đượcngười còn muốn chạy, đem nàng giơ lên giữa không trung, một tay không khách khítháo đai lưng của nàng.

Man Tiểu Tri sợ hãi,“A -- Buông! Buông --”

Nhẹ nhàng hai chân đá tới đá lui, hai cánh tay mảnhkhảnh liều mạng vung lên, thở dốc không thôi, ngực nàng lại lan tràn đau đớnquen thuộc, làm cho giãy dụa của nàng càng thấy vô lực.

“Buông......” Chứng khí hư vô lực, thể lực không bằngngười khác kết cục là giơ hai tay lên đầu hàng, chỉ có thể mở to hai mắt, tứcgiận trừng nhìn mắt hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn hé ra hơi hơi trắng bệch.

“Vào đó đi.” Băng Nhược Húc nhẹ buông tay.

Phanh! Bọt nước màu xanh văng lên, bắn tung tóe đầyđất ướt đẫm.

“Khụ khụ!” Không hề báo động trước bị bỏ lại, nướcthuốc tràn vào trong mũi và miệng của Man Tiểu Tri, chu cái miệng nhỏ, phun ranước chua xót đầy miệng.

Hắn cười không thể ngừng được. Đùa rất vui, tiểu ngốcnghếch này thật thú vị!“Ha ha ha......” Nhịn không được giơ tay nắm bắt hai gòmá của nàng.

Man Tiểu Tri tự nhận đánh không lại hắn, đành phải hámồm cắn ngón tay của hắn đang đặt trên cạnh bồn gỗ, dùng sức cắn, cố gắng cắn,miệng cắn có chút mùi máu tươi toát ra, một đôi mắt vẫn là tức giận trừng mắtnhìn hắn.

Băng Nhược Húc để mặc nàng cắn, một đôi mắt phượngmang theo ý cười như cũ, cũng không để ý đến ngón tay của mình đang rướm máu,“Tiểu ngốc nghếch, ngươi thật rất thú vị.” Mấy năm nay đi du ngoạn giang hồ,rất khó có thể nhìn thấy được một người như vậy, thật muốn mỗi ngày nhìn đếnnàng a......

Mặt nàng đen một nửa, nhả miệng ra. Hắn rốt cuộc cóphải có bệnh hay không ? Bị cắn còn cười đến vui vẻ như vậy? Không để ý tớihắn, ngoan ngoãn ở trong bồn gỗ chuyên tâm ngâm nước thuốc. Dù sao đã bị bỏ vàođây, cũng không giãy dụa hay phản kháng được, nhưng mà….

Cúi đầu nhìn y phục màu trắng trên người chính mình,đã dần dần chuyển sang màu xanh, xem ra bộ quần áo này bị hủy rồi.

“......” Cũng không biết tại sao, thân mình mềm nhũnkhông có sức lực.

Chậm rãi đưa ngón tay vào miệng mút sạch sẽ, đầu lưỡilướt qua môi, Băng Nhược Húc mỉm cười. Đem biểu tình bất đắc dĩ của nàng thuvào đáy mắt, trong đầu có chút nhớ nhung dần dần thành hình, ha ha!

Hắn tươi cười tà mị, làm cho Man Tiểu Tri nhìn nhịnkhông được lạnh run, rùng mình một cái,“Huynh không cần cười.” Thực không hiểucá tính quái dị của hắn từ đâu mà có? Rõ ràng người một nhà của tỷ phu đều thậtsự bình thường, tại sao lại có một quái thai như hắn?

“Tiểu ngốc nghếch, ngươi có biết muốn ta chữa bệnhbình thường đều phải có rất nhiều điều kiện đi?” Nếu đem nàng cột vào bênngười, mỗi ngày sẽ làm chính mình thật vui vẻ, vui thật sự nha.

Man Tiểu Tri không đồng ý, Ta nhớ không lầm thì, huynhtừ lúc hơn một tháng trước, đã đáp ứng tỷ của ta sẽ chữa khỏi ta, hơn nữa huynhđã thua.” Cảnh giác nhìn về phía hắn, không có việc gì lại tự dưng đề cập đếnviệc này. Nhất định không có chuyện gì tốt đâu.

Nhắc tới tỷ tỷ nàng, nụ cười trên mặt Băng Nhược Húcbỗng chốc đóng thành băng sương lạnh lẽo,“Ngươi thực cho ta không biết nàng tađộng tay chân vào đó sao?”

Hừ, lần trước hắn bị qua mặt như thế, nếu không phảikhông muốn làm cho Ngũ ca trở mặt, hắn cũng không ôm nỗi ấm ức như thế này.

Vốn dĩ hắn cùng tỷ tỷ của Man Tiểu Tri -- Man Tiểu Nhuchơi một ván bài rất đơn giản, chỉ cần nàng trong một đêm có thể lấy ra ba vạnlượng. Nhưng dựa vào gia cảnh Man gia vốn khó khăn. Hắn chắc chắn nàng khôngthể kiếm đâu ra số tiền này.

