Ta Nhân Sinh Có Thể Vô Hạn Mô Phỏng

Chương 592: Các ngươi cuối cùng đã đến




Vân Hoa thấy sư tổ đã nói như vậy, cũng chỉ có thể thả lỏng tâm tư, tiếp tục ở lại.

Sau đó, hai người chia ra đi đến lều trại của mình.

Thoáng một cái, lại hai ngày trôi qua.

Đột nhiên, ba người trong lều trại gần như đồng thời mở mắt.

Lại có nhiệm vụ đến rồi.

“Trong tiên ngục có một ma vật Thiên Tiên cấp làm loạn, cầm lấy Hàng Ma xử, đi đến trấn áp.”

Đây là nhiệm vụ của Cố Dương.

Còn nhiệm vụ của hai người khác lại biến thành, “Hỗ trợ thần tướng Cố Dương, đi đến tiên ngục trấn áp ma vật.”

Nói cách khác, đây là một nhiệm vụ tập thể, ba người bọn họ phải cùng đi với nhau.

Không phải chứ, lại đến nữa?

Cố Dương nhìn thấy nhiệm vụ này không khỏi hơi nhức đầu, lần này càng khoa trương hơn, ma vật Thiên Tiên cấp bị trấn áp trong tiên ngục. Trình độ nguy hiểm này trực tiếp tăng lên thêm mấy sao.

Lại nói mấy thế lực lớn này đều mắc thói xấu gì vậy?

Bắt được ma vật rồi còn không trực tiếp tiêu diệt đi, trấn áp để làm cái quái gì?

Hắn không tin, ma vật Thiên Tiên cấp mà thiên đình lại không có cách nào để tiêu diệt.

Kết quả là còn cần đến hắn đi dọn đuôi.

“Hoàn thành nhiệm vụ, ban thưởng một viên Thăng Tiên đan. Thất bại, cách chức giáng phàm trần.”

Thăng Tiên đan, đây là thứ gì vậy?

Cho dù hắn có muốn hay không, nếu như định tiếp tục lưu lại đây thì chỉ có thể hoàn thành nhiệm vụ lần này.

Tuy rằng nhiệm vụ lần này nguy hiểm, nhưng xem kết quả mô phỏng, chắc có kinh sợ nhưng không nguy hiểm.

Hắn đứng lên, rời khỏi lều trại, đã nhìn thấy một già một trẻ đang đứng bên ngoài.

Vũ Minh lão đạo hành lễ nói, “Thượng tiên, tại hạ nhận được mệnh lệnh, hỗ trợ thượng tiên, đến tiên ngục trấn áp ma vật.”

Cũng được, nhiều thêm sự giúp đỡ của một vị Động Hư cảnh, nói không chừng vào thời điểm mấu chốt sẽ phát huy công dụng.

“Đi.”

Cố Dương nói, dẫn theo bọn họ đi đến Thần Binh điện trước.

Vũ Minh lão đạo đã không phải là lần đầu tiên đến thiên đình, khi hắn vẫn còn là Nguyên Anh hậu kỳ đã đi theo một vị sư trưởng đến đây, ở lại trong này vài năm.

Tự nhiên biết được thiên đình sẽ thường xuyên đưa ra một vài nhiệm vụ, rất nhiều việc cần nhân lực mới có thể làm được, nên bố trí cho bọn họ những thiên binh tạm thời này.

Có thể ở lại trong này bao lâu, đều xem vận may.

Nói không chừng mới vừa đến được mấy tháng đã đụng phải một nhiệm vụ rất khó, không cách nào hoàn thành được, chỉ có thể rời khỏi thiên đình.

Hắn xem như là người may mắn, ở trong này suốt năm năm, cũng chính khoảng thời gian kia đã xây dựng cho hắn trụ cột kiên cố.

Mấy ngàn năm qua, đệ tử của Quảng Nguyên phái đã đến thiên đình có chừng hơn trăm người, cuối cùng đệ tử có thể thành Động Hư cảnh chỉ có ba người. Mỗi một người đều ở lại trong thiên đình thời gian vài năm.

Đây không phải là trùng hợp gì cả.

Hơn nữa, cho dù nhiệm vụ thất bại, sau khi bị trục xuất ra khỏi thiên đình, qua một thời gian ngắn nữa lại quay lại một lần nữa, lại có thể trở thành thiên binh rồi, nhưng mà công huân lấy được trước đó đã về không.

