Ta Nguyện Vì Ngươi Mà Hóa Thành Quỷ

Chương 11




Sáng sớm Thẩm Xuyên đã bị cảnh tượng trước mắt làm ngơ ngác đứng như trời chồng, cậu chỉ về cái cây to phải bằng nửa người ôm kia lắp bắp nói: "Hôm qua không gió cũng không bão, sao lại thành thế này?"

Huyền Mặc trên tay xách một cái xẻng và một cái giỏ tre, nhún vai vẻ mặt vô tội như không liên quan đến mình nói: "Ta không biết, sáng ra đã thấy như vậy rồi."

"Đệ cũng không nghe thấy gì sao?"

"Không có." Huyền Mặc lắc đầu nhìn Thẩm Xuyên cười cười: "Ngủ gần ca ca nên cái gì cũng không nghe thấy."

Thẩm Xuyên giật giật khóe môi, lại nhớ lúc trước khi đi ngủ Huyền Mặc chủ động ôm lấy cậu hai má lại đỏ ửng lên, Thẩm Xuyên cúi gằm đầu xuống giật lấy một chiếc giỏ trong tay Huyền Mặc, lảng sang chuyện khác: "Cái này để làm gì?"

"Đựng đồ mang đi bán."

"Bán...?"

"Không phải nói với ca ca rồi sao ta bán rau đó, nhưng bây giờ hết rau rồi." Huyền Mặc giơ cái xẻng trong tay lên lắc lắc: "Ta dẫn ca ca đi đào khoai."

Thẩm Xuyên giờ mới hiểu cái câu 'dẫn ca ca đi đào khoai' của hắn thật ra đúng là chỉ dẫn cậu đi ra ngoài đào khoai thật. Giữa trời hè nóng bức, Thẩm Xuyên cực khổ phơi nắng đào từng củ khoai từ sáng đến giờ, ánh nắng chói chang chiếu vào mặt mồ hôi thì tuôn ra như tắm.

Còn Huyền Mặc thì sao? Hắn chỉ ung dung ngồi đó tựa vào gốc cây râm mát một chân gác lên cao, miệng còn ngậm thêm một nhánh cỏ, lưng hơi ngả về sau nhìn trời nhìn đất trông rất là thư thái. Thẩm Xuyên khổ sở dùng vạt áo lau mồ hôi, oán giận nhìn về phía Huyền Mặc.

Dù là cậu đồng ý giúp hắn làm việc nhưng không thể cứ để cho cậu làm một mình thế này! Cậu là con người của thế giới hiện đại tất cả đều phải bình đẳng, một người làm một người chơi như vậy mà trông được sao?

Huyền Mặc như cảm nhận được ánh mắt đầy sát khí nhìn về phía mình cũng khẽ liếc mắt nhìn lại, hắn cười cười đứng dậy theo hướng Thẩm Xuyên đang ngồi mà đi tới.

"Ca ca mệt rồi sao?"

Còn phải hỏi sao? Ngươi thử ngồi giữa trồ trưa nắng đào khoai xem có mệt không?!

Nhưng đó chỉ là suy nghĩ lời đến miệng lại khác, Thẩm Xuyên cười cười trả lời: "Không mệt!"

Huyền Mặc đưa tay cầm lấy một giỏ đã được chất đầy khoai nói: "Chắc ca ca đói rồi, hôm nay đến đây thôi bán hết chỗ này rồi chúng ta đi ăn."

"Được." Thẩm Xuyên được buông tha thì tươi cười hẳn lên, tuy rằng giờ cậu đã đói không biết lúc nào mới bán hết chỗ khoai này để được đi ăn nhưng cũng chẳng còn cách nào khác, ai bảo nam nhân nhìn khí chất như vậy lại không có tiền.

Thẩm Xuyên thở dài lê đôi chân mệt mỏi theo hắn ra ngoài chợ, hóa ra chợ ở nơi này cũng khá tấp nập. Hôm trước chưa kịp quan sát, giờ nhìn lại mới thấy đồ gì cũng được trưng bày bán đầy đủ, người đi đi lại lại không ngớt, đến cả mấy nhóm mãi nghệ giữa đường như trong phim thời xưa cũng có. Nơi đó là ồn ào nhất, thỉnh thoảng còn vang lên không ngớt tiếng vỗ tay cùng những lời cảm thán.

Hai người chọn một góc ít người đặt giỏ khoai xuống, vừa dừng chân Thẩm Xuyên đã mệt mỏi ngồi bệt xuống đất dựa lưng vào tường. Huyền Mặc nhìn thấy cậu như vậy thì mỉm cười, hắn cũng ngồi sát ngay cạnh rồi đưa tay lên lau lau má cậu.