Kết quả Man Tiểu Nhu chơi xấu sau lưng hắn, chính lànàng cùng trượng phu chơi xúc xắc một ván, tiền đặt cược không nhiều không ítđúng là ba vạn lượng, hắn cũng không phải ngu ngốc, ban đầu nghĩ đến nàng sẽđộng thủ ở trong xúc xắc, không nghĩ tới hắn đem xúc xắc đánh vỡ thành hai nửacũng không có gì lạ, hắn nghĩ nàng sẽ dựa vào sự may rủi để kiếm vận may.

Xúc xắc kia bị đánh vỡ, hạ nhân bên ngoài lại cầm mộtviên tiến vào, hắn nhất thời không chú ý, khiến cho Man Tiểu Nhu qua mặt hắn!

Băng Nhược Húc dưới đáy lòng hừ lạnh. Nếu không sợcùng Ngũ ca và toàn gia nháo động một phen, hắn cũng sẽ không im lặng chịuthiệt thòi như thế, từ lúc đánh cuộc xong, bước ra khỏi không được vài bước,hắn đã biết bị lừa, món nợ này, hắn ghi tạc trong lòng, nếu có cơ hội gặp lạiphụ nữ Man Tiểu Nhu kia, hắn sẽ không buông tha cho nàng ta đâu.

Chỉ biết, Man Tiểu Tri bĩu môi, đem thân mình vùi vàomặt nước, nước thuốc màu xanh này, tuy rằng hương vị có chút quái dị, nhưng làkhông biết có phải dược tính phát huy hay không, cảm thấy toàn bộ thân mình đềunhẹ nhàng đứng lên, ngực ban nãy có chút cảm giác đau nhói, cũng đã biến mất.Hoàn toàn không có một chút sức lực nào.

“Huynh nói chuyện này làm gì?”

Nhìn nàng một cái, Băng Nhược Húc tựa người vào bênthùng gỗ, cánh tay chống lên thành thùng chồm người tới. “ Nếu đã đáp ứng Ngũca, ta sẽ chữa khỏi cho ngươi, nhưng Y Lư không thu người rảnh rỗi.” Hắn nghĩra được một ý kiến hay.

“Huynh nói đi.” Đã biết là không có chuyện tốt.

Thực vừa lòng phản ứng của nàng, hắn giơ tay khoátkhoát nước thuốc màu xanh trong thùng, vẻ mặt lười biếng nói:“Như vậy đi, vìthấy ngươi dù sao cũng là thân thích, nên sẽ để ngươi làm tỳ nữ bên cạnh ta.”

Ngũ quan thanh tú của Man Tiểu Tri nhất thời mặt nhănthành một khối,

“Có thể đổi sang làm chuyện khác không?” Muốn nàng hầuhạ hắn? Chỉ sợ mình không phải bệnh chết, mà là rõ ràng bị hắn chọc tức chết.

Băng Nhược Húc biến sắc, lạnh lùng trừng mắt nhìnnàng, “Không thể!” Hừ nhẹ một tiếng, đứng dậy từ trong lòng lấy ra một viênviên thuốc,“Há mồm.” Tiểu ngốc nghếch chết tiệt này, bao nhiêu người muốn cũngchưa cơ hội, để cho nàng theo bên người hầu hạ là phúc mấy kiếp của nàng, cònlàm bộ làm tịch!

Hoàn toàn không thể hiểu nổi nhìn hắn,“Tại sao?” Tháiđộ tuyệt không cung kính hỏi.

Tiểu ngốc nghếch này thật sự không đem hắn đặt đáy vàomắt! Hắn nắm mặt của nàng, đem viên thuốc nhét vào miệng nàng.

“Nuốt vào! Không cho phép nhổ ra.” Thật sự là ngốcnghếch vô cùng mà, hắn từ nhỏ đã ăn qua rất nhiều loại dược liệu kì lạ, máuchảy trên người hắn có thể nói là kì dược nhưng cũng là kì độc, không cho nàng uốngviên thuốc kia vào, không đến một khắc nàng chắc chắn sẽ thất khổng* đổ máu mà chết.

(Thấtkhổng: Hai mắt, hai tai, hai mũi và miệng.)

Hai mắt hàm chứa nước mắt, Man Tiểu Tri bị bóp miệng,đành phải phẫn hận nuốt vào, quả nhiên, lại là một viên thuốc đắng đến mức nàngmuốn ói ra, Đây là thuốc gì?” Chẳng những vừa đắng vừa khó uống, còn có một cỗmùi, ân......

“Nhớ rõ ngày mai bắt đầu hầu hạ ta.” Băng Nhược Húckhông trả lời vấn đề của nàng, nói xong điều hắn muốn nói, xoay người rời đi.

Trước khi đi nhìn thấy khăn tay Man Tiểu Tri đặt lênbàn,“Rất khác biệt đây.” Phía trên thêu nhành trúc màu tím cũng không tệ lắm.

