Sau khi trở về, tâm trạng Thẩm Xuyên thoải mái hơn hẳn chủ động đến thư phòng tìm Huyền Mặc, dù đã trở thành quỷ từ rất lâu nhưng Huyền Mặc vẫn rất thích luyện chữ, bởi vì làm quỷ nhàm chán thời gian thì dài đằng đẵng, trừ những lúc tu luyện và bế quan ra còn biết làm gì khác ngoài việc này, hắn cũng không thể nào giống Yến Thanh Ngọc bỏ đi chơi khắp nơi. Vừa nhìn thấy Thẩm Xuyên, Huyền Mặc đã buông bút lông trong tay xuống mỉm cười nói: "Ca ca đi đâu về vậy?"
Thẩm Xuyên không ngại ngùng ngồi vào trong lòng Huyền Mặc, hắn cũng đưa tay ôm chầm lấy cậu, Thẩm Xuyên dụi dụi vào trong người hắn nói: "Đi gặp cố nhân ngày xưa tặng họ một ít lễ vật." Thấy Huyền Mặc không trả lời Thẩm Xuyên khẽ ngẩng đầu lên hỏi: "Sao vậy?"
"Không có gì." Huyền Mặc lắc đầu: "Ca ca vui là được."
Huyền Mặc dừng lại một chút đưa tay lên cởi mặt nạ của Thẩm Xuyên ra nói: "Ca ca sau này đừng đeo mặt nạ nữa."
Thẩm Xuyên hơi cúi đầu xuống, nếu như cậu cũng có khuôn mặt đẹp giống Lạc Tranh thì cũng chẳng cần đeo mặt nạ, chỉ là so với Huyền Mặc hai người đứng cạnh nhau chênh lệch thực sự quá lớn. Tuy nghĩ vậy nhưng Thẩm Xuyên lại cười nói: "Ta muốn đeo giống như ngươi, chúng ta cứ vậy ra ngoài không phải nhìn rất đẹp đôi sao?"
"Ta muốn nhìn mặt thật của ca ca." Huyền Mặc lại nhẹ nhàng dùng tay sờ lên má Thẩm Xuyên, cúi xuống đặt lên trên một nụ hôn, con ngươi hơi xanh của Thẩm Xuyên khẽ giật. Huyền Mặc nói tiếp: "Thật tốt. ca ca đã không còn ở trong thân thể của Tịnh Thất đó nữa, nếu không cả đời này không phải ngươi sẽ luôn cảm thấy khó chịu hay sao? Mặt thật của ca ca rất đẹp, ta rất thích đừng đeo mặt nạ nữa được không?"
Thẩm Xuyên hơi mủi lòng, dùng một ngón tay nghịch nghịch trước ngực hắn, hỏi câu mà trước kia mỗi khi xem phim luôn là cái câu mà cậu cảm thấy nhàm chán nhất.
"Huyền Mặc tại sao ngươi lại thích ta?"
"Tại vì ca ca hơi ngốc."
Thẩm Xuyên hơi nhíu mày: "Ta ngốc chỗ nào?"
"Chỗ nào cũng ngốc." Thấy người trong lòng mính chuẩn bị nổi cơn thịnh nộ, Huyền Mặc đã vội đỡ lời trước: "Ca ca sợ ma, đào khoai rất vụng về, hay ghen những chuyện linh tinh, không nhớ đường, ăn nhiều, ngủ nhiều,... "
Nghe lại quả thật giống mình ngày trước Thẩm Xuyên mím môi không can tâm: "Vậy mới nói ta nhiều khuyết điểm như thế vì sao ngươi lại thích ta, Lạc Tranh cũng như thế sao?"
"Lạc Tranh rất tốt, rất cẩn thận, rất giỏi cái gì cũng hoàn hảo." Nghe đến đây ánh mắt Thẩm Xuyên thoáng buồn mím chặt môi, Huyền Mặc mỉm cười ôm chặt Thẩm Xuyên vào lòng: "Nhưng mà hiện tại ta chỉ yêu mình ca ca thôi biết làm sao đây? Ta nói rồi ca ca thực sự rất tốt, ngươi là tốt nhất, lương thiện nhất, ngay từ lần đầu gặp ngươi đã cho ta cảm giác cảm giác ấm áp, muốn mãi ở cạnh bên để bảo vệ."
