Ta Nguyện Vì Ngươi Mà Hóa Thành Quỷ

Chương 60




Đám người Tích Lộ tức đến tròng mắt đỏ ửng, tay không ngừng siết chặt lấy kiếm. Yến Thanh Ngọc tuy là quỷ vương nhưng ít khi động thủ, đều không ai biết khả năng thực của hắn thế nào, ngoài trừ Tích Lộ từng chạm mặt vài lần ra. Lời nói của Yến Thanh Ngọc ngông cuồng nhưng không phải là không có lý, một mình Tích Lộ thì không sao, nhưng hôm nay ông dẫn theo nhiều đệ tử các phái như vậy, đều là những đệ tử giỏi giang nhất nếu không một ai trở về được thì thật là phiền phức. Nghĩ vậy Tích Lộ bèn hạ giọng: "Ta hôm nay đến đây không phải để gây chuyện."

Người ta đã muốn xuống nước, Yến Thanh Ngọc lại giả vờ như không hiểu ý: "Không phải gây chuyện, không lẽ biết ta hôm nay ở đây nên cố tình đến muốn vui vẻ với ta?" Yến Thanh Ngọc chẹp chẹp miệng lắc đầu: "Xin lỗi, ông già quá không hợp khẩu vị."

"Ngươi...!" Tích Lộ sống mấy trăm năm chưa lần nào bị mất mặt như vậy, Yến Thanh Ngọc không thích đánh nhau chỉ thích trêu người, biết rõ điểm này Tích Lộ không thèm đôi co với hắn nữa quay sang Thẩm Xuyên nói vào chuyện chính: "Hôm nay ta đến đây để tìm người!"

Thẩm Xuyên mỉm cười sờ sờ mũi nói: "Tích Lộ chân nhân chức cao vọng trọng, thật không thể ngờ. Sao không nói sớm, muốn tìm người không phải nói một câu là được rồi sao cần gì phải động đao kiếm như vậy?" Thẩm Xuyên dừng lại một chút hất cằm nói: "Gì chứ ở chỗ ta mỹ nhân không thiếu, ngực tròn, mông căng, chân dài, dễ thương, khả ái đến gớm như bà chằn thể loại nào cũng có. Ông muốn người như thế nào?"

Đám đệ tử đứng đằng sau Tích Lộ đã không nhẫn nhịn được nữa, vội tiến lên một bước cao giọng: "Các ngươi đừng có khua môi múa mép, vừa đúng lúc cả ba kẻ các ngươi đều ở cùng nhau vậy ta hỏi luôn một thể. Có phải các ngươi lén bắt đệ tử của các phái đi không?"

"Hóa ra là tìm đệ tử." Thẩm Xuyên thu lại nụ cười: "Nhìn cho kỹ đây là quỷ giới, huynh đệ các ngươi bị mất tích sao lại đến chỗ ta tìm? Biết đâu chúng thấy tu tiên nhàm chán quá, xuống núi bỏ trốn với cô nương nào rồi cũng nên."

Một đệ tử khác cũng đứng ra nói: "Ngươi đừng có nói năng hàm hồ! Các đệ tử phái ta bị mất tích đều trên Kết Đan Kỳ nếu không phải do mấy mấy kẻ các ngươi giở trò, trong vòng một tháng nào đến hơn ba mươi người mất tích. Thử hỏi trong tam giới ngoài các ngươi ra ai có khả năng này? Không lẽ là do chính bọn ta dấu người đi vu oan giá họa?"

Thẩm Xuyên tặc lưỡi: "Cũng không phải không có khả năng."

"Ngươi..." Tên đệ tử kia tức giận quát lên: "Khỏi phải nói nhiều, hôm nay ta nhất định phải xông vào tìm người nếu không thấy ta cũng sẽ không để yên đâu!"

Thẩm Xuyên hơi nhíu máy, Yến Thanh Ngọc sau khi nói chán chê thì đứng sang một bên xem trò vui, đằng nào cũng đâu phải nhà của hắn. Huyền Mặc thấy Thẩm Xuyên đăm chiêu sợ cậu thấy phiền phức vội nói: "Hay là để ta giải quyết?"