“Đưa ta! Cái kia là ta muốn tặng cho......” Lời nóinghẹn ở trong cổ họng, muốn đưa ai nàng cũng không biết.

“Cho ta, ta nhận.” Băng Nhược Húc giúp nàng đem lờicuối cùng hoàn thành nốt, cười tủm tỉm đưa khăn tay của nàng nhét vào tronglòng.

Gã dã man! Cũng không biết là lời nói của hắn nói làmcho người ta tức giận, hay là bởi vì nhìn thấy hắn nhận lấy khăn tay mà đáylòng vui vẻ, hai gò má nàng đỏ lên.

“Ta lại chưa nói đưa cho huynh nha.” Nàng nho nhỏgiọng nói xong, không dám ngước mắt lên nhìn thẳng vào hắn.

Băng Nhược Húc mới không để ý tới nàng nói cái gì,thấy thích mắt thì lấy thôi, “Ta tự lấy, ngày mai nhớ rõ đến Phi Vân Các đếnhầu hạ ta ăn sáng.” Khoát tay, hắn đẩy ra cánh cửa tự đi ra ngoài.

Trừng mắt nhìn bóng dáng hắn rời đi, Man Tiểu Tri tứcgiận đến răng lại ngứa. Sớm biết như thế mới vừa rồi nên cắn hắn thêm mấy cáinữa, hừ!

Nàng cố ý xem nhẹ tia vui sướng trong ngực mình vì hắnnhận lấy khăn tay, tức giận nhìn cánh cửa đã đóng chặt, chỉ là khóe miệng......Không tự chủ được ẩn ẩn một chút ý cười thẹn thùng.

Bắt đầu từ ngày hôm sau, Man Tiểu Tri trở thành nô tỳbên người Băng Nhược Húc, chuyên hầu hạ một mình hắn.

Nói là nô tỳ, kỳ thật cũng không phải làm chuyện gì,thức ăn sáng không cần phải nấu, nàng chỉ cần phụ trách đem thức ăn nữ đầu bếpnấu mang đến phòng cho hắn, sau đó đứng ở một bên nhìn hắn ăn là tốt rồi.

Man Tiểu Tri nhìn hắn ăn cái gì, càng xem mặt mày nhăncàng chặt. Sáng sớm đã có mười món thức ăn và một món cháo thanh đạm, thanhcháo này hắn còn được hai hớp, mà thức ăn trên bàn, mỗi một món hắn chỉ gắp mộtmiếng lại hạ chiếc đũa, sau đó đại gia hắn kéo lấy cái khăn trắng miệng,“Tất cảlui xuống đi.”

“Đợi chút, những thức ăn này, tất cả huynh đều khôngthích ăn?” Tại sao lại có người kén ăn đến như vậy? Như vậy lãng phí đồ ăn,cũng không sợ trời trách phạt sao?

Băng Nhược Húc liếc mắt nhìn nàng, biểu tình trên mặthắn quá mức rõ ràng, đối hắn hành động thực không cho là đúng,“Không phải khôngthích.” Hắn nhún nhún vai.

“Thế tại sao mỗi món huynh đều chỉ ăn một miếng? Đâychính là người ta nấu nướng cực khổ lắm!” Nàng thực vì đầu bếp nữ cảm thấykhông đáng giá.

“Ngươi đói bụng thì ngươi cứ ăn?” Mặc kệ tâm tính nàngđang lảm nhảm nhàm chán, bỏ lại khăn lau miệng, hắn đứng dậy đi đến phía saubình phong đi thay quần áo.

Cái gì đói bụng nàng ăn? Cái này không phải trọngđiểm? Man Tiểu Tri đi theo phía sau hắn, nhìn thấy áo khoác treo trên bức bìnhphong, theo bản năng mang đến mà tay run run, mở ra chờ Băng Nhược Húc đến mặc.

“Huynh chỉ ăn một chút như vậy đủ sao?” Cho dù nàngbệnh nghiêm trọng như thế nào, cũng không giống như hắn vậy, thân thể chịu đượcsao?

Băng Nhược Húc thực tự nhiên mặc vào áo khoác nàng đãmở ra sẳn.”Ừm.” Động tác này của nàng làm thực thành thục, là vì người nam nhânnào làm qua như vậy?

Mắt phượng xinh đẹp nhíu lại, bởi vì ý tưởng trong đầumà cảm thấy tức giận, hắn bắt lấy tay nàng.

“Ngươi thực có thói quen giúp nam nhân mặc quần áo?”Ngữ khí mềm nhẹ mà nguy hiểm.

“Um...... Đúng vậy.” Man Tiểu Tri cúi đầu nói, mớitrước đây trong nhà hoàn cảnh rất kém cỏi, cha cùng nương thường xuyên vội vànglo việc buôn bán kiếm tiền, tỷ tỷ cũng ra bên ngoài giúp đỡ, mà nàng sinh bệnhđành phải hỗ trợ chăm sóc Tiểu Bác, khi đó Tiểu Bác mặc quần áo đều là nànggiúp hắn.

