Cố Dương diệt sát nguyên thần của Thái tử Thành này rồi, nhưng thấy đường kim quang kia chỉ hơi chậm lại, sau đó đã tiếp tục bay tới trước.
Linh bảo!
Thứ có thể ở dưới một đao này, nguyên linh không bị đánh tan, chỉ có thể là linh bảo, nhưng lại không phải là linh bảo bình thường.
Linh bảo khó được, hắn không muốn buông tha.
“Nơi này giao cho ngươi.”
Hắn truyền âm nói với Văn Giác ở trên bầu trời, sau đó phi thân đuổi theo.
…
Văn Giác đã đến đây khi Thái tử Thành xuất hiện ở trước cửa Cố phủ, nàng giấu giếm được tất cả mọi người, nhưng không giấu giếm được Cố Dương.
Thật ra nàng vẫn luôn bế quan ở gần đây, phát hiện bên này có biến nên mới vội vàng chạy đến.
Sau đó đã nhìn thấy Cố Dương đại triển thần uy, thoải mái chém giết tại chỗ một cường giả Hóa Thần.
“Tiểu tử này, trong âm thầm không tiếng động lại đã thành Thiên Nhân rồi.”
Mặc dù Văn Giác biết được sớm hay muộn gì sẽ đến một ngày này, nhưng không nghĩ tới một ngày này đến nhanh chóng như vậy.
Hắn đột phá ở đâu vậy?
Trong lúc vô tình, thực lực của tiểu tử này đã vượt xa mình rồi.
Nàng giống như Thái tử Thành, đều mới vừa đột phá không lâu. Luận về thực lực, chỉ mạnh hơn một chút không nhiều lắm.
Vừa so sánh như vậy đã biết được thực lực giữa nàng và Cố Dương chênh lệch bao nhiêu.
Nếu thật sự đánh nhau, đoán chừng chỉ có nước bị miểu sát thôi.
Văn Giác nghĩ, trên mặt lại hiện lên nụ cười.
Nguyện vọng lớn nhất cuộc đời này của nàng chính là trừ bỏ Xích Minh thiên tôn, báo thù cho sư phó. Dựa vào lực lượng của một mình nàng, thêm một ngàn năm nữa đều chưa chắc có thể giết được kẻ thù này.
Nhưng Cố Dương lại không giống, ai cũng không biết được tương lai hắn sẽ có thể đạt đến thành tựu như thế nào.
Muốn trừ bỏ Xích Minh thiên tôn, chắc vẫn phải nhờ vào hắn.
Nàng nhìn những người khác của Ngọc Hoàng các, ánh mắt lạnh lùng.
…
Người của Ngọc Hoàng các, chấn động phải nhận lấy là lớn nhất, tất cả mọi người như rơi vào trong mộng, không cách nào tiếp nhận được đây là sự thật.
Môn phái này vốn không thể gọi là môn phái, hoàn toàn lấy Thái tử Thành làm chủ, Ngụy đế chính là Thái thượng hoàng. Hai người này ở trên cao nhất, người còn lại đều tuân theo mệnh lệnh của Thái tử Thành.
Ngụy đế và Thái tử Thành chết đi, đây giống như trời sập đối với bọn họ.
“Giết nữ nhân kia, báo thù cho đế quân!”
Đột nhiên, không biết ai kêu lên một câu, không ít người trong đó xông lên, giết về phía Cố phủ.
“Ta xem ai dám.”
Một lần này Hoàng Vĩnh Khang quyết đoán nắm lấy cơ hội, lấy ra bản lĩnh giữ nhà, chắn mấy người này, rất nhanh đã đổ máu.
Trên bầu trời, Văn Giác kỳ quái liếc nhìn thiếu niên kia, lấy ra một kiếm, theo tay vung lên, một đường kiếm ý cực lớn chém xuống. Đi đến đâu, tất cả người của Ngọc Hoàng các đều bị một phân thành hai.
Trong đó có hai tu sĩ Nguyên Anh, kể cả nguyên anh đều không chạy thoát.
