Giống như các nàng đã là cao nhất ở thế giới này, có được tuổi thọ dài lâu. Chỉ cần Kim Hoàng ngọc thư còn đây, các nàng sẽ không chết.
Việc gì phải luẩn quẩn trong lòng, chạy đến nhân gian chứ?
Vạn Giang quốc chủ nói, “Mấy tháng trước từng có một võ giả nhân gian xông vào. Giết mấy tên thuộc hạ của Huyền Chân, trong đó còn có một thiên vương.”
Nghe nói như thế, sắc mặt Vạn Nguyệt quốc chủ đột nhiên thay đổi, “Cái gì? Đây là chuyện khi nào? Vì sao không nói sớm?”
Võ giả đến từ nhân gian giống như là một cấm kỵ, kích động dây thần kinh mẫn cảm của nàng.
Một ngàn năm trước, Kim Đình quốc lớn mạnh như vậy nhưng đã bị võ giả đến từ nhân gian giết đến sụp đổ tan rã. Không thể không cúi đầu xưng thần với kẻ đó.
Đường đường là Nhân Tiên của tiên giới, thế mà lại phải thần phục một võ giả của nhân gian, đây là một điều vô cùng nhục nhã đối với nàng.
May mắn, sau lần đó, võ giả đến từ nhân gian này đã không xuất hiện nữa.
Cho dù cách một ngàn năm thì nàng vẫn nhớ tới nỗi sợ hãi khi bị võ giả nhân gian chi phối năm đó, vẫn còn e ngại.
Vạn Giang quốc chủ không cho là đúng nói, “Chẳng qua chỉ là một Trúc Cơ nho nhỏ mà thôi, có gì đáng để chú ý chứ.”
Ngu xuẩn!
Vạn Nguyệt quốc chủ suýt nữa chửi ầm lên, tức giận nói, “Nếu như người đó thật sự bé nhỏ không đáng kể, vì sao Huyền Chân tiện nhân kia lại khẩn trương như thế? Ngươi không biết dùng đầu óc mà suy ngẫm sao? Lỡ như người kia dẫn cường giả của nhân gian đến đây, vậy hậu quả khó mà tưởng tượng nổi.”
Vạn Giang quốc chủ không vui, “Lối đi kia luôn luôn ở đó, sớm hay muộn đều sẽ có một ngày bị cường giả nhân gian phát hiện ra, lo lắng lại có ích lợi gì?”
“Hừ, ngươi đương nhiên không có việc gì. Đã làm chó cho Lương vương kia, lại làm chó cho người khác thì có gì mà không được?” Trong giọng điệu của Vạn Nguyệt quốc chủ mang theo châm chọc.
Vạn Giang quốc chủ giận tím mặt, “Khi đó ngươi vì cứu mạng, còn không phải chó vẫy đuôi mừng chủ, vì thượng vị, còn không tiếc tự tiến cử chiếu ngủ.”
Vạn Nguyệt quốc chủ bị nhắc đến đoạn quá khứ không chịu nổi nhất kia, vẻ mặt trở nên hơi vặn vẹo, giận dữ hét lên, “Nếu không phải ngươi phản bội phụ hoàng, vụng trộm dẫn Lương vương này vào trong Kim Đình. Lấy thực lực của phụ hoàng, cho dù không địch lại được Lương vương cũng không dễ dàng chết trận được.”
“Ai bảo lão bất tử kia luôn không chịu để cho ta tấn chức thiên vương chứ, ta đã sắp một vạn tuổi, còn không lên làm thiên vương sẽ chết. Lão già kia không niệm tình phụ tử, vậy đừng trách ta lòng dạ độc ác.”
“Tư chất của ngươi kém cỏi bao nhiêu, trong lòng ngươi không tính toán ra được sao? Phụ hoàng định chờ sau khi tấn thăng lên tinh quân rồi trực tiếp phong ngươi làm thiên vương. Nhưng dù thế nào đều không ngờ rằng ngươi lại phát điên như vậy…”
Vạn Nguyệt quốc chủ càng nói càng kích động, chuyện này là cái gờ vĩnh viễn đều không qua được trong lòng nàng.
Đây cũng là nguyên nhân nàng căm thù vị huynh trưởng này như thế.
Vị ca ca này của nàng thế mà lại cấu kết với người ngoài, đánh lén phụ hoàng, khiến Kim Đình sụp đổ trong một đêm.