“Là ai?” Trong đôi mắt đen có một ngọn cuồng phong dầndần dâng lên, một tay kia nắm chặt thành quyền, giờ khắc này, hắn có dục vọngmuốn giết người.

Man Tiểu Tri hoàn toàn không phát hiện sự biến hóa lạlùng của hắn, đôi tay còn giúp hắn sửa sửa cổ áo, chờ hết thảy đều làm tốt mớingước mắt lên nhìn về phía hắn, đối với sắc mặt âm trầm của hắn cảm thấy nghihoặc,“Huynh làm sao vậy?” Nàng không đắc tội hắn chứ?

“Ta hỏi ngươi là ai?” Băng Nhược Húc sắc mặt càng nhìncàng đáng sợ.

“Cái gì là ai?” Người này thói quen thực kém! Nàngnhìn trên sàn nhà bên kia, đem áo khoác hắn quăng bừa bãi, bước đến nhặt lên.

“Ta hỏi ngươi giúp ai mặc qua quần áo?” Hắn quả thựchét to để hỏi

“Đệ đệ a! Huynh không phải cũng gặp qua hắn?” Man TiểuTri ôm lỗ tai, trừng mắt hắn liếc mắt một cái, thực không thể hiểu nổi lại phátđiên cái gì a?

Đáp án này làm cho Băng Nhược Húc đang giận dữ chợtsửng sốt, đôi mắt chớp chớp, nhìn tiểu nữ nhân ở trước mắt bận rộn đi tới đilui, vốn dĩ nổi lên cuồng bạo, nháy mắt bị lời của nàng làm tan biến không thấybóng dáng, hiện tại hắn không biết nên tức giận hay nên cười.

Man Tiểu Tri ở trong phòng hắn đánh giá chung quanh,càng nhìn đôi mi thanh tú cau lại càng chặt, tại sao Băng Nhược Húc bề ngoàithoạt nhìn sạch sẽ, trong phòng lại loạn xạ như thế?

Mới vừa rồi khi nàng đem đồ ăn sáng tiến vào, liềnđứng ở một bên nhìn hắn làm đại gia đùa giỡn, hiện tại mới cẩn thận nhìn tìnhhình trong phòng, trên phòng, mỗi một bước đi đều thấy áo khoác vung vãi, mộtvài bức tranh nằm rải rác trên mặt đất, còn có một ít dược thảo, cũng là đôngnằm một mảng, tây nằm một mớ.

“Ta hỏi ngươi là nam nhân, ngươi theo ta nói là đệngươi?” Băng Nhược Húc có điểm buồn bực. Nếu không phải tại nàng nói không rõràng, hắn làm sao có thể hiểu lầm!

Quay đầu liếc trắng mắt,“Huynh vừa không phải hỏi tacó thói quen giúp nam nhân mặc quần áo sao? Tiểu Bác đã mười lăm tuổi, đươngnhiên được cho nam nhân a!”

Nàng nói thì thấy đương nhiên, nhưng là......

Băng Nhược Húc sắc mặt lại nghiêm trọng, bày ra sắcmặt u ám lạnh lẽo, trong lòng chính là thật sự bực mình. “Hắn đã lớn như vậy,ngươi còn giúp hắn mặc quần áo?” Nam nữ thụ thụ bất thân, tiểu ngốc nghếch ngungốc này là bệnh lâu không biết sao?

Đông thu Tây nhặt, Man Tiểu Tri không kiên nhẫn dừnglại cước bộ, bình tĩnh nhìn hắn,“Huynh là ngu ngốc sao? Tiểu Bác lớn như vậy,ta làm sao có thể giúp hắn mặc quần áo?” Khắp phòng bừa bộn như vậy dọn dẹp mãikhông xong, hắn vẫn đứng đó nói đùa mãi.

“Nhưng là ngươi --” Băng Nhược Húc còn muốn nói cái gìđó, nàng giành trước một bước cắt ngang lời nói của hắn.

“Nhưng cái gì? Trước đây Tiểu Bác đều là ta chăm sóc,ta đương nhiên thường giúp hắn mặc quần áo a!”

Thì ra là ý tứ này. Hắn gật gật đầu, bất mãn ở đáylòng cuối cùng tản ra một chút,“Ngươi đang làm gì?” Vậy là tốt rồi, hắn còntưởng rằng nàng đến bây giờ còn giúp Man Tiểu Bác mặc quần áo.

“Giúp huynh thu dọn phòng, không có người giúp huynhsao?” Man Tiểu Tri cảm thấy thật sự kỳ quái. Sơn trang này có nhiều gia nhânđến thế, tại sao không có người giúp chủ nhân sửa sang lại phòng?

Bĩu môi,“Ta không thích.” Phòng hắn luôn luôn chỉ cómột mình hắn ra vào.