Từ điểm này có thể thấy được, thiên đình thật ra vô cùng thiếu người, cho nên, cho dù là người trước đó đã bị đào thải vẫn có thể trở thành thiên binh một lần nữa.

Nhiệm vụ lần này là trấn áp tiên ngục, đây xem như là một trong những nhiệm vụ khó khăn nhất.

Kẻ có tư cách được trấn áp trong tiên ngục đều không phải là nhân vật đơn giản, ít nhất là Thiên Tiên khởi bước.

Nếu vào thời đại Thượng Cổ, sợi khí tức của Thiên Tiên đều đã đủ để đánh chết Nhân Tiên.

Không cẩn thận, thậm chí còn có nguy hiểm đến tính mạng.

Ở trong lịch sử của Quảng Nguyên phái còn có hai tên xui xẻo, trong quá trình chấp hành nhiệm vụ đã bị giết chết.

Hai tên xui xẻo này, một tên chết ở thiên hà, một tên chết ở tiên ngục.

Mà hai nơi này cũng được Quảng Nguyên phái coi là hai nơi nguy hiểm nhất trong thiên đình.

Đương nhiên, nhiệm vụ càng nguy hiểm thì ban thưởng cũng càng phong phú.

Nếu như nhiệm vụ lần này thành công, có thể nhận được một viên Thăng Tiên đan.

Đây là vật quý báu nhất trong số rất nhiều ban thưởng của thiên đình, sau khi ăn vào có thể tự dưng tăng tu vi lên một giai.

Thiên Nhân nhất giai ăn vào, trực tiếp tăng lên đến Thiên Nhân nhị giai.

Thiên Nhân nhị giai ăn vào, tấn chức Thiên Nhân tam giai.

Nếu như là Thiên Nhân tam giai, như vậy, trực tiếp tấn thăng lên Động Hư cảnh.

Vũ Minh lão đạo có thể đột phá đến Động Hư cảnh chính là vì đã từng ăn một viên Thăng Tiên đan.

Mấy ngàn năm qua, trên trăm đệ tử của Quảng Nguyên phái tiến vào thiên đình, không biết đã hoàn thành được bao nhiêu nhiệm vụ, tổng cộng chỉ nhận được bốn viên Thăng Tiên đan mà thôi.

Quảng Nguyên phái có quy định, sau khi nhận được Thăng Tiên đan phải dâng lên cho tông môn. Đợi đến tương lai, ai đó có khả năng đột phá đến Thiên Nhân tam giai thì có tư cách ăn viên Thăng Tiên đan này.

Đây chính là bí mật vì sao Quảng Nguyên đan có thể trở thành tông môn mạnh nhất Không Minh thiên.

Thăng Tiên đan này, mỗi một người chỉ có thể ăn một viên, lại ăn nữa đều không có hiệu quả.

Vị sư tổ Động Hư đầu tiên của Quảng Nguyên phái, chiếm được hai viên Thăng Tiên đan, định tiến thêm một bước nữa, sau khi ăn tiếp lại không hề có bất cứ hiệu quả gì, lãng phí vô ích một viên tiên đan.

Hiện giờ có cơ hội lấy được một viên Thăng Tiên đan, cho dù nhiệm vụ lại nguy hiểm nữa, bọn họ cũng phải đi làm.

Viên Thăng Tiên đan cuối cùng của tông môn đã được hắn ăn.

Hiện giờ, đại nạn của Vũ Minh lão đạo sắp đến rồi, tối đa mấy trăm năm nữa sẽ đi về cõi tiên. Một khi hắn chết, Quảng Nguyên phái sẽ gặp phải nguy cơ thật lớn.

Có thể đưa một viên Thăng Tiên đan về tông môn trước khi ra đi là tâm nguyện của hắn.

Cho nên hắn biểu hiện khá tích cực.

Không bao lâu, đã đến Thần Binh điện.

Vũ Minh lão đạo và Vân Hoa đều lĩnh trang bị của mình, áo giáp bạc và linh kiếm, hai loại linh bảo đúng là một bộ.

Cố Dương lại lĩnh Hàng Ma xử.

“Nhân Tiên?”

Một giọng nói dõng dạc vang lên bên tai hắn, hơi trào phúng nói, “Xem ra người của thiên đình thật sự đã chết sạch rồi, thế mà lại kêu một Nhân Tiên nho nhỏ đến khống chế Hàng Ma xử.”