Tất cả những người không tình nguyện phục tùng Lương vương kia đều chết hết.
Khi đó nàng lựa chọn tham sống sợ chết, chịu nhục, vì không để Kim Đình bị mất đi khỏi trong tay người ca ngu xuẩn này của nàng.
Sau này, Lương vương một đi không trở lại, toàn bộ Kim Đình ngọc thư chia ra làm ba.
Nàng và ca ca đều thuận lợi trèo lên vị cách thiên vương, nhưng thực lực vẫn kém Huyền Chân con tiện nhân kia một bậc.
Lúc phụ hoàng nàng chết đã giao một nửa Kim Hoàng ngọc thư cho Huyền Chân, một nửa kia bị Lương vương đoạt được sau đó lại chia làm hai, chia ra ban cho nàng và ca của nàng.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao hai người các nàng liên thủ mới có thể chống lại được Huyền Chân.
“Người không vì mình ——”
Vạn Giang quốc chủ nói được một nửa, sắc mặt đột nhiên thay đổi, phẫn nộ quát, “Ngươi dám ——”
Sau đó hóa thân đã lập tức vỡ nát.
“Này ——”
Biến cố như vậy khiến Vạn Nguyệt quốc chủ chấn động.
Nàng ý thức được bên chỗ Vạn Giang quốc chủ nhất định đã xảy ra tai họa vĩ đại.
Liên tưởng đến hành động khác thường của Huyền Chân con tiện nhân kia, trong lòng nàng sinh ra một luồng dự cảm cực kỳ không ổn, nhanh chóng phá vỡ không gian rời đi.
…
…
Vạn Nguyệt quốc có địa bàn nhỏ nhất trong ba quốc gia, nhưng nhân khẩu lại nhiều nhất, là nơi tinh hoa giàu có phong phú.
Năm đó, sau khi Vạn Nguyệt quốc chủ chủ động đầu hàng Lương vương đã nhận được ban thưởng này.
Nếu như thật sự phải nói, nếu không nhờ ban tặng của Lương vương, nàng cũng không thể leo lên cấp bậc thiên vương nhanh như vậy.
Phụ hoàng kia của nàng có cảnh giác tuyệt đối đối với bất cứ kẻ nào. Vì duy trì địa vị cao nhất, sẽ không dễ dàng sắc phong thần chức thiên vương cho người khác.
Đối với tử nữ của mình còn như thế, thì đừng nói đến người khác.
Đây cũng đã chôn xuống mầm tai họa sau khi Kim Đình bị hủy diệt.
Phụ hoàng vừa chết, Kim Đình to như vậy lại không tìm ra được một vị Nhân Tiên.
Cho nên Vạn Nguyệt quốc chủ không quá mức oán hận Lương vương, nàng oán hận nhất, một là ca ca ăn cây này rào cây khác.
Một người khác chính là Huyền Chân chiếm thành của riêng Kim Hoàng ngọc thư vốn thuộc về Kim Đình.
Dĩ nhiên, sau khi Kim Hoàng ngọc thư chia ra làm ba, đã xác định giữa ba người nhất định sẽ thành ngươi chết ta sống.
Cho dù là ai đều muốn hợp lại thành một với hai Kim Hoàng ngọc thư khác.
Sau khi hóa thân của Vạn Nguyệt quốc chủ trở về đã hạ mấy mệnh lệnh, khiến Vạn Nguyệt quốc độ khổng lồ khởi động.
Chuyện đầu tiên là vì tăng mạnh đề phòng.
Chuyện thứ hai là phái người đi điều tra rõ ràng, Vạn Giang quốc rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Nàng cài không ít mật thám ở Kim Đình quốc và Vạn Giang quốc, cho nên mới có thể biết rõ hành tung của Huyền Chân như lòng bàn tay.
Thời gian vụt qua, đã qua nửa ngày.
Người do Vạn Nguyệt quốc chủ phái ra còn chưa truyền tin về, nhưng lại nhận được cấp báo, trên cấp báo này chỉ có hai chữ, “Địch tập!”
Nàng thậm chí còn chưa kịp phản ứng lại, sắc mặt đã thay đổi, cảm ứng được một luồng khí tức mạnh mẽ mà quen thuộc đang nhanh chóng bay đến.