Quái nhân...... Không để ý tới hắn, Man Tiểu Tri nhịnkhông được bắt đầu động thủ dọn dẹp rác trong phòng hắn, chỉ cần nàng cảm thấythứ không cần thiết gì đó, toàn bộ thu dọn sang một bên chuẩn bị vứt bỏ.

“Đừng dọn nữa, đi thôi.” Băng Nhược Húc nhìn xem sắctrời, vẻ mặt phiền chán.

“Đi đâu?” Nàng dừng tay, thở hổn hển, tuy rằng bệnhcủa nàng giống như khống chế được, hơn nữa qua vài ngày sống thoải mái, thânthể so với lúc trước tốt hơn rất nhiều, nhưng vẫn là không thể quá mức mệtnhọc.

“Cho ngươi nhìn xem thế gian này có bao nhiêu tốtđẹp.” Băng Nhược Húc cười, kéo tay nàng liền đi ra ngoài.

Man Tiểu Tri lăng lăng để cho hắn kéo đi, trong lòngbuồn bực. Thế gian có bao nhiêu tốt đẹp? Nghi hoặc theo dõi phía sau lưng hắn,không phải nàng muốn nói gì, mà là người này bản tính vừa quái dị lại vừa hungác, những lời hắn vừa mới nói, mười phần có chín cũng là nói mát đi.

Cửa lớn của sơn trang, sáng sớm đã có rất nhiều ngườiđến xếp hàng, người đầu tiên là một tiểu cô nương giúp đỡ một ông lão, trên mặttiểu cô nương hé ra vui mừng tươi cười.

“Ngoại công, ông nhẫn nại một chút nữa, chờ cửa mở,chúng ta có thể cầu thần y chữa khỏi bệnh của ông.” Tiểu cô nương đối với ônglão bên cạnh nhẹ giọng nói.

Lão nhân gật gật đầu

Đứng ở phía sau tiểu cô nương là vài người dáng vẻ khổsở như nàng hôm trước, đoàn người đều giống nhau, trắng đêm xếp hàng ở trướccửa sơn trang, vì cầu thần y chữa bệnh.

Cách đó không xa trên cây đại thụ, Man Tiểu Tri bịngười ta ôm lấy bay lên đó, không quen lắm cứ nhích tới nhích lui.

“Ngươi không sợ ngã xuống sao, cứ tiếp tục động đậymãi thì cũng không sao, có cần ta giúp ngươi một phen không?” Người đang ômtrong lòng cứ xoay tới xoay lui, xoay đến mức khuôn mặt anh tuấn của Băng NhượcHúc nhăn nhó lại, lạnh buốt ở nàng bên tai nói nhỏ.

“......” Man Tiểu Tri thực thức thời lập tức đình chỉđộng tác, bên dưới thắt lưng của nàng, xuyên thấu qua lớp quần áo, truyền đếnnhiệt độ cơ thể cứng nóng của hắn, nóng đến mức hai gò má của nàng cũng nhiễmđỏ ửng.

“Đây là có chuyện gì?” Nàng chỉa chỉa vào những ngườiđang ở cửa, cẩn thận quên đi chuyện vừa rồi, có một đám nhân mã, nhìn qua nhưlà tìm đến hắn chữa bệnh.

Băng Nhược Húc lơ đãng thoáng nhìn nét đỏ ửng trên mặtnàng, không tự giác cười, rồi sau đó nhướng mi, vỗ về vai nàng ,“Lão nhân khôngcó việc gì, đi tìm chuyện phiền toái cho ta bận rộn.” Tại sao nhìn gần tiểungốc nghếch, cư nhiên cảm thấy mặt nàng hồng bộ dáng rất đáng yêu?

“Lão nhân?”

“Lúc trước lão nhân đem ta bắt tới nơi này.” Hắn giải thích cho nàng.

Man Tiểu Tri bừng tỉnh đại ngộ nhẹ gật đầu,“Nha, sưphụ ngươi a!” Sư phụ thì gọi sư phụ, kêu lão nhân, thật sự là không lễ phép.

Băng Nhược Húc ánh mắt từ trên mặt nàng dời đi, phóngtới đám người cách đó không xa,“Ta xem bệnh thực tùy vào hứng thú, lão nhân sợta nhàm chán, tháng trước hạ một quy định, chỉ cần người nào cầm lệnh bài củalão đến đây xin chữa bệnh, ta cũng không có thể cự tuyệt.” Hừ, lão nhân ngay cảgià cũng không an phận, dám tìm phiền toái đến cho hắn.

Còn cố ý phao tin khắp giang hồ, khắp nơi nói cho mọingười biết hắn đang ở đâu, ý định muốn ồn ào dư luận xôn xao, chuyện này là saukhi hắn trở lại Y Lư, nghe tổng quản nói mới biết được, chỉ có thể nói lão nhânsống được rất nhàn.

Cầm lệnh bài đến cửa đã bận rộn, còn nghe lời đồn thổinơi ở của hắn, người tìm đến cửa thật sự náo nhiệt không thiếu a.

