Ta Nguyện Vì Ngươi Mà Hóa Thành Quỷ

Chương 72




"Huyền Mặc... ta..." Thẩm Xuyên mấp máy môi, lời đến miệng lại không biết nên giải thích thế nào.

Nói là cậu chỉ muốn trả thù sao? Cũng đâu cần dùng đến thủ đoạn độc ác như thế.

Còn che giấu hắn, cố tình lừa hắn, dùng pháp lực làm hắn ngủ say. Ở trước mặt thì giả vờ như không có chuyện gì, hẳn là Huyền Mặc sẽ thấy tức giận lắm, sẽ thấy thất vọng đến nhường nào.

Thẩm Xuyên ngày trước của hắn không phải như vậy đâu.

Càng nghĩ càng không dám đối diện, Thẩm Xuyên cúi đầu xuống vô thức lùi về sau một bước. Đột nhiên Huyền Mặc bước nhanh về phía cậu, Thẩm Xuyên không dám nhìn thẳng cũng không tránh né, không ngờ lại bị cái ôm mạnh mẽ của hắn kéo vào trong lòng.

Thẩm Xuyên ngạc nhiên mở to hai mắt, Huyền Mặc ôm rất chặt như muốn nghiền nát luôn cậu. Thẩm Xuyên chết sững, mặc kệ tiếng kêu gào thảm thiết của Nghiêu Lâm đằng sau, đôi mắt xanh sáng từ từ dịu xuống, cứ thế đứng đó như thể xung quanh chỉ còn duy nhất hai người tồn tại.

Bàn tay Thẩm Xuyên nâng lên rồi hạ xuống không dám chạm vào người Huyền Mặc, cậu không biết rốt cuộc tại sao hắn lại phản ứng như vậy.

"Huyền Mặc ta..." Thẩm Xuyên cố gượng lắm mới dám lấy hết can đảm mở lời trước, nhưng chưa nói được thành câu lại bị hắn cắt ngang.

"Ta xin lỗi." Giọng nói của hắn khe khẽ.

Thẩm Xuyên: "......"

"Ca ca... ta xin lỗi."

Lần đầu Thẩm Xuyên còn nghĩ mình nghe nhầm nhưng nghe hắn nhắc lại lần nữa, cậu càng không biết phản ứng thế nào. Không phải người nên xin lỗi là cậu sao? Thẩm Xuyên còn đang thắc mắc không hiểu chuyện gì xảy ra thì đã thấy bờ vai của hắn không ngừng run lên, rồi sau đó ngay trên cổ cậu có thứ gì đó ươn ướt rơi xuống.

...Huyền Mặc đang khóc?

Không thể nào, sao Huyền Mặc lại có thể khóc được cơ chứ, quen bao lâu cũng chưa từng thấy hắn khóc, đừng nói là thấy Thẩm Xuyên nghĩ cũng không dám nghĩ.

Huống chi lại còn rơi nước mắt vì mình...

Thẩm Xuyên còn đang cố phủ nhận thì lần nữa, lại nghe thấy thanh âm khàn đặc đã nghèn nghẹn vang lên: "Ta xin lỗi vì đã không chăm sóc tốt cho ngươi..."

Từng lời nói làm tảng đá đè sâu trong lòng Thẩm Xuyên đột nhiên vỡ vụn tan ra không còn dấu vết, như những nỗi đau mà cậu phải trả qua trước kia chỉ bằng một câu nói này có thể hoàn toàn xóa sạch.

Trước đó còn lo sợ hắn cảm thấy đáng sợ, cảm thấy cậu quá thay đổi không cần cậu nữa, vậy mà hóa ra là hắn chỉ cảm thấy có lỗi thôi sao?

Bỗng cảm xúc như vỡ òa, Thẩm Xuyên nấc lên từng giọt nước mắt cứ thế rơi xuống, cậu vòng tay qua ôm chặt lấy hắn.

"Không phải đâu Huyền Mặc ngươi không có lỗi gì cả..."

"Đều là tại ta." Huyền Mặc lắc đầu vẫn không có ý định buông người, nhắm chặt hai mắt lại nói: "Tất cả là do ta... ca ca lúc nào cũng ở cạnh vậy mà còn để ngươi trải qua những chuyện này... đều là do ta vô dụng... xin lỗi."

Tiếng nói của hắn ngày càng đứt quãng rồi dần nhỏ đi, Thẩm Xuyên nghe vừa thấy đau lòng vừa có chút ấm áp. Thật là may, chỉ cần Huyền Mặc không bỏ mặc thì dù có xảy ra chuyện gì đi nữa cậu cũng không dám oán trách, huống chi những chuyện này càng không liên quan gì đến hắn.

Thẩm Xuyên buông Huyền Mặc ra, dùng hai tay áp lên má hắn rồi lau đi những giọt nước mắt còn vương lại, hai hàng mi dài ươn ướt còn khẽ run lên, cậu mỉm cười: "Huyền Mặc ta không sao đâu... ngươi thấy không phải mọi chuyện hiện tại đều rất tốt hay sao? Ta thật sự không hề hối hận còn cảm thấy vui mừng nữa là... nếu ta không trở thành như vậy sao có thể sánh vai cùng ngươi sống ngàn năm được, đúng không?"

