Ta Nhất Định Phải Làm Hắc Nguyệt Quang Của Tên Hôn Quân Này

Chương 81





Mũi tên bay vụt tới, Vi Oanh theo bản năng khom người ôm lấy Hoàng đế, cơ thể ép thành một đường thẳng.
Mũi tên dài sượt qua lưng nàng, xé rách dây cột tóc, dây cột bay xuống dập dờn, làn tóc đen dài như mực xõa tung ra.
Người Vân Thiều ngả ra sau, bị vây trong lòng người ta, hô hấp của nàng ấy ngập tràn hơi thở của Vi Oanh.

Nàng ấy không nhịn được mà mỉm cười, lờ đi bầu không khí giương nanh múa vuốt xung quanh, chăm chú ngắm nhìn mỹ nhân bắn tên.
Vi Oanh nheo mắt lại, quay người bắn một mũi tên dễ như trở bàn tay, trúng ngay một hắc y nhân.
Trong chớp mắt, rất nhiều hắc y nhân chui ra từ trong rừng rậm, trông điệu bộ còn mạnh hơn so với lần hành thích trước.
Ánh mắt của Vi Oanh lạnh đi, Cung Đấu Cơ trong đầu cứ tí tách: "Tích tích tích, tình tiết đặc biệt, tình tiết đặc biệt! Yêu cầu ký chủ bảo đảm an toàn cho Hoàng đế, rời khỏi chốn nguy hiểm thành công.

Phần thưởng cho nhiệm vụ: Điểm độ dung hợp!!! Một cơ hội đảm bảo rút ra ít nhất là thẻ xanh!!!"
Điểm?
Vi Oanh: Ồ hô.
Trông thấy vẻ mặt của thích khách bỗng trở nên hiền lành.
Nàng lấy từ trong hệ thống ra tấm thẻ [Kim cang bất hoại] trước, rồi tiện tay dán lên người Hoàng đế vẫn còn đang nhìn nàng một cách si mê, chắc chắn Hoàng đế tạm thời có "kim cang bất hoại" rồi nàng mới bắn vài mũi tên trúng mấy tên hắc y nhân, rồi thúc ngựa phi về hướng bãi săn.
Nàng nhanh chóng nhận ra tình hình không được đúng cho lắm.
Càng lúc càng có nhiều thích khách từ trong rừng xông ra, trong bụi gai phía trước bỗng xuất hiện sợi dây thừng cản ngựa.
Một mũi tên từ không trung bay tới, đâm vào mông con tuấn mã, con ngựa bị giật mình lao về phía dây cản ngựa rồi bị dây thừng quấn chân ngã ầm xuống đất.
Vi Oanh ôm Hoàng đế rồi lăn hai vòng trên đất.

Sau khi nàng bắn trúng một hắc y nhân, cướp con dao găm từ trên cái xác, nàng nắm lấy tay Hoàng đế rồi lùi lại sau.

Đột nhiên, Vân Thiều hét lên tiếng "cẩn thận", rồi ngăn ở trước người Vi Oanh.
Vô số mũi tên xuyên không khí mang theo tiếng gió vun vút, chớp mắt đã đến trước mặt bọn họ.

Đám thích khách lộ ra vẻ mặt vui mừng, ngừng bước chân lại.
Chỉ thiếu một mi li nữa thôi là nhiệm vụ ám sát Hoàng đế đại công cáo thành!
Bọn chúng nín thở nhìn những mũi tên dài gào rú phi tới, đâm vào cổ, ngực, bụng dưới của Hoàng đế rồi máu phun ra...!máu đâu?
Ba mũi tên từ trên người Vân Thiều rơi xuống, đồng loạt gãy thành hai khúc, nằm ngay ngắn trên mặt đất.
Vân Thiều chờ, nhưng nỗi đau trong tưởng tượng lại không ập đến.

Nàng ấy chầm chậm mở mắt ra, khẽ hỏi: "Oanh Oanh, ta chết rồi ư?"
"Chưa chết, bệ hạ vẫn còn yên ổn."
Vi Oanh chớp lấy thời cơ, cũng xoạt xoạt bắn ra ba mũi tên, rồi kéo Vân Thiều chạy sang hướng bên cạnh, Vân Thiều mang cái vẻ mặt đờ đẫn chạy theo đằng sau nàng, đám thích khách sững sờ khi thấy mũi tên bị bẻ gãy lại lấy lại tinh thần, cưỡi ngựa đuổi theo sau.
Vì để thoát khỏi đám người đằng sau, Vi Oanh đưa Hoàng đế đến một con đường nhỏ hẻo lánh, trông thấy ở đâu có cây cối, bụi gai là chui vào, cuối cùng bọn họ cũng thành công thoát khỏi đám truy binh, cũng thành công...!lạc đường.

