Ta Nhất Định Phải Làm Hắc Nguyệt Quang Của Tên Hôn Quân Này

Chương 87





Ban đêm, Cung Đấu Cơ ở bên tai Vi Oanh nghe toàn là những tiếng bành bạch hổn hển, còn trong tẩm điện của Hoàng đế tràn đầy âm thanh vui sướng tiếng cười.
Phúc Thọ công công nghe thấy tiếng cười hoan lạc của đế vương thì gật đầu yên lòng.
Từ sau khi nương nương vào cung luôn có thể mang đến niềm vui cho bệ hạ, thật tốt.
Thế nhưng tiếng cười bắt đầu dần không bình thường, tiếng thở hổn hển nỉ non xen lẫn tiếng rê.n rỉ, cùng với những tiếng cầu xin như có như không, ấy nhưng đấy không phải là chuyện lớn gì.
Phúc Thọ khoanh hai tay lại, khóe miệng hơi cong lên.
Thị vệ ở bên cạnh đánh mắt nhìn vào trong, nói một cách khó hiểu: "Công công, hình như ta nghe thấy tiếng của bệ hạ, không có vấn đề gì đấy chứ?"
Phúc Thọ công công giương hoa lan chỉ lên: "Cái này ngươi không hiểu đâu." Ông vui sướng nói: "Đêm nay, bệ hạ lớn rồi."
Đêm nay, Vân Thiều trưởng thành rồi.
Nàng ấy nghe tướng thanh suốt đêm, ngày hôm sau tỉnh lại vẫn còn mơ màng ngẩn ngơ.
Tờ mờ sáng hôm sau, Vân Thiều mở mắt ra, người bên cạnh hãy còn say giấc nồng.
Nàng ấy áp sát mình vào người Vi Oanh, nhìn chằm chằm vẻ mặt ngủ yên của nàng thiếu nữ, khóe miệng nàng ấy không khỏi cong lên muốn hôn khẽ một cái, nhưng lại sợ mình đánh động đến mỹ nhân nên qua một lúc lâu sau cuối cùng mới lấy dũng khi ra hôn cái "chụt".
Không hôn được.
Vi Oanh bỗng tỉnh giấc, ấn cái cằm đang hạ xuống của Hoàng đế, nói một cách uể oải: "Chào bệ hạ."
Vân Thiều cười mỉm đánh tiếng chào hỏi: "Chào Oanh Oanh, Oanh Oanh mi!"
Vi Oanh: "Đừng mi nữa, bệ hạ đi xem sổ con trước đi."
Lúc này Vân Thiều mới nhớ đến chồng sổ con như cái núi nhỏ, đành lạnh mặt miễn cưỡng xuống giường.
Nàng ấy cầm bút son lên, vùi đầu vào phê duyệt tấu chương, hệt như cậu học trò đáng thương bị bắt dậy sớm làm bài tập vậy.
Sổ con đang cầm chính là tình hình về hạn hán ở phương Bắc.

Hoàng đế cầm sổ con, không khỏi cau mày lại, mỗi lần đến mùa thu đông là thường có hạn hán, theo như lệ thường sẽ do quan lại các cấp phân phát lương thực dự trữ cứu trợ thiên tai, trải qua nhiều năm như thế đã thành quy trình vận động thành thạo hiệu quả cao.
Nhưng khoảng thời gian trước nàng ấy nhận được báo cáo từ một huyện lại, nói rằng quan thương Hán Châu Trường Bình cấu kết với nhau, quan phủ thu mua lương thực với giá cả dưới mức bình thường từ thương nhân buôn lương thực, nhưng thương nhân buôn lương thực lại đưa đến lương thực kém chất lượng lẫn đầy sỏi đá.

Quan phủ đàn áp chuyện này, không cho phép cấp dưới truy cứu đám thương nhân buôn lương thực.
Tạm không nói đến việc trong ấy có bao nhiêu chuyện không rõ ràng, nhưng tóm lại bách tính trong vùng nạn mỗi ngày chỉ có thể uống một bát cháo loãng không khác nước lã là bao.
Vân Thiều thở dài, buông sổ con xuống, nàng ấy đã phái người gấp rút đi đến nơi bị nạn, giờ báo cáo của huyện lại là sự thật, hơn nữa thực tế đúng là còn tệ hơn.