Nhìn thấy Thẩm Xuyên còn cố mỉm cười an ủi mình, Huyền Mặc càng cảm thấy khó chịu hắn nắm chặt lấy bàn tay đang áp trên má xuống, dù đã ngừng khóc nhưng giọng nói vẫn hơi run lên: "Ta thà cùng ngươi sống năm mươi năm trong vui vẻ, còn hơn để ngươi phải chịu nhiều đau khổ như vậy..."

Thẩm Xuyên cười: "Năm mươi năm ngắn lắm, đến lúc đó ta già... xấu nữa rồi chết đi lúc đấy ngươi phải làm sao?"

"Ta có thể chờ đến lúc ca ca đi đầu thai chuyển thế, rồi lại đi tìm ngươi hết kiếp này đến kiếp khác, lúc đó chúng ta lại ở bên nhau."

"Ngươi ngốc hay sao? Ngươi có thể chờ nhưng ta không thể chờ nha, ta muốn ngày ngày cùng ở cạnh ngươi nửa bước không rời, huống hồ... "

Nói đến đây Thẩm Xuyên dừng lại, mỉm cười nói tiếp: "Huống hồ chỉ cần nghe được câu này của ngươi, ta cũng cảm thấy mãn nguyện rồi."

Thẩm Xuyên hơi nhướn người lên xoa xoa bộ tóc đang rũ xuống của hắn, lần đầu tiên nhìn thấy bộ dạng sướt mướt này Thẩm Xuyên lại cảm thấy có chút buồn cười, đã thế còn không đeo mặt nạ thật sự là mất hết vẻ phong độ thường ngày. Càng nghĩ bàn tay trên đầu hắn càng xoa mạnh hơn nghịch cho làn mái tóc rối bù, Huyền Mặc biết Thẩm Xuyên cố tình, hắn giữ tay cậu lại một ôm chặt lấy eo Thẩm Xuyên kéo lại phía mình, rồi cúi xuống trao cho cậu một nụ hôn sâu.

Thẩm Xuyên vòng tay qua cổ hắn nhiệt tình đáp lại, sau một hồi triền miên không dứt hắn mới buông cậu ra, cậu cố tình trêu chọc: "Sao vậy lúc nãy làm chưa đủ sao? Muốn nữa sao? Ở đây?"

Huyền Mặc bỏ mặc lời nói cậu ngoài tai, một tay đặt lên bên ngực trái Thẩm Xuyên, nơi đáng nhẽ phải có trái tim tuôn trào sức sống giờ đây lại lặng ngắt không một nhịp đập, Huyền Mặc hai mắt rũ xuống hỏi: "Có đau không?"

"Không đau." Thẩm Xuyên gỡ tay hắn ra dùng từng ngón tay mình đan chặt lấy, lại mỉm cười nói: "Một chút cũng không đau, ngươi không biết đấy thôi nhìn ta như vậy chứ giỏi lắm mọi thứ đều học rất nhanh, nếu không sao ta có thể lợi hại như bây giờ."

Huyền Mặc biết là cậu đang cố tình chọc cho hắn vui lên, cũng miễn cưỡng mỉm cười hỏi lại: "Thật sao?"

"Thật chứ." Thẩm Xuyên liên tục gật đầu hào hứng kể: "Ngươi từng nghe đến yêu thú Hắc La chưa, nghe nói ghê gớm lắm vậy mà bị ta dễ dàng đánh gục. Ngươi nhìn xem ta còn mang xương của nó một khúc đi đúc thành sáo, một khúc thì làm thành vỏ kiếm này..."

Thẩm Xuyên vừa nói vừa dơ cây sáo trong tay lên khoe.

Huyền Mặc bật cười Thẩm Xuyên thấy hắn cười cũng cười tươi theo, trong khu rừng vắng lặng chẳng mấy chốc mặt trời đã lên sau phía chân núi, cũng như đêm tối qua đi ánh dương lại dần dần chiếu sáng.

Ngoại trừ tiếng la hét của Nghiêu Lâm hơi phá cảnh.

Đột nhiên Huyền Mặc dơ tay lên, một đạo linh lực truyền qua tay chặt đứt đầu gã. Hắn quay qua hôn lên trán Thẩm Xuyên nhẹ giọng nói: "Ca ca từ giờ về sau đừng như vậy nữa..."

Như sợ Thẩm Xuyên nghĩ nhiều hắn vội nói thêm: "Không phải là ta không thích hay ghét bỏ ca ca, chỉ là mỗi lần nhìn thấy ngươi như vậy... ta sẽ đau lòng."

"Được." Thẩm Xuyên ôm lấy hắn không ngừng gật đầu: "Đều nghe theo ngươi."

***

Xuyên Xuyên: "Thái tử điện hạ của ta hôm nay khóc rồi, cơ hội ngàn năm có một phải chụp lại làm kỉ niệm."

Xuyên Xuyên: *lôi máy ảnh ra* *chụp tách tách*

Thái tử điện hạ: *giận* *xoay người bỏ đi*

Xuyên Xuyên: ".........." Đã nói người nhiều tuổi hay dỗi rồi mà T^T