Sức khỏe Vân Thiều không tốt, chạy tới nỗi thở không ra hơi, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng bừng, mồ hôi lăn dài, dựa ở gốc cây giở trò không chịu đi.
"Phì phì, phì phì, Oanh Oanh, ta không muốn chạy nữa, để cho bọn chúng bắt ta đi, ta không chạy nữa hu hu."
Nàng ấy nguyện bị thích khách bắt cũng không muốn chạy nữa.
Hu hu.
Vi Oanh hất mái tóc, xé một góc vạt áo buộc mái tóc dài lên, rồi đứng lên quan sát những cây đại thụ cao ngất ngưởng.
Hình như bọn họ đã vô tình chạy vào trong rừng sâu, lạc phương hướng ở chỗ này chẳng thoải mái tí nào.

Nghe nói trong rừng có dã thú hay lảng vảng, mà trong tay nàng chỉ có một cây cung, mũi tên đã sắp dùng hết, với một con dao găm cướp từ trong tay thích khách.
Cơ mà nếu gặp phải dã thú cũng không cần quá lo lắng.
Vẻ mặt Vi Oanh phức tạp quay lại nhìn Vân Thiều, trong lòng thấy hơi hối hận, không biết sao vừa nãy nàng lại đổi ngay thẻ cao cấp nhất cho Hoàng đế dùng nữa, bây giờ Hoàng đế có thể tiếp tục kim cang bất hoại dài dài, thịt gang xương thép tiếp.
Cái này cũng dẫn đến điểm tích lũy trong tài khoản của nàng gần như thành không.
Bây giờ đang hối hận, vô cùng hối hận.
Có điều Hoàng đế không biết mình thịt gang xương thép nhưng nàng ấy vẫn kiên quyết chắn trước người nàng.


Nếu nàng không dùng thẻ bài với Hoàng đế mà dùng cái thẻ bài này cho mình thì sao? Nếu như sau lúc ấy, trên người Vân Thiều không được buff, ba mũi tên bắn trúng luôn nàng ấy thì sao?
Nàng nhìn Vân Thiều một cái thật sâu, trong lòng lại hơi thấy tim đập chân run.
Vân Thiều còn đang sờ so.ạng khắp người nàng: "Oanh Oanh, ba mũi tên kia đã bắn tới rồi nhỉ, ta không nhìn nhầm chứ?"
Sao đột nhiên lại gãy!
Hay là Oanh Oanh đang âm thầm bảo vệ nàng ấy?
Trước mặt bỗng xuất hiện một bóng người mảnh mai, Vân Thiều ngẩng đầu lên nhìn vào ánh mắt dò xét của Vi Oanh.
Nàng nghiêng đầu: "Oanh Oanh?"
Vi Oanh nhìn nàng ấy hỏi: "Bệ hạ, tại sao người lại phải xông đến trước mặt ta?"
Vân Thiều chớp mắt, thấy vẻ mặt nghiêm túc như thế của Vi Oanh thì khẽ cau mày, nhỏ giọng hỏi: "Là ta đã làm loạn kế hoạch của Oanh Oanh ư? Oanh Oanh không vui à?"
Vi Oanh trông thấy dáng vẻ thấp thỏm của nàng ấy, trong lòng nàng khẽ thở dài, đặt tay lên vai Vân Thiều nói: "Bệ hạ, an toàn của người là quan trọng nhất."
Khóe miệng Vân Thiều cong lên: "An toàn của Oanh Oanh mới là quan trọng nhất! Nhưng mà..." nàng ấy mơ màng sờ lên cái cổ không có vết thương của mình: "Chuyện vừa rồi là sao?"
Vi Oanh: "...!Vì bệ hạ có long khí hộ thể."
Nói xong, Vi Oanh bèn bước sang bên cạnh, dựa vào sự sinh trưởng của cây cối để phán đoán phương hướng.