Thế mà trên tấm tấu chương được đưa đến lại viết rằng hạn hán đã qua, bách tính không có vấn đề gì.
Nàng ấy tức đến độ cắn bút, ngoáy bút thành văn trên bản tấu rằng: "Mi thật khốn nạn! Mi thật đốn mạt! Sao mi không xách đầu đến gặp?"
Trước khi chia ly tiên sinh đã từng nói với nàng ấy rằng, muốn đối phó với Cung gia phải thực hiện từ từ, không thể vội vàng được.

Đã qua nhiều năm nay Vân Thiều ít nhiều gì cũng đã hiểu được ý của tiên sinh, thứ nhất là Cung đảng quyền cao chức trọng, ép bức quá mức sẽ khiến cho bọn chúng cá chết lưới rách, hại nước hại dân.
Thứ hai là, đám quan lại phía dưới này cấu kết với Cung đảng đã tạo thành một đám thể mật thiết vững như thành đồng, giấu giếm cho nhau, cùng lừa trên dối dưới, rồi cuối cùng cái đưa đến cho Hoàng đế chỉ là tấm tấu chương hoang đường thiên hạ thái bình.
Bao năm nay nàng từng bước cắt đứt vây cánh của Cung đảng, nhưng lại có nhiều đồng lõa làm mồi cho dân như thế.

Nếu muốn dọn sạch triều chính, thì kỳ thi mùa xuân năm sau phải tổ chức suôn sẻ, chỉ có dòng máu trẻ rót vào quan trường đã mục nát của Đại Thịnh mới có khả năng tái tạo lại vương triều đã suy tàn mục ruỗng này được.
Nàng ấy cũng không cần phải nhìn người mình thích ngã xuống trước mắt mình nữa.
Vân Thiều siết chặt bút son, khẽ cau mày, trong đôi mắt hiện lên ánh nước mỏng, nàng ấy nhớ tới một ngày nọ của sáu năm trước.
Nàng chạy thoát khỏi đám cháy, tìm được đường sống trong cái chết, lao suốt đêm đến căn nhà nhỏ ở vùng ngoại ô Thịnh Kinh, muốn cùng rời đi với tiên sinh, đi đến nơi đâu cũng được.
Ngày hôm ấy, cuối cùng nàng cũng đạt được ước nguyện nắm tay tiên sinh, trong không khí tràn ngập mùi hương hạt dẻ ngào đường của lần đầu gặp gỡ, tiên sinh dịu dàng xoa đầu nàng ấy, nụ cười mềm mại như ngày thường.
Tất cả mọi thứ đều rất tốt, đẹp đẽ hệt như giấc mộng.
Nàng ấy nghĩ, từ nay về sau, nàng ấy có thể độc chiếm tiên sinh rồi.
Là của riêng mình nàng ấy, tiên sinh thuộc về riêng mình nàng.
Chầm chậm siết chặt cây bút, tấm lưng xanh xao có thể nhìn thấy những mạch máu xanh tím, đầu bút vì dùng lực quá mà hơi run, để lại những vệt đỏ tươi như vết máu trên tấm lụa vàng.

Giống như ngày ấy, những chấm đỏ dưới giàn nho.
Ác mộng của cả cuộc đời nàng ấy.
Bỗng một đôi tay gác lên vai nàng ấy, sau lưng truyền đến giọng nói quen thuộc: "Bệ hạ, sao ngây người ra thế?"
Vân Thiều nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, khi mở mắt ra, trên gương mặt đã nở nụ cười.

Nàng ấy quay đầu lại cười nói với Vi Oanh: "Đang nghĩ chút chuyện chính sự, hạn hán ở Hàm Châu nghiêm trọng, dân chúng chịu khổ, Bắc Quyết cũng đang rục rịch có vẻ như muốn làm xâm phạm, vấn đề của kỳ thi mùa xuân vẫn chưa xong, tân chính vẫn luôn bị cản trở..."
Cơ mà trong cái khoảnh khắc nhìn thấy Oanh Oanh, mọi sự phiền nhiễu đều mất sạch.
Vân Thiều cười dịu dàng: "Oanh Oanh đói rồi ư? Muốn ăn gì, rượu quế hoa nhé?"
Vi Oanh đong đưa, ngồi cạnh Hoàng đế, cụp mắt nhìn tấu chương ở trên bàn.

