Ta Nhân Sinh Có Thể Vô Hạn Mô Phỏng

Chương 578: Tại sao cứ muốn ép ta




Sau đó hắn phát hiện phụ mẫu nhà mình đều bị ảnh hưởng, giống như điên xông ra ngoài. Nên bất chấp bại lộ thân phận, nhanh chóng chạy qua ngăn cản, đánh ngất xỉu phụ mẫu rồi đưa vào trong nhà.

May mắn, vị hôn thê của hắn còn giữ được tỉnh táo, không bị ảnh hưởng đến, chưa khiến hắn bẽ mặt.

Tu sĩ Nguyên Anh kia đang dùng không phải là thuật mê hoặc nhân tâm phổ thông, mà là hoàng đế chi đạo đại diện cho quyền lực tối cao ẩn chứa loại đạo uẩn nào đó, người có tu vi thấp một chút đều không thể chống lại mệnh lệnh này được.

Nhưng mà Cố phủ này lại không hề có bất cứ động tĩnh gì.

Dưới tình huống như thế, yên tĩnh đến cực kỳ khác thường.

“Không hổ là Cố tiền bối, chắc bố trí một vài mánh khóe ở trong nhà.”

Hoàng Vĩnh Khang càng thêm bội phục Cố tiền bối kia.

Ngày hôm đó đã gặp Cố phu nhân rồi, nhìn ra được nàng chỉ vừa vặn là Trúc Cơ mà thôi, dựa vào tu vi của nàng, tự nhiên không có khả năng ngăn cản được câu sắc lệnh kia.

Chứ đừng nói đến trong sơn trang không hề thiếu hạ nhân không hề có tu vi trong người.

Nhất định là mánh khóe do Cố tiền bối đã bày ra ra từ trước.

Trên đế liễn, Thái tử Thành đã nhận ra khác thường, trong mắt lóe lên một tia sáng màu tím kỳ dị, liếc nhìn về phía tòa nhà kia.

Vừa nhìn vào đã khiến trái tim của hắn đập loạn lên thình thịch.

“Thái m chi thể, Băng Cơ Ngọc Cốt, Trích Tiên chi thể, Thiên Phượng chi thể…”

Trong viện kia thậm chí có vài nữ tử khác đều có được thể chất phi phàm.

Vào thời đại Thượng Cổ, những thể chất như vậy đều thuộc loại hiếm thấy, lúc này thế mà lại đồng thời xuất hiện, còn ở trong một viện.

Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, hắn thật sự không thể tin nổi.

Trong đó còn có mấy nữ tử, kể cả hắn đều không phân biệt ra được là thể chất gì, nhưng không thể nghi ngờ đều có được thể chất cùng một cấp bậc với Thái m chi thể.

“Trời cũng giúp ta!”

Trong lòng Thái tử Thành mừng rỡ như điên, công pháp hắn đang tu luyện cần hỗ trợ của nữ nhân, để những nữ tử có đạo thể trời sinh này vào trong túi, hắn có hy vọng bước vào cảnh giới càng cao, Động Hư.

Hắn vén rèm lên, xuống đế liễn.

Bên cạnh, nữ tử Nguyên Anh kia vội vàng hành lễ.

Thái tử Thành lại không để ý đến nàng, lập tức đến trước cửa, cất cao giọng nói, “Trẫm là các chủ Ngọc Hoàng các, cầu kiến vài vị cô nương.”

Trong lòng tùy tùng bên cạnh hắn đều vô cùng kinh ngạc.

Vị chủ tử này trở nên nho nhã có lễ độ như vậy từ khi nào thế?

Lại còn nói cả cầu kiến.

Trước kia, hắn muốn nữ nhân nào, đều trực tiếp cướp đi.

Vị nữ tử Nguyên Anh ở bên cạnh hắn vốn có xuất thân môn phái nhỏ, đã bị hắn phái người cướp đi, bị bắt làm thị nữ của hắn.

Két một tiếng, cửa mở ra.

Đứng bên trong là một nam nhân và một nữ nhân, hai người nắm tay nhau, giống như một đôi thần tiên quyến lữ.

Nam tử hỏi, “Ngươi muốn gặp ai?”

Trên mặt Thái tử Thành vốn mang theo nụ cười điềm đạm thong dong, chờ khi nhìn thấy nam tử kia, ánh mắt không khỏi nheo lại.