Kinh ngạc nhìn hắn, Man Tiểu Tri vẻ mặt rất kinh ngạc.

Mày kiếm giương lên,“Như thế nào?” Tiểu ngốc nghếchbiểu tình thật đúng là hay thay đổi.“Không nghĩ tới huynh lại tôn sư trọng đạonhư vậy a, Vốn dĩ ta còn nghĩ đến huynh gọi ngươi sư phụ lão nhân, là thực chánghét ông ấy, không nghĩ tới lời ông ấy nói huynh lại nghe.” Nhìn không ra đượchắn là người như thế.

Trên thực tế, nàng không nhìn ra được là bình thường,bởi vì Băng Nhược Húc hoàn toàn không phải như là nàng suy nghĩ như vậy, hắnvâng lới sư phụ đơn giản là vì năm đó có cùng sư phụ ba lần vỗ tay hoan nghênhthề, mỗi lần ông ấy dạy một tuyệt chiêu y thuật bí truyền, thì sẽ đáp ứng ôngấy ba chuyện, bất luận là chuyện gì đều có thể.

Bĩu môi, nhìn thấy trong đôi mắt trong trẻo của nàngcó ý kính nể, cảm giác này cũng thật dễ chịu a! Băng Nhược Húc không muốn giảithích. Khiến cho tiểu ngốc nghếch nghĩ như vậy cũng tốt, để tránh nàng luôn héra bộ mặt khinh thường hắn.

Nhìn mặt hắn gần như vậy, Man Tiểu Tri phát hiện, bộ dạnghắn thật sự thực...... Hoa đào, bất luận là cười hoặc không cười, mắt phượngđều lộ ra tà khí nhè nhẹ, làm cho người ta có loại sợ hãi nhưng lại nhịn khôngđược dục vọng muốn nhìn, hơn nữa làn da bóng loáng, nhìn qua giống như sờ thậtthoải mái a--

Bàn tay nhỏ bé mềm mại mang theo cảm giác mát lạnhkhông tự giác xoa mặt hắn, Băng Nhược Húc hơi hơi chấn động, cúi đầu nhìn nàng;Hai người nhìn thẳng vào nhau bất động, trong nháy mắt này, tâm lý Man Tiểu Tricảm thấy co gì đó dâng lên, cảm giác bâng khuâng khó tả.

Đôi mắt đẹp của hắn càng lúc càng đến gần nàng cảmgiác gần gũi nàng có thể thấy hình bóng phản chiếu của nàng trong đôi mắtphượng xinh đẹp của hắn, đôi lông mi cong vút và dài lướt nhẹ qua mặt của nàng,trên môi nàng cũng có cảm giác ấm áp.

“A -- Các ngươi đang làm gì?” Tiếng thét chói tai cắtngang khoảng không gian ái muội của hai người.

Man Tiểu Tri chấn động, vội vàng quay mặt đi, hai tayôm môi, hai má nóng phừng phừng, mới vừa rồi là đã xảy ra chuyện gì?

Hắn...... Có phải có hôn nàng hay không? Có sao? Cósao?

Bị nhiễu loạn Băng Nhược Húc không giống nàng vẻ mặtkinh hoảng, ngược lại có chút bực tức nhìn những người đang la hét, phá đichuyện tốt của hắn, liếm liếm môi, trên môi của hắn còn vương lại hương vịthuốc của nàng thường hay uống.

Tiếng kêu kia càng ngày càng thê lương, ngay cả ManTiểu Tri vẫn còn đang cảm xúc ngượng ngùng đều bị dọa đến, bất chấp mặt đỏ timđập, tầm mắt dời về phía cửa lớn.

Trên đỉnh đầu cỗ kiệu trang sức kim quang lòe loẹt ,xung quanh có vài tên to con vạm vỡ, đang đem những người đang xếp hàng ở đầuhàng đe dọa đuổi đi.

Phát ra tiếng kêu đúng là tiểu cô nương vừa rồi đứng ởđầu, nàng khóc kêu không muốn bị lôi đi,“Các người làm sao có thể như vậy?Chúng ta đến trước! Chúng ta đến trước!” Vội vã túm chặt lấy một góc cỗ kiệukhông buông tay.

“Làm càn! Dám đối với quận chúa chúng ta vô lễ, muốnchết sao?” Nam tử đứng bên cạnh kiệu rút ra đại đao bên hông, đi từng bước tiếnlên.

Tiểu cô nương hoảng sợ buông tay ra, lập tức hé rakhuôn mặt nhỏ nhắn vừa khóc tìm,“Quận chúa? Van cầu lòng từ bi của ngài, chúngtôi đến trước......” Ngoại công bệnh nếu nếu không trị, ngoại công sẽ......Không được! Không thể như vậy!

“Đuổi đi.” Thanh âm nũng nịu từ trong kiệu truyền rađến.