Người của Ngọc Hoàng các đã toàn quân bị diệt.
Một lần này khiến Hoàng Vĩnh Khang hoảng hốt, rất nhanh đã phản ứng kịp, gần đây còn có một cường giả Hóa Thần đang ẩn nấp.
Trong lòng hắn đột nhiên trở nên hưng phấn, cảm giác sâu sắc rằng lần này mình đã thành công rồi.
Bên kia, đám người Thi Minh Nguyên của Thủy Nguyệt tông đang định gấp rút đi qua cứu viện, nhìn thấy một màn này, mí mắt đều nhảy dựng lên.
Nhưng trong lòng lại sinh ra một cảm xúc khó có thể hình dung.
Ngọc Hoàng các xong rồi!
Môn phái tồn tại hơn một ngàn năm, một trong bốn danh môn này. Sau khi Ngụy đế và Thái tử Thành chết, hai vị Nguyên Anh còn sót lại đều bị giết.
Mất đi cường giả tầng cao nhất, Ngọc Hoàng các ngã xuống là chuyện đã có thể dự đoán được.
Thi Minh Nguyên không khỏi nghĩ đến Thủy Nguyệt tông, nếu như đắc tội vị Hóa Thần đó, kết cục sẽ không quá tốt.
Trong lúc nhất thời, trong lòng hắn thế mà lại sinh ra cảm giác một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ.
Bên này, Văn Giác ra tay trừ đi tai họa ngầm thay Cố Dương.
Bên kia, Cố Dương đuổi theo đường kim quang kia, trong nháy mắt đã đuổi ra đến ngoài mấy trăm dặm, trong lúc nhất thời thế mà lại không đuổi kịp.
Tốc độ của đường kim quang kia cực nhanh, quả thật không thể tưởng tượng được.
Hắn đột nhiên trở nên nóng nảy, ngược lại muốn nhìn xem nó có thể trốn được bao lâu.
Duy trì tốc độ nhanh như vậy, tiêu hao cực kỳ to lớn.
Trong người hắn mang theo mười mấy quả bàn đào, lại có hệ thống trong người, không ai có thể chống tiêu hao bằng hắn.
Thấm thoắt, đã nửa ngày trôi qua.
Mắt thấy đường kim quang kia có chút xu thế chậm lại, Cố Dương đang định tăng tốc bắt lấy, đột nhiên, kim quang chợt lóe, đã biến mất không thấy gì nữa.
Hắn tập trung nhìn lại mới phát hiện ra, bản thân thế mà lại đã đuổi đến bên ngoài Thiên Khư rồi.
Đường kim quang kia đã biến mất trong khe không gian nào đó.
Cố Dương dừng lại trong nửa giây rồi lại đuổi theo.
Trong Thiên Khư có nhiều khe không gian đến không đếm được, những khe hở không gian này cực kỳ nguy hiểm đối với tu sĩ dưới Nguyên Anh, nhưng đối với Thiên Nhân, có linh bảo hộ thể, cẩn thận một chút sẽ không có vấn đề gì.
Có một vài khe chỉ là khe không gian đơn thuần, bên trong không có gì cả.
Nhưng có một vài khe, bên trong lại che giấu một vài không gian vỡ vụn, giống như trong không gian lần trước hắn đã phát hiện ra thi thể của Chúc Long vậy, chính là được giấu trong khe không gian nào đó.
Hiện giờ Cố Dương gặp phải một tình huống cực kỳ hiếm thấy, khe không gian này lại thông đến một thế giới khác.
Một thế giới tĩnh mịch.
Liếc mắt nhìn qua là một hoang mạc không nhìn thấy chân trời, không nhìn thấy vật sống nào, đừng nói động vật, kể cả một gốc thực vật đều không có.
Hắn cũng không cảm thấy được hơi nước, không khí cũng cực kỳ loãng, nhiệt độ lên đến mấy trăm độ.
Đây là một thế giới không thích hợp cho người thường sinh tồn.