Bọn họ phải mau chóng quay về bãi săn, nhưng trên đường về bãi săn, đám thích khách kia nhất định sẽ giăng bẫy phục kích.
Ánh mặt trời xuyên qua rừng rậm, hắt lên đám lá cây một lớp ánh sáng lấp lánh.
Vân Thiều móc từ trong ngực ra hai cái bánh nướng, rồi chạy tới đưa cho Vi Oanh: "Oanh Oanh ăn đi!"
Vi Oanh nhìn nàng ấy, cau mày khó hiểu: "Sao bệ hạ lại mang theo cái này?"
Vân Thiều cười bảo: "Sợ săn bắn lâu quá sẽ bị đói bụng." là người bị truy sát nhưng trái lại nàng ấy không hề vội, kéo Vi Oanh ngồi xuống một gốc cây cổ thụ, bên cạnh đặt một bình nước, tay cầm bánh nướng, hoàn toàn là dáng vẻ thảnh thơi như đi du ngoạn mùa thu.
Vi Oanh cắn hai miếng bánh, cảnh tượng vừa rồi lại hiện ra trước mắt nàng, Vân Thiều bất chấp tất cả ra đứng chắn trước người nàng, không hề có chút do dự nào.

Nàng làm người cản đao nhiều năm như thế, đã luôn quen với việc đỡ đao cho người khác, đây là lần đầu tiên nàng được người ta bảo vệ ở đằng sau.

Tim nàng đập nhanh hơn hai nhịp.
Vân Thiều ngả người, nheo mắt lại một cách đầy mãn nguyện, cầm cái bánh nướng thầm thì: "Nếu được ở đây mãi với Oanh Oanh thì tốt rồi."
Vi Oanh: "Ở nơi này? Bệ hạ, trong rừng có dã thú đấy."
Vân Thiều cười đáp: "Ta không sợ, ta có long khí hộ thể, có thể bảo vệ được Oanh Oanh!"
Vi Oanh bị thịt gang xương thép của nàng ấy va vào tới nỗi ngực hơi tê, nàng mím môi, lẳng lặng cách xa Hoàng đế ra chút, nhưng Vân Thiều lại đuổi tới, đầu va vào ngực Vi Oanh.
Vi Oanh:...
Nàng cảm thấy mình sắp bị nội thương tới nơi rồi.
Vân Thiều nói một cách bất mãn: "Oanh Oanh không được lùi nữa, ta chắn tên giúp Oanh Oanh, Oanh Oanh không ôm ta sao?"
Oanh Oanh ôm Hoàng đế, cảm giác như đang ôm một cục sắt vậy, cộm tới độ đau hết cả tay.

Nàng thầm cảm khái trong lòng rằng chất lượng thẻ của hệ thống tốt, chả trách làm gãy kiếm và tên, lại vừa đau lòng cho mấy trăm điểm tích lũy, lãng phí dùng ra ở chỗ này.
Chỉ để cản ba mũi tên!
Quá là lãng phí!
Không phải nàng không muốn dùng thẻ cấp thấp, cho dù đổi sang thẻ màu tím thì cũng chỉ duy trì mấy phút.

Chỉ là nàng không chắc có thể giải quyết đám thích khách kia trong vòng mấy phút, thế nên để đảm bảo Hoàng đế an toàn, nàng bèn đổi lấy thẻ màu đắt nhất.
Nhiệm vụ lần này, đã định là cuộc mua bán lỗ vốn rồi.
Vi Oanh ôm ngực, đau lòng, kể cả tim lẫn cơ thể.
Nếu có cơ hội dùng lại tấm thẻ đó thì tốt rồi.
Vân Thiều không biết đủ loại xoay chuyển trong lòng Vi Oanh, nên dựa vào Vi Oanh cười nói: "Oanh Oanh đừng sợ, ta biết nên đi thế nào."
Nàng ấy chỉ vào một hướng: "Cứ đi về hướng kia là được."
Vi Oanh híp mắt: "Hướng Nam? Không về bãi săn à?"
Vân Thiều cười đáp: "Không về, Ngụy thống lĩnh ở bãi săn có vấn đề, nếu trở về thì mới là chui đầu vào lưới."
Nàng ấy thấy sự lo lắng trong mắt Vi Oanh, nói tiếp: "Oanh Oanh đừng sợ, nếu chúng ta không về, Ngụy thống lĩnh chỉ đưa đám người Quý phi về hoàng cung chứ không làm gì cả.

Hai vị ái khanh của Bùi gia đều là rường cột của triều đình, xương tay của đất nước, dù là đám người Thái hậu cũng không dám động đến Qúy phi đâu."
Vi Oanh khẽ gật đầu.
Vân Thiều lại nói: "Chúng ta quay về mới là dẫn nguy hiểm tới bọn họ, nếu ta đoán không sai thì người đến ám sát lần trước cũng là do Thái hậu phái tới, ta ở hội săn mùa thu không rõ sống chết, bà ta vừa hay giúp đỡ Lư Lăng Vương thượng vị.