“Dạ!” Bốn phía đại hán giữ kiệu vuốt cằm, động tác thôbạo đánh đuổi toàn bộ mọi người, ngay cả tiểu cô nương không muốn rời đi, cũngbị ngoại công của nàng kéo đi.

Nhìn một màn này, Man Tiểu Tri khẽ thở dài,“Người cóquyền thế tựa hồ đều là như thế.” Tuy rằng không lệnh bài người này nhất địnhkhông trị bệnh, chuyện bọn họ bị đuổi đi cũng chỉ là sớm muộn thôi, nhưng mộtmàn trước mắt này, coi như làm cho nàng đáy lòng không thoải mái.

Băng Nhược Húc hí mắt nhìn nàng. Ngữ khí của nàng cóbất đắc dĩ, nhưng không nghĩ vì đa số người đáng thương này tranh thủ cảm giác,hắn còn tưởng rằng nhìn đến tình cảnh trước mắt này nàng sẽ thở phì phì muốnhắn hỗ trợ cứu người, không nghĩ tới chỉ là thở dài mà thôi, tâm chợt động, bậtthốt lên hỏi --

“Ngươi cũng từng như thế sao?”

“Vâng.” Man Tiểu Tri gật gật đầu,“Trước kia vì bệnhcủa ta, tỷ tỷ mang theo ta tìm khắp các đại giang nam bắc, cũng quỳ xuống trướcđại phu cầu bọn họ cứu ta, đại phu này lại nói chúng tôi không có tiền trở vềnhà chờ chết đi, quay người lại liền vì người khác chữa bệnh.

Vì bệnh của ta, tất cả những tiền bạc tích tụ trongnhà toàn tiêu hết, thậm chí vị hôn phu của tỷ tỷ cũng hiểu được ta sẽ liên lụybọn họ, nên bảo tỷ tỷ cùng người trong nhà thoát ly quan hệ, tỷ tỷ không chịu,hắn liền cùng tỷ tỷ từ hôn, khi đó thiếu tiền, tất cả những bạn bè thân thíchđều sợ hãi chúng tôi như rắn rết, tránh còn không kịp.

Có một vài hàng xóm miệng nói chúng tôi đáng thương,nhưng là đều là dùng ánh mắt xem kịch vui để nhìn chúng tôi, cũng không hề ratay giúp đỡ. Khi đó, nhà đối diện của nhà chúng tôi hoàn cảnh khá giống nhau,người trong nhà cũng bởi vì hắn bệnh tiêu hết gia sản, nhà chúng ta tuy rằngnghèo, nhưng cơm ăn là không thành vấn đề, nhà bọn họ là ngay cả cơm ăn cũngkhông có, cha cùng nương cứu tế bọn họ, nhưng là......

Có một ngày, tỷ tỷ cầm tiền từ hôn về nhà, đem một ítbạc giấu ở trong nhà, số còn lại tỷ ấy cầm xử lý sự tình, người nhà bên kiathấy được, thừa dịp lúc mọi người trong nhà không chú ý, đã trộm đi, cha cùngnương đều giận đến phát khóc, bởi vì đó là tiền cứu mạng của ta, sau lại là dựavào tỷ tỷ thông minh, miễn cưỡng lại buôn bán lời chút ít tiền về nhà, nếukhông, ta khả năng đã sớm rời đi nhân thế. Cho nên mặc dù nàng thấy không đànhlòng, nhưng cũng sẽ không đi can thiệp, bởi vì nhân sinh chính là như vậy khôngphải sao?

“Tiểu ngốc nghếch.” Nàng bất đắc dĩ như vậy bộ dángthật khổ sở, làm cho đáy lòng Băng Nhược Húc căng thẳng, giơ tay lên vuốt vuốttóc của nàng, động tác có chút thô lỗ, lại mang theo cảm xúc lạ chính hắn cũngkhông hiểu.

Cuối cùng biết tiểu ngốc nghếch này vì sao thái độ đốivới hắn kém như vậy, không nghĩ tới Ngũ tẩu kiên nhẫn như vậy, vì tiểu ngốcnghếch dùng hết mọi sức lực, khó trách chính mình có thái độ khinh miệt đối vớiNgũ tẩu, lại chọc tiểu ngốc nghếch ghi hận như vậy, nếu không có Ngũ tẩu, chỉsợ nàng đã sớm hương tiêu ngọc vẫn.

Sờ sờ mái tóc bị hắn vuốt thành rối tung, tâm của ManTiểu Tri đang tràn ngập phiền muộn, tựa hồ bị xoa dịu tan một ít, “Ngươi thậtmuốn trị người kia?” Ánh mắt liếc về nơi xa, có vài người bị đuổi đi, còn mộtngười đang đứng ở một góc.

“Ngươi nói thử xem?” Hắn hỏi lại nàng. Thấy quận chúauy nghi kia, dám không kiêng nể gì hắn như vậy, ở trước cửa nhà đuổi người, hơnphân nửa là cầm lệnh bài lão nhân trên tay.