Thấy Thẩm Xuyên trừng mắt nhìn mình, Huyền Mặc giải thích: "Mặt ca ca dính bẩn."

Cảm giác mệt mỏi của cậu cũng như tan ra, tại sao hắn lại suốt ngày làm ra mấy động tác thân mật này? Nếu không có ý gì với cậu thì có thể tránh xa cậu một chút được không? Cứ tiếp tục như vậy chỉ sợ bản thân cứ điên cuồng mà yêu hắn mất, phải tìm một cơ hội nào đó nói rõ ràng mới được.

Thẩm Xuyên gật đầu hài lòng với suy nghĩ của mình, đột nhiên từ xa thấy người ta chỉ chỏ bàn tán không thôi. Thẩm Xuyên tò mò nhưng mệt nên cũng không muốn đứng dậy hóng hớt, đợi một lúc sau đám đông kia càng ngày càng tiến về phía mình cậu mới thấy, thì ra chính là lão đạo sĩ kia.

Lão ta cầm trên tay con cóc tinh lớn, không ngừng nói ra tội trạng của mình nên đang bị người dân chửi rủa không thôi, nhưng thần kinh gã dường như đã bất ổn dù bị mắng chửi đánh đập cũng không hề biết tránh né. Thẩm Xuyên thở dài có chút không đành lòng nhìn, thấy Huyền Mặc vẫn ung dung không cảm xúc Thẩm Xuyên nói: "Chỉ vì một chút tiền tài mà bán rẻ lương tâm như vậy thật đúng là mất nhân tính haizz."

"Phàm là con người ai cũng đều yêu thích tiền, ca ca không thích sao?"

"Có chứ." Nhắc đến tiền, Thẩm Xuyên lại nhớ đến số tiền trúng xổ số lớn suýt nữa mình cầm được trước khi xuyên qua đây làm cậu thở dài: "Nhưng mà thứ thuộc về mình thì sẽ là của mình, còn thứ không thuộc về mình thì có cố gắng cũng chỉ đổi lại kết cục không tốt. Như lão đạo sĩ kia đó, vừa lừa bắt con gái nhà người ta đi còn lấy tiền rồi để họ coi mình tiên nhân cứu thế, giờ thành ra như vậy cũng đáng đời."

Đang lúc hai người nói chuyện thì có mấy tiểu cô nương xinh xắn tay cầm quạt tiến đến, một cô nương áo vàng dùng quạt che miệng cười khúc khích: "Ôi chao hai vị tiểu ca ca là đang bán khoai đó sao? Bao nhiêu một cân vậy?"

Nói là hai tiểu ca ca nhưng ánh mắt của những cô nương kia toàn dính lên trên người Huyền Mặc, Thẩm Xuyên mím môi không nói gì.

Mua đồ gì chứ, chính là thấy vẻ đẹp của hắn thu hút, đã vậy Huyền Mặc còn cứ thế cười cười tiếp chuyện lại. Thẩm Xuyên tức giận quay mặt sang hướng khác, định bán khoai hay bán nhan sắc đây?

Vậy mà chẳng mấy chốc Huyền Mặc đã bị mấy cô nương kia bám lấy đến chẳng thấy mặt mũi đâu, Thẩm Xuyên bị đẩy hẳn sang một bên đụng qua đụng lại không cẩn thận trượt chân.

Cứ tưởng mình sẽ bị ngã đến mất mặt nhưng không ngờ được một bàn tay ôm lấy, Thẩm Xuyên chớp chớp mắt nhìn người kia một hồi rồi vội đứng lên: "Cảm ơn vị thiếu hiệp này."

"Không có gì." Người kia mỉm cười quan sát Thẩm Xuyên một lượt, cứ nghĩ như vậy là xong không ngờ gã lại tiếp tục bắt chuyện với cậu trước.

"Ta thấy huynh đài đây rất quen mắt, không biết chúng ta có gặp nhau ở đâu rồi không?"

Đây không phải là cái câu muôn thủa khi muốn làm quen người khác sao? Thẩm Xuyên thầm đánh giá người kia, thiết nghĩ thân chủ này cũng chỉ là nô bộc không thể có bằng hữu nhìn quý phái như vậy liền lắc đầu: "Không quen."

Người kia lại nở nụ cười thân thiện: "Không quen cũng không sao, gặp nhau cũng coi như có duyên. Tại hạ là Nhiễm Cảnh, xin hỏi danh tính của các hạ?"

"Ta là...."