Trước khi nhìn thấy người này, hắn hoàn toàn không cảm ứng được sự tồn tại của người này.

Có thể giấu giếm được cảm giác của hắn trong khoảng cách gần như vậy, tuyệt đối không phải là một nhân vật đơn giản.

Hóa Thần?

Hắn lập tức cẩn thận hỏi, “Các hạ là ai?”

Chỉ thấy nam nhân kia cười, lộ ra hàm răng trắng tinh, nói, “Ngươi chạy đến nhà ta, vênh váo hung hăng, muốn gặp nữ nhân của ta. Ngươi còn hỏi ta là ai?”

Cái gì?

Thái tử Thành lập tức giống như bị một gáo nước lạnh dội xuống, lập tức tỉnh táo lại.

Đúng vậy, nhiều nữ tử có đạo thể trời sinh như thế, sao có thể vô duyên vô cớ xuất hiện ở đây được.

Mới vừa rồi hắn bị lợi ích mê hoặc, thế mà lại quên mất khả năng các nàng có thể đều có chủ.

Hoặc là nói, trước đó hắn không thèm để ý đến, nhưng mà không ngờ rằng nam nhân ở sau lưng các nàng lại là một cường giả Hóa Thần.

Nói trắng ra, sau khi hắn đột phá đến Hóa Thần kỳ đã trở nên kiêu ngạo, tự nhận trừ bỏ Bích Thủy chân nhân và Thân Bất Lệnh ra đã không còn đối thủ nữa. Kể cả Thủy Nguyệt tông đều không để vào trong mắt.

Cho dù như thế nào hắn đều không ngờ được, ở nơi nhỏ bé tầm thường này lại sẽ có một vị Hóa Thần.

Nhưng mà, người này thật sự là Hóa Thần sao?

Tuy Thái tử Thành hơi giật mình, nhưng hắn trời sinh tính tình đa nghi, trong lòng lập tức sinh ra hoài nghi như vậy, “Không biết các hạ xưng hô như thế nào?”

Nam tử nhàn nhạt nói, “Cố Dương.”

Thái tử Thành chưa từng nghe nói đến cái tên này, càng tăng thêm hoài nghi của hắn.

Hắn nắm giữ Ngọc Hoàng các mấy trăm năm, trong số những Hóa Thần đã xuất hiện ở thế giới này, còn có tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ không rõ tung tích trong gần ngàn năm này đều không có một ai họ Cố cả.

Thái tử Thành còn không biết phụ hoàng của hắn, Vân Phiêu Miểu còn có Phó Vạn Sinh đã chết như thế nào.

Ở Thủy Nguyệt động thiên, người biết được chân tướng chỉ có hai người Bích Thủy chân nhân và Thân Bất Lệnh, nhưng bọn họ giữ kín như bưng chuyện này, chưa từng nói với bất cứ kẻ nào.

Hắn chỉ suy đoán rằng ba người phụ hoàng hắn, Vân Phiêu Miểu và Phó Vạn Sinh đồng quy vu tận mà thôi.

Bởi vì lần này trước khi lên đường, phụ hoàng đã giao vật truyền thừa quan trọng nhất cho hắn, rõ ràng đã có dự đoán trước kết quả của chuyến đi này.

Cho dù sức tưởng tượng của hắn lại phong phú nữa thì đều không ngờ tới được, ba nhân vật cao nhất thế giới này lại chết vào trong tay của một người, mà người nọ lại còn đến từ một thế giới khác.

Đối với tu sĩ chưa từng tiếp xúc với người đến từ bên ngoài, kia thật sự là chuyện của một thế giới khác.

Thái tử Thành xuất phát từ cẩn thận, tiếp đó lại hỏi, “Không biết các hạ có xuất thân từ môn phái nào?”

Cố Dương thấy hắn có vẻ cẩn thận, lại không ngừng lên tiếng dò xét, cảm thấy hơi nực cười.

Thằng cha này lo lắng đá đến tấm thép, nhưng lại không muốn bỏ qua như vậy, tâm tư cỏn con đó còn thiếu điều viết lên trên mặt thôi.

Hạng người như vậy lại có thể tu luyện đến cảnh giới Thiên Nhân.

Hơn nữa, khí tức của người này thật tương tự với tu sĩ Nguyên Anh tràn đầy khí tức hoàng đế trước đó không lâu đã chết trong tay hắn, không đúng, là chết dưới Nhân Hoàng kiếm, hiển nhiên là cùng một mạch.