Ta Nguyện Vì Ngươi Mà Hóa Thành Quỷ

Chương 57




"Phụ hoàng ta thật là... mang tro cốt của ta đi rải khắp nơi thì có ích gì chứ. Ông ấy sai ở chỗ, không tìm một pháp sư thực sự cao siêu trấn giữ luôn hồn phách của ta lại." Huyền Mặc dừng lại một lúc rồi nói: "Sau đó thì ca ca cũng đoán được rồi, ta trở nên như hiện tại điều đầu tiên làm là quay về trả thù. Hoàng cung hơn ngàn người, đều là do ta giết... ngay cả phụ hoàng mẫu hậu cũng là do ta... Ta thật đáng sợ phải không?"

Thẩm Xuyên cúi thấp đầu xuống không nhìn rõ mặt chỉ không ngừng lắc đầu. Cậu muốn nói không phải là do hắn, dù bất cứ ai trong hoàn cảnh đó cũng như vậy thôi. Nhưng lời nói nghẹn trong cổ không thể thốt nên lời, dù chuyện đã qua được hơn sáu trăm năm nhưng nghe Huyền Mặc kể lại, Thẩm Xuyên vẫn thấy nỗi đau của hắn như vừa mới đây. Phải tuyệt vọng thế nào, lúc đó hắn cô đơn, phải bất lực đến nhường nào cơ chứ?

"Kể cả Lạc Tranh... cũng là chết trong tay ta." Thẩm Xuyên thoáng sửng sốt. Huyền Mặc rũ hai mắt xuống ôm chặt lấy Thẩm Xuyên nói: "Y tự vẫn trên kiếm của ta, cũng coi như là ta giết đi."

Huyền Mặc không hề nói, thực ra phụ hoàng và mẫu hậu không phải là do chính tay giết, lúc đó hắn còn muốn đến trước mặt hỏi họ xem sự tình trở nên như vậy có hối hận chút nào không, nhưng khi đến nơi thì họ đều chết cả rồi. Nhưng có tự tay làm hay không có gì khác nhau, chung quy lại vẫn là một kết quả người đã chết.

"Ngay khoảnh khắc Lạc Tranh lao vào mũi kiếm của ta, có một người nghe tin chạy đến. Hắn chính là người trong lòng mà y từng nhắc, người này ca ca cũng biết đấy, là Nhiễm Cảnh."

Nhiễm Cảnh, người này làm sao Thẩm Xuyên có thể quên được cơ chứ, chỉ là cậu không thể ngờ hắn lại là ý trung nhân của Lạc Tranh.

"Trước lúc chết vậy mà Lạc Tranh lại nói với ta, mọi chuyện đều do y tạo nghiệt. Y nguyện lấy tính mạng của mình trả, chỉ mong ta vì tình nghĩa bao năm tha cho Nhiễm Cảnh, mong ta đừng động đến hắn."

Hắn khẽ cười: "Tình nghĩa bao năm gì chứ, y đến một câu xin lỗi cũng không nói còn bắt ta bao dung cho tình lang của mình."

"Nhưng ngươi vẫn làm mà?"

"Ừ, ta còn có thể làm khác sao? Người cần chết cũng chết cả rồi..."

Thẩm Xuyên nhắm hai mắt lại, đã cố gắng nhẫn nhịn mà nước mắt không nghe lời cứ thế tuôn rơi, Huyền Mặc thấy Thẩm Xuyên không nói gì khẽ xoay người lại đã thấy lệ ướt đẫm cả khuôn mặt. Hắn hốt hoảng vội dùng tay của mình lau đi, nói: "Ca ca đừng khóc, ta kể cho ngươi nghe chuyện này chỉ là muốn ngươi biết thực sự ta cũng không yêu Lạc Tranh nhiều đến vậy, từ trước đến nay chưa từng coi ngươi là người thay thế. Ta ngày đó đúng là vì biết ngươi có gương mặt giống Lạc Tranh nên tò mò mới đến xem thử, cùng ngươi ở nơi đó là muốn tìm lại một chút bình yên, sợ ngươi vì chuyện này mà khó chịu trong lòng nên mới nói dối..."

"Không..." Thẩm Xuyên lắc đầu: "Người nên xin lỗi là ta mới phải, ta không nên làm thế với ngươi. Ngươi đáng nhẽ nên hận ta, ghét ta, không nên cần ta thì mới đúng." Tại sao đến giờ này vẫn tốt với ta như vậy?

"Ta biết ngươi bị Nhiễm Cảnh lừa, với lại chẳng phải chính ngươi đã cứu ta hay sao?"

Thẩm Xuyên thoáng hoảng hốt: "Ngươi biết?"

Huyền Mặc gật đầu: "Lúc mới tỉnh ta nhìn thấy ngươi... từ từ tan biến trước mắt ta."

Cái cảm giác bất lực khi nhìn người mình yêu ngay trước mắt rời xa mình, hắn hiện tại nhớ cũng không dám nhớ lại, vừa nhắc đến đã ôm chặt Thẩm Xuyên vào lòng như sợ chớp mắt một cái cậu lại biến mất. Thẩm Xuyên chưa bao giờ cảm thấy hối hận như hiện tại, chỉ trách trước kia mình quá mù quáng, vì vài suy nghĩ không đâu nghe mấy lời nói nhảm nhí mà làm hại Huyền Mặc, cũng may mọi thứ vẫn còn có thể vãn hồi không thì cả đời này cậu sẽ phải sống trong dằn vặt.