...Hiện tại ta không lương thiện cũng không cần ngươi bảo vệ đâu Huyền Mặc.
Thẩm Xuyên hơi rũ hai mắt xuống nói nhỏ: "Nhưng mà ta không đẹp..." Vừa thấy Huyền Mặc định mở miệng, Thẩm Xuyên đã đưa ngón trỏ lên chạm nhẹ môi hắn nói: "Tuyệt đối đừng nói mấy câu sến súa như là trong mắt ngươi ta là đẹp nhất."
Huyền Mặc mỉm cười cầm lấy tay Thẩm Xuyên hôn nhẹ nói: "Giữa phu thê với nhau có một người đẹp là được rồi."
"Ngươi có tự tin quá không?."
Huyền Mặc nhướn mày: "Không đúng sao? Không phải ca ca rất thích gương mặt này của ta sao?"
"Phải, ta thích." Thẩm Xuyên cũng không thể tự dối lòng mình, vòng tay qua sau cổ Huyền Mặc hơi nhoài người lên hôn nhẹ lên môi hắn. Trong lúc hai người đang dây dưa thì đột nhiên nghe thấy tiếng động phía ngoài, Huyền Mặc buông Thẩm Xuyên ra nói: "Yến Thanh Ngọc đến."
"Huyền Mặc." Thẩm Xuyên hơi cười nhưng trong ánh mắt lại mang một chút gian xảo, ngừng một lúc nói khẽ vào tai Huyền Mặc: "Ngươi có muốn thử cảm giác lạ một chút không?"
Huyền Mặc còn chưa kịp trả lời đã nghe thấy tiếng Yến Thanh Ngọc vừa nói vừa đến gần, mà người trong lòng hắn cũng thuận thế ngồi xuống dưới gầm bàn. Cũng may bàn này khá lớn một người trốn vẫn thoải mái, Thẩm Xuyên thu lại khí tức trên người ánh mắt cong lên. Không hiểu sao Huyền Mặc nhìn ánh mắt này lại có linh cảm không tốt... quả nhiên khi Yến Thanh Ngọc vừa bước chân vào cửa, Thẩm Xuyên đã đưa tay cầm lấy phân thân bên dưới đang mềm nhũn của hắn.
Huyền Mặc: "........'"
Yến Thanh Ngọc dĩ nhiên không phát hiện có gì bất thường, vừa bước vào đã lớn tiếng: "Huyền Mặc, mau mau ta kể cho ngươi vài chuyện thú vị."
Thấy Yến Thanh Ngọc định cứ như trước tiến đến gần mình, Huyền Mặc xanh mặt vội lớn tiếng: "Ngươi đừng lại gần đây, đứng đó nói đi!"
Yến Thanh Ngọc nhíu mày: "Ngươi làm sao vậy?"
Huyền Mặc trong tình huống không thể nói rõ đành kiếm bừa một lý do: "Tiểu Xuyên nhìn thấy ta gần gũi người khác sẽ tức giận."
Yến Thanh Ngọc bĩu môi, dù thầm mắng chửi trong lòng nhưng cũng không tiến gần thêm nữa. Mà người vừa được nhắc đến ở trong gầm bàn khẽ mỉm cười, tay càng dùng sức vuốt ve vật mềm phía dưới chẳng mấy chốc nó đã có phản ứng lớn dần lên. Huyền Mặc cố tỏ ra bình hỏi: "Có chuyện gì?"
"À đúng rồi." Yến Thanh Ngọc nhớ ra mục đích mình đến đây vội bắt đầu nói vào chuyện chính: "Ngươi không biết đó thôi cái đám đạo sĩ đó loạn thật rồi, đúng là có trò vui đáng xem."