“Trị a, sư phụ ngươi không phải nói muốn trị, bất luậnnàng chỉ dùng cái phương pháp gì được đến cơ hội này, đều cho là số mệnh đi,nhưng mà, quận chúa nha, không biết bộ dạng có xinh đẹp hay không?” Nghe mọingười nói, phàm là người của hoàng thân quốc thích, mọi người ai cũng xinh đẹpnhư thiên tiên, không biết có phải hay không.

“Xinh đẹp thì như thế nào? Người dù có đẹp cũng chỉ làđẹp ngoài da, còn tâm xấu xí lại đẹp bề ngoài đều là Dạ Xoa.”

Man Tiểu Tri hừ nhẹ liếc hắn. “Ngươi bộ dạng xinh đẹpđương nhiên là nói như vậy.” Hừ, người xinh đẹp hoàn toàn không hiểu ý tưởngcủa người có diện mạo bình thường như các nàng.

Cánh tay đặt ở thắt lưng đột nhiên căng thẳng, ôm nàngthiếu chút nữa thở không nổi, dùng sức đẩy tay hắn ra.

“Làm gì vậy?” Muốn giết nàng không phải chờ đến bâygiờ chứ.

“Về sau không cho phép nói ta xinh đẹp.” Băng NhượcHúc âm u nói.

“Vì sao?” Man Tiểu Tri không sợ chết khiêu chiến hắn.Ở chung một thời gian, ít nhiều đã biết cá tính hắn, miệng thì xấu xa nói nhưthế, hắn cũng là che chở người trong nhà, mà tỷ tỷ nàng không khéo lại gả choNgũ biểu ca của hắn, coi như nàng cũng nằm trong danh sách người trong nhà, chonên hắn dù thế nào cũng không thể bỏ mặc nàng, ngoài một lần để nàng ở trong xengựa.

Giữa trán gân xanh toát ra, vẻ mặt hắn dữ tợn,“Không,cho, phép, lại, hỏi!” Một chữ một chữ gầm nhẹ ở bên tai nàng.

“Nha.” Ôm đôi tai cúi đầu. Quên đi, con hổ tức giận,lần sau hỏi lại.

Băng Nhược Húc nhìn thấy nàng ôm chặt hai tai, cảmthấy có điểm quen thuộc. Tại sao thái độ của tiểu ngốc nghếch đối với hắn, cùngnương càng ngày càng giống? Giống đến đáng đánh đòn!

“Huynh không cứu người sao?” Tuy nói là vận mệnh,nhưng nàng vẫn đồng tình nhìn lão ông cùng cô gái bị ép buộc rời đi.

“Nàng ta không có lệnh bài.” Ý tứ là, dựa vào cái gì muốn ta cứu.

Hồng nộn môi hơi hơi trễ xuống, khẽ thở dài, ánh mắtlộ ra sương mù ngập hơi nước, Man Tiểu Tri còn ngóng nhìn hai ông cháu đang lủithủi kia,“Thật đáng thương, theo ta khi đó giống nhau như đúc......”

Băng Nhược Húc nhìn thấy nàng như vậy, đáy lòng lạinhói đau, ngũ quan xụ xuống, đáng giận!

“Không cho phép khóc!” Thấp giọng ở nàng bên tai rống,thở phì phì vào sau gáy của nàng, dưới chân nhẹ chút, thân ảnh hướng đến bóngdáng của hai ông cháu đã đi thật xa.

Đuổi theo bọn họ sau, hắn bực mình lấy ra trong lòngbình thuốc đưa cho bọn họ, không lấy một xu, bày ra sắc mặt sa sầm khiến ngườita chán ghét, bỏ hai ông cháu lại rời đi.

Man Tiểu Tri đứng ở phía sau hắn, nhìn thấy dáng vẻhắn như thế, trên môi nở nụ cười tươi như hoa, nhìn ra hắn không muốn. Là vìmới vừa rồi nàng sắp khóc, hắn mới đến giúp họ? Hắn lại sợ nàng thương tâm?

Băng Nhược Húc tính trẻ con đá vào mấy viên đá vụn,quay lại nói,“Đi thôi, trở về sơn trang.” Nữ nhân chính là thích khóc sướtmướt! Quên đi, nhìn thấy nàng hiện tại cười đến thực đáng yêu, hừ hừ!

Cúi mặt nhìn hắn vươn bàn tay, trong lòng nàng ấm áp,không chút nghĩ ngợi, đem tay nhỏ bé bỏ vào bàn tay to của hắn.

“Vâng.” Người này, thật sự là tính trẻ con...... Thựcđáng yêu a.

Trong lòng vui vẻ mang theo cảm giác ngọt ngào rungđộng, luôn luôn tại trong lồng ngực của nàng lưu luyến mãi không chịu rời đi,giờ khắc này nàng phát hiện, thì ra Băng Nhược Húc cũng không đáng ghét đến nhưthế, thậm chí có điểm làm cho người ta thích đi?