"Không cần." Thẩm Xuyên lắc đầu, cảm thấy trong chuyện này có gì không đúng mới mải mê suy nghĩ, chứ với mấy tên làm loạn này chẳng phải nhọc lòng đến Huyền Mặc. Thẩm Xuyên hơi xoa xoa hai tay, tiến lên trước đứng trước mặt Tích Lộ hỏi: "Đệ tử của các ngươi mất tích, các ngươi nghĩ do bọn ta làm?"

"Ngoài mấy kẻ các ngươi ra ta không nghĩ ra ai khác có thể làm ra trò này!" Tích Lộ gằn giọng.

Thẩm Xuyên khẽ cười, đúng là một khi đã gắn mác kẻ xấu lên người thì không làm gì cũng bị người ta đội cho cái mũ. Thẩm Xuyên dừng động tác khẽ lướt nhìn đám người trước mặt một lượt ánh mắt chợt lạnh đi, ngay trước mặt Tích Lộ dùng thuật pháp tiến lại gần tên đệ tử ban nãy vừa lớn tiếng, bóp chặt lấy cổ hắn.

Động tác của Thẩm Xuyên rất nhanh, ngay cả Tích Lộ cũng không lường trước được, nhìn đệ tử của mình nằm gọn trong tay Thẩm Xuyên gã lắp bắp nói: "Ngươi... ngươi định làm gì?"

Thẩm Xuyên không trả lời, sau đó tay hơi dùng sức, tên đệ tử lúc đầu còn dãy dụa chẳng mấy chốc cổ khẽ kêu 'rắc' lên một tiếng, miệng trào máu ra cả người mềm nhũn ngã xuống. Không kể đến đám đệ tử, ngay cả Tích Lộ cũng hoảng sợ, người ông ta mang đến cũng gọi là có một chút khả năng, tại sao ngay cả một chiêu của Thẩm Xuyên cũng không đỡ được cơ chứ?

Còn chưa kịp lấy lại được bình tĩnh, đã thấy giọng Thẩm Xuyên vang lên, đã không còn mang theo ý đùa cợt, giọng nói lạnh lùng: "Nhìn thấy không? Ta muốn giết mấy kẻ các ngươi thì cứ trực tiếp mà giết, còn ngại không cho cả tam giới này biết chuyện do ta làm, việc gì phải rảnh rỗi lén lút mà làm mấy trò đáng khinh bỉ vậy."

Thẩm Xuyên dừng lại một lúc, lau lau tay như vừa chạm phải thứ gì kinh khủng lắm.

"Cho nên Tích trưởng lão, chuyến đi này của ông phí công rồi. Hôm nay tâm trạng ta đang tốt, không muốn đuổi cùng giết tận nể tình ông cũng có tiếng nói trong đám ngu xuẩn kia trở về mà thông báo một câu."

Tích Lộ biết mình không phải đối thủ của ba người nên cũng hạ giọng hơn, nhưng vẫn không can tâm mất mặt trước vãn bối, cố gắng vung ra một chút uy nghiêm hỏi vặn lại: "Không phải ngươi làm cũng đâu có nghĩa hai kẻ kia không làm?" Vừa nói vừa nhìn qua Yến Thanh Ngọc cùng Huyền Mặc.

Yến Thanh Ngọc vội xua xua tay, bày ra vẻ mặt vô hại nói: "Ta nói rồi mấy người tu tiên các ngươi nghiêm túc quá không hợp khẩu vị của ta, hơn nữa bắt họ về làm gì ta cũng đâu phải quỷ ăn thịt người."

Còn Huyền Mặc không có ý định giải thích, nhàn nhạt nhìn. Biểu hiện rõ: Ta không rỗi hơi.

Tích Lộ lại nuốt xuống một cục tức, thấy ba người nói đều có lý, nhưng đã mất công đến một chuyến lại không thể về tay không nên cố nói tiếp: "Các ngươi lấy gì để chứng minh? Hơn nữa chẳng phải còn một Vũ Dạ Thương Hoan hay sao? Hắn cũng có khả năng làm chuyện này!"