Từ giờ trở đi cậu sẽ là người bảo vệ hắn, không để ai có thể tổn thương hắn ngay cả cậu cũng không thể.

Thẩm Xuyên muốn đưa tay ra ôm lấy Huyền Mặc, nhưng cựa quậy mới phát hiện ra vậy mà tay mình vẫn đang bị trói, cậu nhìn Huyền Mặc khẽ gọi: "Huyền Mặc... tay ta, cởi trói cho ta đi."

Huyền Mặc nhìn cậu không nói gì. Nghĩ hắn vẫn còn tức giận, Thẩm Xuyên nhẹ giọng làm nũng: "Huyền Mặc ta sai rồi, đều là ta không tốt về sau những chuyện như không tin tưởng ngươi nhất định sẽ không xảy ra nữa. Cởi trói cho ta đi được không?"

Huyền Mặc: "......'

"Huyền Mặc, Mặc Mặc, đệ đệ ngoan..." Thấy hắn vẫn không có phản ứng, Thẩm Xuyên mím môi, do dự một lúc lâu mới dùng hết can đảm gọi nhẹ: "Lang quân ~ ta sai rồi."

Đã gọi đến nước này ngươi thử không trả lời ta đi.

Quả nhiên nghe hai từ này Huyền Mặc thực sự chấn động, khóe môi chưa kịp cười đã vội quay đi hướng khác ngập ngừng nói: "Ca ca... không phải ta không muốn cởi cho ngươi."

Thẩm Xuyên: "...."

"Đây là lần đầu tiên ta dùng nó trói người... hơn nữa lúc nãy còn vô tình thắt nút chết..."

Thẩm Xuyên kiên nhẫn cố hạ giọng xuống: "Thì...?"

"Ta cũng không biết cởi."

Thẩm Xuyên: "......"

"Lúc nãy ta thử dùng pháp chú gọi về nhưng không được, hình như nó rất thích ngươi."

Thẩm Xuyên dở khóc dở cười, cậu không muốn được một ma khí yêu thích có được không? Hơn nữa còn yêu thích theo cách trói buộc thế này càng không có được không?

Thẩm Xuyên tức giận nói: "Vậy ngươi cũng phải tìm cách gì đi chứ, không lẽ cứ mãi trói ta như vậy?!"

Huyền Mặc nhìn cậu một lúc rồi khẽ cười: "Thật ra lúc chúng ta làm lần hai ta thấy nó có hơi nới lỏng, hay là ta với ca ca làm thêm lần nữa đi?"

Thẩm Xuyên hít một hơi thật sâu nhìn hắn. Rồi nhẹ nhàng dùng chân đạp người nào đó xuống giường, một tiếng quát chói tai vang lên: "Ta cho ngươi một nén hương không cởi được thì lập tức cút!!!!"

Chỉ là một cái đạp không thể gọi là tổn thương đâu phải không???

Hai người vật lộn nửa buổi, cuối cùng Thanh Trừng của hắn cũng chịu ngoan ngoãn mà rời tay Thẩm Xuyên. Chỉ có một điều không thể ngờ, Thanh Trừng hắn dùng bao năm hiện tại không nghe lời hắn mà lại nghe Thẩm Xuyên, cậu vừa nói nó thu nó liền thu, làm chủ nhân như Huyền Mặc cũng không hiểu rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra.

Thẩm Xuyên xoa xoa cổ tay đau nhức dùng ánh mắt sắc lạnh khẽ lườm hắn, Huyền Mặc ở một bên thương xót, nhưng ai đó không cho chạm vào người nên chỉ có thể ngồi cách xa ra một đoạn. Hắn hiện tại vẫn bỏ mặt nạ, khuôn mặt ngoài sự lạnh lùng vốn có thì khi cười lên thật sự là có một chút dễ thương, càng dễ làm người ta sẵn sàng chết trong nụ cười đó. Thẩm Xuyên cũng không ngoại lệ, khẽ mắng thầm trong lòng: Đúng là hồng nhan họa thủy!

Huyền Mặc sợ Thẩm Xuyên sẽ giận dỗi lâu nên cố tình lôi chuyện xưa ra hỏi tội: "Ngày đó tại sao lại tin Nhiễm Cảnh như vậy?"

Quả nhiên nhắc đến chuyện này Thẩm Xuyên mềm lòng hơn hẳn, đầu hơi cúi xuống: "Hắn nói ngươi muốn hồi sinh Lạc Tranh."

"Giờ đã biết ta không muốn chưa?"

Thẩm Xuyên gật gật đầu.

"Hắn còn nói ngươi đặt tên là Lạc Thành vì từ Lạc trong 'Lạc Tranh' tên ma khí là Thanh Trừng vì nó cũng nghe gần giống chữ 'Tranh' vậy."

"Ta đặt tên thành là Lạc Thành, Lạc trong 'Cực Lạc'." Hắn thở dài nhìn Thẩm Xuyên nói: "Còn 'Thanh' với 'Tranh' giống nhau chỗ nào?"

Thẩm Xuyên cắn nhẹ môi nói: "Giống nhau vần 'anh' đó thôi."

Huyền Mặc: "....." Hay cho một Nhiễm Cảnh giỏi bịa chuyện.

Như nhớ ra gì đó Thẩm Xuyên vội nói: "Nhiễm Cảnh hiện tại sao lại trở nên như vậy? Ta cứ nghĩ hắn chỉ là một tu sĩ bình thường sao lại có pháp lực đáng sợ thế? Đến ta cũng không thể tiếp cận?"