Vừa nãy nàng nhìn thấy biểu hiện của Hoàng đế hơi không bình thường bèn quay người xuống giường, trên người chỉ khoác chiếc áo ngoài, bọc trong lớp trung y là đường cong mảnh mai linh động của nàng thiếu nữ.
Vân Thiều nhìn tới nỗi xuất thần, không khỏi thở dài một tiếng: "Hít hà..."
Vi Oanh:...
Gò má Vân Thiều ửng hồng, cười khe khẽ, kéo lấy cổ áo Vi Oanh rồi luồn tay vào trong: "Oanh Oanh, đêm xuân ngắn ngủi ngày đã lên, sao không vui vẻ một phen?" ngón tay bị tóm lại, nàng ấy cũng chẳng lạ lẫm gì, vẫn cười, cầm cây bút chưa bị nhúng mực trên giá bút lên, dịu dàng hỏi: "Ta đọc trong sách có một câu thành ngữ, vẫn luôn không hiểu được ý nghĩa, Oanh Oanh có thể chỉ điểm một chút hay không?"
Vi Oanh trợn mắt cảnh giác: "Thành ngữ gì?"
Vân Thiều nói: "Diệu bút sinh hoa."
(*) Kỹ năng, năng khiếu viết vẽ.
Vi Oanh hơi cau mày, không biết trong đầu nàng đang bàn tính điều gì.
Vân Thiều kinh ngạc nhướng mày, ngạc nhiên hỏi: "Hóa ra Oanh Oanh cũng không hiểu ư? Thế Oanh Oanh nằm xuống đi, để ta dạy Oanh Oanh nhé."
Vi Oanh chợt nhớ tới điều gì, nắm lấy cổ tay nàng ấy: "Bệ hạ, người nói là cuốn sách kia, nó là sách gì?"
Vân Thiều chớp mắt ngây thơ.

Vi Oanh cuối cùng cũng nhớ đến cuốn sách về nguồn gốc của tội ác mà nàng đã từng đọc, trên đó không chỉ có diệu bút sinh hoa mà còn có phù hoa lãng nhụy.
Bút phạt miệng chém, cưỡi long nghịch phượng, đường hoa duyên khách, tóm lại là đủ kiểu tư thế, một cuốn sách màu vàng...! đầy đủ nội dung.
Cũng là "Mê tình lục" vứt lại ở ngự thư phòng của Hoàng đế.
Nàng nhìn Hoàng đế, nghĩ, giỏi lắm, không những lấy mất thoại bản của ta, lôi sách kinh phật ra bịp ta, còn âm thầm nghiên cứu không ít.
Vân Thiều cầm cái bút lông lên, dùng đầu bút lông thỏ mềm mượt, khe khẽ lướt hai cái trên lưng Vi Oanh.

Vi Oanh chỉ cảm thấy như bị ngứa, rụt mình lại như bị điện giật, hai tay vuốt hai cái lên mặt, sau khi tỉnh táo lại, nàng giật lấy cây bút trong tay Hoàng đế không chút lưu tình.
Vân Thiều rất tự giác ngồi lên trên bàn, ánh mắt lướt qua sau lưng nàng, phủ lên người nàng một lớp vàng nhàn nhạt.
Nàng ấy nghiêng đầu, cười nói: "Oanh Oanh, mau tới làm chuyện vui đi."
Vi Oanh đặt bút lại lên giá bút, ngoảnh đầu quay người đi, đi được nửa đường, nàng cảm thấy mình như đang chạy trốn, thế là bèn quay người lại, cầm cây bút đã chấm mực ở trên bàn lên, vẽ một cái ria bên mép của Hoàng đế.
Bệ hạ đáng ghét!
Vân Thiều ngoan ngoãn để cho nàng vẽ, đợi Vi Oanh đặt bút xuống, nàng ấy nắm lấy tay áo của Vi Oanh: "Oanh Oanh, ở lại dùng bữa sáng với ta, có được không?"
Vi Oanh không có lý do gì để từ chối.
Cung nữ thái giám vào hầu hạ đều cúi đầu, sợ bị vị đế vương trưởng thành trong một đêm mọc ra hai cái ria mèo chém mất đầu.
Nhưng tâm trạng của Vân Thiều rất tốt, mặt mày hớn hở, tự mình gắp đồ ăn cho Vi Oanh: "Oanh Oanh tối qua đã lao lực rồi, ăn nhiều một chút."
Phúc Thọ: Yooooooooooooooooooo!
Lòng người cha già lại rục rịch rồi.
Bệ hạ của ông, cuối cùng cũng đã lớn rồi!
Ông vội vàng bảo ngự trù đi cùng làm thêm vài món, làm, làm cái bát to vào!
Vi Oanh rít một sợi mì, nghĩ đến điều gì đó, nàng hỏi: "Sao bệ hạ không thích nắm tay ta mà chỉ nắm tay áo thế?"
Vân Thiều sững ra một lúc, đôi mắt phủ một lớp ánh sáng trong veo, ngẩn ngơ nhìn nàng.
Vi Oanh chớp mắt: "Chẳng lẽ từ nhỏ bệ hạ với ta...!với cái vị tiên sinh của người không thân thiết, đến cả nắm tay cũng không dám ư?"
Sắc mặt Vân Thiều tái đi, to giọng phản bác: "Đương nhiên không phải, đương nhiên không phải như thế, quan hệ của ta với tiên sinh rất tốt, nàng thích ta nhất, lần đầu gặp đã đưa đã một vốc hạt dẻ ngào đường, nàng ấy còn nắm tay ta đi xem hoa đăng, xoa đầu ta, thường đánh ta nữa."
Vi Oanh: "Thường đánh người? Đây cũng tính là thích à?"
Vân Thiều cắn môi dưới: "Nhưng ta thích.