Nghe nhắc đến Vũ Dạ Thương Hoan sắc mặt Yến Thanh Ngọc lập tức thay đổi, vội vàng nói: "Đừng, đừng, ta khuyên ngươi động ai thì động đừng động đến Thương Hoan. Hắn không dễ nói chuyện như bọn ta đâu, chỉ sợ các ngươi vừa đặt chân đến nơi ở của hắn..." Yến Thanh Ngọc đặt tay ngang cổ rồi kéo nhẹ. "Đã không toàn mạng mà trở về."

"Ta cũng không có ý định chứng minh." Thẩm Xuyên hôm nay nói hơi nhiều đã có chút mất kiên nhẫn: "Nói cũng đã nói, nếu đã khăng khăng là do ta làm vậy thì mời động thủ đi. Muốn lên cùng một lúc hay từng người?"

Tích Lộ mím môi, suy nghĩ lợi hại qua một lượt. Lúc nãy Thẩm Xuyên dễ dàng giết một đệ tử ngay trước mặt ông như vậy, quả thực đã là không dễ đối phó. Hơn nữa còn kèm theo hai tên không phải dạng vừa kia càng không thể khinh địch, huống chi nếu một mình còn có thể dễ dàng trốn thoát, mang theo nhiều đệ tử như vậy, nếu đều bỏ mạng lại không biết ăn nói với các phái như nào. Tích Lộ chần chừ một lúc cuối cùng hạ giọng nói: "Đã làm phiền, tốt nhất đừng để ta phát hiện các ngươi có liên quan đến chuyện này, nếu không hãy cứ xác định giữa tu chân và quỷ giới sẽ xảy ra một cuộc đấu tranh đẫm máu đi!" Nói rồi quay qua nói với đám đệ tử: "Chúng ta đi!"

Đám đệ tử nghiến răng nghiến lợi, muốn nói thêm gì đó bị Tích Lộ trừng mắt lại im thin thít bày ra vẻ mặt không can tâm, khẽ nhìn Thẩm Xuyên bằng ánh mắt căm hận. Hai người trong số đó chạy lại đỡ xác của đệ tử lúc nãy lên. Tích Lộ đi đầu tiên, ngay lúc đám đệ tử định xoay người bước theo sau thì ánh mắt Thẩm Xuyên chợt lạnh đi, trên tay tụ lại một làn khói rồi xuất hiện một thanh kiếm đen sì. Thẩm Xuyên không nói một lời vung kiếm lên xuất ra một chiêu, từ mũi kiếm tản ra một đạo linh lực quật thẳng vào đám đệ tử làm nửa trong số đó ngã túi bụi xuống đất, trên người xuất hiện vô số vết thương. Một số trong đó có Tích Lộ pháp lực cao hơn tránh được, nhưng bị ra tay bất ngờ cũng không khỏi ôm ngực lui về sau vài bước.

Yến Thanh Ngọc thấy vậy khẽ đứng sát lại gần Huyền Mặc nói nhỏ: "Vậy mà ngươi từng nói ca ca của ngươi tốt lắm, chứng kiến tận mắt 'tốt' thực sự."

Huyền Mặc không trả lời ánh mắt âm trầm nhìn không ra cảm xúc.

Tích Lộ thương xót đệ tử của mình bị thương đều không nhẹ, chĩa kiếm vào mặt Thẩm Xuyên nói lớn: "Ngươi lại dám đánh lén? Làm vậy là có ý gì?"

Thẩm Xuyên thu lại kiếm trong tay về hờ hững nói: "Ta nói hôm nay không muốn đuổi cùng giết tận, chứ đâu có nói là không muốn đả thương ai? Ngươi vào địa bàn của ta, lớn tiếng với ta, vu oan cho ta còn muốn ta cho các người toàn thân toàn vẹn trở ra sao? Ngươi nghĩ Thẩm Xuyên ta dễ tính quá rồi, Vong Thành này là nơi có chủ, không phải cái chợ muốn đến là đến đi là đi!" Đuôi mắt Thẩm Xuyên nhếch lên mang theo ý cười nói: "Sao? Thấy ta ra tay chưa đủ mạnh à? Còn không lập tức cút!"