Hắn không ngờ rằng thân thể của mình vẫn còn có không gian tiến hóa, đạt đến trình độ hoàn mỹ chỉ tồn tại trong lý tưởng.
Tiên nguyên mới vừa tiêu hao không còn cũng nhanh chóng bổ sung đầy đủ.
Cố Dương ngâm trong này trong một ngày một đêm.
…
…
Cùng lúc đó, ở cửa lớn thiên đình xuất hiện hai vị khách không mời mà đến.
Đó là một già một trẻ, già mặc một bộ đạo bào toàn màu xám, tóc bạc nhưng mặt hồng hào, thoạt nhìn tiên phong đạo cốt, trong tay cầm một cây phất trần.
Trẻ là một nữ tử dung mạo như thiên tiên, khí chất siêu phàm thoát tục.
“Vân nhi, đây chính là thiên đình vào thời đại Thượng Cổ. Ở trong mười tiên giới, thiên đình là một trong những nơi có thế lực lớn mạnh nhất. Năm đó trong trận đại chiến cuốn qua cả ba giới, trong rất nhiều thế lực, là một nơi đoạt được ba thiên giới.”
“Tổ sư của chúng ta là một đại tiên trong thiên đình. Sau trận đại kiếp nạn kia, trong thiên đình xuất hiện một trận kinh biến. Tổ sư may mắn chạy thoát, truyền xuống nhất mạch Quảng Nguyên chúng ta.”
“Tổ sư đã từng nói, trong thiên đình không tốt, không thể vào trong đó. Nhưng mà, trải qua thăm dò của các đời sư tổ, chỉ cần thời gian lưu lại trong đó không quá dài thì không có vấn đề gì.”
Lão đạo ân cần dạy bảo nữ tử bên cạnh, “Mấy ngàn năm qua, Quảng Nguyên phái của chúng ta có thể là người đứng đầu Không Minh thiên, hoàn toàn dựa vào công sức của thiên đình này. Đây chính là bí mật lớn nhất của Quảng Nguyên phái ta, mỗi một vị đệ tử Nguyên Anh hậu ỳ đều sẽ do sư trưởng dẫn theo, tiến đến đây để đột phá.”
“Nhưng mà trong thiên đình này có vài chỗ khá nguy hiểm. Sau khi đi vào trong, ngươi không thể làm việc lỗ mãng.”
Nữ tử nghe thật nghiêm túc, trịnh trọng đáp lại, “Dạ, sư tổ.”
Lão đạo này tên là Vũ Minh đạo nhân, là một vị thái thượng trưởng lão của Quảng Nguyên phái.
Còn nữ tử tên là Vân Hoa, là nhân vật xuất sắc nhất trong thế hệ này trong Quảng Nguyên phái, chưa đến trăm tuổi nhưng đã là Nguyên Anh hậu kỳ, có thể nói là đệ tử xuất chúng nhất kể từ khi lập phái cho đến nay.
Vũ Minh đạo nhân cực kỳ coi trọng đệ tử này, tự mình ra tay, dẫn nàng đến thiên đình, để hộ pháp cho nàng.
Khi hai người nói chuyện đã tiến vào đại môn này, bọn họ không hề bị ngăn cản gì.
“Thiên binh nhất giai?”
Sau khi tiến vào quảng trường vĩ đại kia, Vân Hoa đã cảm ứng được một đường ý chí bên trong tối tăm, nên nhỏ giọng hỏi.
Vũ Minh lão đạo nói, “Thiên đình hiện giờ bị rơi vào trong trạng thái vô chủ, bất cứ tu sĩ nào tiến vào đều sẽ tự động trở thành thiên binh, Nguyên Anh và Hóa Thần đều là thiên binh nhất giai.”
“Thế còn sư tổ thì sao?”
“Ta là thiên binh cấp hai. Về sau gặp được một vài nhiệm vụ, sau khi hoàn thành có thể nhận được công huân. Nhưng mà muốn tấn chức cần cảnh giới tương ứng.”
“Nhiệm vụ do thiên đình đặt ra, có phải rất khó không?”
“Yên tâm đi, bình thường sẽ không đặt ra nhiệm vụ quá khó, cho dù không cách nào hoàn thành được, bỏ qua là được, không nguy hiểm đến tính mạng.”
Vân Hoa vừa nghe, cũng yên lòng.