Ở bên dưới sau khi dùng tay xoa nắn một hồi xong Thẩm Xuyên cúi sát mặt lại gần, sau một lớp y phục liếm lên thứ nửa ngóc đầu lên kia, tuy không trực tiếp nhưng cảm giác nước dính vào y phục cùng động tác nhẹ nhàng của người kia hầu hạ, vẫn khiến Huyền Mặc không ngừng nhíu mày. Hắn giọng nói đã có phần khàn khàn: "Xảy ra chuyện gì?"
"Ngươi còn nhớ cái hôm lão già Tích Lộ đến tìm Thẩm Xuyên có nói đệ tử của chúng mất tích không?" Yến Thanh Ngọc không phát hiện Huyền Mặc đang bất thường, vừa đi đi lại lại vừa ung dung nói: "Từ ngày hôm đó đến nay lại liên tiếp gần hai trăm đệ tử bị mất tích, vẫn như cũ những người bị mất tích đều từ Kết Đan kỳ trở lên, đám đạo sĩ đó lục tung mọi ngóc ngách đều không có một kết quả, ngay cả thi thể cũng không thấy như chúng cứ vậy mà bốc hơi."
Thẩm Xuyên liếm quần ngoài của Huyền Mặc ướt đũng mới kéo xuống lôi vật phía trong ra, cậu khẽ liếc hắn có thể nhìn ra Huyền Mặc thực sự đang nhẫn nhịn hai tay cũng đã siết chặt, hắn nhìn Thẩm Xuyên cảnh cáo nhưng cậu làm như không thấy, đặt phân thân của hắn gần miệng hôn nhẹ rồi ngậm cả căn vào.
"Ngươi định nói chuyện này không liên quan đến ngươi đúng không? Đúng là chúng có chết bao nhiêu cũng không liên quan đến ta, nhưng cái hôm mà Thẩm Xuyên đánh đuổi chúng về, tạm thời không dám đến gây chuyện đổ oan nhưng đám ngu dốt đó vẫn chĩa mũi nhọn nói nhất định là chúng ta dở trò... Huyền Mặc ngươi sao thế?"
Huyền Mặc tay vịn lên trên mặt bàn kiềm chế không cho mình phát ra tiếng rên rỉ, hắn khó nhọc trả lời: "Không sao... nói tiếp đi."
Thẩm Xuyên bên dưới thầm cười trong lòng, lúc nãy vì cậu cố tình ở nơi phía đầu dùng lưỡi đẩy nhẹ vào trong lỗ niết đạo mới khiến Huyền Mặc phản ứng mạnh như vậy, nhận ra được điểm nhạy cảm này Thẩm Xuyên càng thích thú, dùng tay vuốt ve phần gốc rồi ở nơi lỗ nhỏ ngay đầu dùng lưỡi liên tục xoay vòng.
"Thực ra có xảy ra giao tranh thật thì chúng ta không phải không có phần thắng, nhưng chắc chắn sẽ thương vong không hề nhẹ tránh được thì vẫn hơn, ngươi nói xem có nên đi làm rõ chuyện này? Dù sao cũng là chuyện không hề nhỏ."
"Chỉ vậy thôi sao?" Thấy Yến Thanh Ngọc gật đầu, Huyền Mặc mím chặt môi lúc này giọng hắn đã run lên thấy rõ: "Nếu chỉ vậy thì ngươi... ngươi về trước đi."
"Ò ngươi không quan tâm thì thôi." Yến Thanh Ngọc vốn định rời đi, nhưng hiện tại làm sao không nhìn ra sắc mặt Huyền Mặc có gì không đúng, Huyền Mặc chưa kịp thở phào nhẹ nhõm thả lỏng thì Yến Thanh Ngọc đã quay lại hỏi: "Ngươi không sao thật chứ sắc mặt có vẻ không được tốt cho lắm?"
"Ta... Ưm." Ở bên dưới Thẩm Xuyên mút chặt Huyền Mặc ánh mắt đỏ lên, tận hưởng cảm giác khoái cảm không nói nên lời, mãi một lúc mới khổ sở trả lời: "Ta... không sao!"
"Vậy ta đi thật đó."
Ngươi còn không mau cút cho khuất mắt.
Huyền Mặc gằn giọng: "Đi đi!"