Hiện giờ tình hình tân chính càng thêm căng thẳng, nếu như ngày mai kỳ thi mùa xuân cử hành thành công thì Cung gia sẽ không có chỗ dung thân chốn triều đường, Thái hậu với lão sư gọi Lư Lăng Vương tới là vì cớ này."
Vân Thiều nói mấy lời này, trên mặt không hề có bất kỳ biểu cảm gì, cặp mắt đen láy híp híp lại, ánh mắt rơi vào giọt nắng lốm đốm trên phiến lá ở trên đầu.

Nàng ấy bình tĩnh tự thuật lại việc người thân nhất của nàng ấy mưu hại nàng ấy như thế nào, mưu đồ đưa nàng ấy vào chỗ chết ra sao, nhưng giọng điệu lại không hề có chút oán hận nào mà trái lại rất bình tĩnh tỉnh táo.
Vi Oanh không nén nổi lòng mà ôm chặt thêm, tuy rằng...!vẫn cộm người.
Vì cái ôm khẽ khàng này, Vân Thiều không khỏi bật cười, nụ cười ngây ngô như đứa trẻ: "Oanh Oanh chớ sợ, bọn chúng càng như thế thì chàng chứng tỏ trong lòng chúng đang khiếp sợ.

Năm ấy nhà họ Cung uy phong, quyền khuynh thiên hạ, ta vừa mới quay trở về đã bị ép phải nhận Cung Hồng Ba làm thầy, ta..."
Nụ cười của Vân Thiều dần biến mất, trong đôi mắt đen của nàng ấy úa một lớp nước mắt mỏng, nàng ấy khẽ nói: "Ta không đồng ý, tiên sinh trong lòng của ta chỉ có Oanh Oanh, nhưng, nhưng..."
Nhưng điều ấy quá khó khăn, nàng ấy phải vờ vịt cái vẻ bất tài vô dụng và thân cận với Thái hậu thì mới có thể sống sót trong chốn thâm cung ăn tươi nuốt sống được.

Nàng ấy còn phải đợi Oanh Oanh trở về, không thể chết dễ dàng được.
Vi Oanh khẽ thở dài nói: "Ta biết nỗi khổ của người."
Nói xong, nàng đợi lúc lâu không thấy lời đáp lại, cụp mắt nhìn mới phát hiện tiểu Hoàng đế mím chặt miệng, trên mặt toàn là nước mắt.
Hoàng đế vùi đầu trong vòng tay của Vi Oanh, va chạm tới nỗi ngực nàng lại tê rần, hệt như bị búa nện cho một phát.
Vi Oanh thầm nuốt huyết khí nảy lên trong cổ họng:...
Thôi bỏ đi.
Nàng thầm tính toán nếu bản thân lại bị cái vị Hoàng đế kim cang bất hoại này dựa thêm mấy lần, thì ước chừng là mình lại có thêm vài nghề phụ, sau này có thể cho các tỷ muội trong lãnh cung xem ngực toái đại thạch* rồi, nghĩ tới mà thấy tuyệt với gì đâu!
(*dùng ngực đập vỡ đá)
Vi Oanh ôm tiểu Hoàng đế, tựa cằm trên đầu nàng ấy, để cho nàng ấy yên lặng sụt sịt trong lòng mình, như trút bỏ những uất ức cực khổ tích tụ trong sáu năm qua.
Vai Vân Thiều khẽ run, nàng ấy nắm lấy ống tay áo Vi Oanh, lẳng lặng rơi lệ: "Thiều nhớ tiên sinh lắm, ta không thích hoàng cung chút nào, Oanh Oanh, chúng ta cùng tới Giang Nam đi, không quay về nữa có được không?"
Vi Oanh đang định nói gì đó nhưng bỗng dưng trong rừng rậm truyền tới tiếng gào rú của dã thú, nàng vội vàng nhìn sang.
Vân Thiều cũng ngẩng đầu lên, cảm giác như đầu đụng vào đâu đó, một âm thanh giòn vang vang lên, nhưng nàng ấy lại không thấy đau, ngước mắt lên mới phát hiện không biết tại sao Vi Oanh lại khóc, nước mắt ướt đẫm.
"Oanh Oanh, nàng sao thế!" Vân Thiều lo lắng hỏi.
Cằm Vi Oanh bị cái đầu sắt của nàng ấy đụng phải tới nỗi sắp tàn tật luôn, nước mắt sinh lí không tự chủ được mà rơi xuống, lúc lâu sau nàng mới đỡ cằm, nói một cách khó khăn: "Ta đau...!ta đau buồn cho bệ hạ.".