Hai người vừa nói vừa đi, không bao lâu đã đến doanh trại.
Phẩm giai của hai người khác nhau, lều trại được phân đến cũng không giống nhau.
“Đối với tu sĩ Nguyên Anh, nơi này là thánh địa của tu hành, lấy tư chất ngộ tính của ngươi, nếu như không có gì ngoài ý muốn, chỉ cần thời gian mấy tháng thì có thể đột phá. Cẩn thận quý trọng cơ hội này, ngày sau còn định tiến vào, đã khó khăn ——”
Vũ Minh đang nói, đột nhiên biến sắc, quay đầu lại, chỉ thấy chỗ cửa doanh trại xuất hiện một bóng dáng.
Lại có người khác!
Quảng Nguyên phái coi thiên đình thành một nơi để cho đệ tử Nguyên Anh đột phá đến Hóa Thần, đã có lịch sử mấy ngàn năm, trước đó chưa từng chạm trán ai khác.
Chờ khi nhìn thấy rõ áo giáp ở trên thân người kia, tròng mắt Vũ Minh đạo nhân co rút lại.
Địa Tiên?
Vũ Minh lão đạo nhìn thấy áo giáp vàng trên thân người kia, trong lòng hoảng sợ.
Trên đời này làm sao sẽ có sự tồn tại của Địa Tiên được?
Sau khi thiên đạo sụp đổ, cho dù ngươi là Địa Tiên hay Thiên Tiên thì cảnh giới đều sẽ bị giảm xuống, nhiều nhất chỉ có thể duy trì tu vi Nhân Tiên.
Hắn sống hơn một ngàn năm, đã gặp nhiều chuyện ly kỳ cổ quái, đại năng Thượng Cổ chuyển thế, Thiên Tiên Thượng Cổ còn sống đều đã gặp. Ở trên tu vi đều không thể vượt qua hắn được.
Một vị Địa Tiên còn sống, chuyện này sao có khả năng chứ?
Tổ sư sáng lập ra Quảng Nguyên phái là người từ thiên đình đi ra, trong môn phái có một bản chép tay, trên đó ghi chép lại một ít chuyện về thiên đình, bao gồm phân chia thiên binh thần tướng.
Thần tướng tứ giai, chỉ có Địa Tiên mới có thể đảm nhiệm được, mặc áo giáp vàng chính là linh bảo Địa giai.
Vũ Minh lão đạo cảm nhận được trên áo giáp vàng kia truyền đến cảm giác áp bách, sau khi hắn thần công đại thành, chỉ khi ở trước mặt vị Thiên Tiên còn sống kia mới có cảm giác áp lực như vậy.
Giờ nguy rồi!
Trên trán hắn đổ mồ hôi hột.
Tình cờ gặp phải một vị Địa Tiên không rõ gốc tích là một chuyện cực kỳ kinh khủng, đánh lại đánh không lại mà trốn thì trốn không thoát, tất cả sinh tử đều nằm trong tay người ta.
Vì sao lần này đến đây lại cố tình gặp phải chuyện như vậy chứ?
Chẳng lẽ có liên quan đến thiên đạo biến hóa gần đây sao?
Vân Hoa ở phía sau hắn cũng khiếp sợ trong lòng, không phải nói trong thiên đình không có sự tồn tại nào khác sao?
Nàng đang định hỏi sư tổ, đã thấy hắn có vẻ kinh hãi, căng thẳng trong lòng, lập tức không dám hỏi nữa.
…
“Lại có người?”
Cố Dương mới vừa tắm rửa xong, vô cùng cao hứng trở lại nơi đóng quân, lại phát hiện trong doanh trại thế mà lại xuất hiện thêm hai người, bước chân không khỏi chậm lại.
Gặp được người khác ở trong thiên đình, đây là chuyện cho dù nghĩ như thế nào thì hắn đều không nghĩ ra được.
Là người trong thiên đình này thức tỉnh?
Hay là người từ bên ngoài xông vào?
Từ quần áo của bọn họ, chắc là vế sau rồi.
Khí tức của một trong hai người mờ mịt, khiến cho người ta có một cảm giác sâu không lường được.
Động Hư?
Hắn có phần không xác định được, nhưng không hề nghi ngờ gì, lão giả mặc đạo bào kia là kẻ có tu vi cao nhất trong số những người mà hắn đã gặp. Còn cao hơn cả hóa thân của Xích Minh thiên tôn.