Tóm lại là trước đây chúng ta thân thiết vô cùng, thường xuyên nắm tay nhau." Nàng ấy thở dài nuối tiếc, trên gương mặt lộ vẻ cô đơn: "Chỉ là Oanh Oanh đã quên hết rồi."
Nhưng nàng ấy lập tức hứng lên, mỉm cười nói: "Nhưng mà ngày sau còn dài, sau này, ta sẽ để Oanh Oanh từ từ nhớ lại quá khứ của chúng ta."
Vi Oanh nhìn nàng ấy một lúc, không nói thêm gì nữa, cúi đầu tiếp tục hút mì.
Vân Thiều cũng không nhốn nháo nữa, cúi đầu ngoan ngoãn ăn cơm, chỉ có Phúc Thọ vui sướng chạy nhảy khắp nơi, cứ chốc chốc lại chạy tới hỏi bọn họ có đói không, có muốn ăn thêm nữa hay không, có muốn ăn chút bánh ngọt không, có muốn ăn bát hoành thánh hay không?
Đến cả Vân Thiều xưa giờ luôn khoan dung với ông cũng bị làm phiền đến độ không chịu nổi, đành đánh tiếng phiền: "Chúng ta không cần gì hết, ngươi lui xuống đi, đừng vào nữa."
Phúc Thọ liếc bọn họ một cái, khóe miệng nở nụ cười hạnh phúc: "Được luôn bệ hạ, tuân mệnh bệ hạ, bệ hạ có điều gì cần cứ gọi nô tài, nô tài trông coi bên ngoài."
Vân Thiều: "...!Đừng trông, trẫm hạ chỉ, ngươi quay về ngủ đi!"
Vi Oanh: "Phúc Thọ công công đối với người rất tốt."
Có thể thấy được ngoài sự trung thành còn có sự thân thiết nữa.
Vân Thiều cụp mắt, khẽ nói: "Ông ấy luôn hầu hạ ta, nhìn ta lớn lên, rất thân thiết với ta."
Vi Oanh vốn định nói thêm mấy câu, nhưng Phúc Thọ vốn đã đi ra ngoài lại chạy từng bước nhỏ vào.

Vân Thiều nghe thấy tiếng, bất đắc dĩ cau mày, liếc nhìn: "Trẫm không đói, trẫm không ăn, trâm không cần thêm cơm!"
Phúc Thọ lo lắng giãi bày: "Không phải, bệ hạ, nương nương, vừa mới nghe thấy tin rằng Tiêu Tiệp dư bị bệnh nặng!"
Vi Oanh đứng phắt dậy: "Gì cơ?"
Phúc Thọ: "Là đau bụng quặn thắt, không rõ nguyên nhân, mấy vị thái y theo cùng cũng không nhìn ra được là chứng bệnh gì, Quý phi nương nương đã đưa Tiệp dư rời khỏi đây, thúc ngựa đưa người đến thị trấn bên cạnh tìm thầy thuốc."
Bụng quặn đau, thị trấn phụ cận?
Vi Oanh nhớ tới trong cốt truyện cũng khoảng thời gian này Tiêu Thiên Tuyết sảy thai, nhưng vấn đề là bây giờ trong bụng nàng ta đâu có gì, thế nàng ta sảy cái gì? Sảy cô đơn à?
Sức ảnh hưởng của cốt truyện cũng đừng cố gắng đến thế chứ.
Nàng lại lôi ra một tấm thẻ màu cam, cụp mắt xuống rồi bảo Phúc Thọ chuẩn bị ngựa rồi bước nhanh ra ngoài.
Hoàng đế cũng buông bát đũa, vội vàng theo sau.
Phúc Thọ chạy chậm đến: "Bệ hạ, bệ hạ, mép người có mực!".