“ Vương gia ngài trở về sớm vậy “ Hàn Mẫn ngồi dậy, y không nghĩ hắn sẽ hoàn thành xong việc sớm như vậy
“Ta không an tâm để Mẫn nhi ở một mình với một kẻ không an toàn “ hắn vừa nói vừa tiến lại ôm lấy y, cũng không quên liếc mắt nhìn kẻ lạ mặt trong phòng
“ Không cần diễn kịch tình thâm với ta ta không quan tâm đâu, chỉ là đệ đệ Mẫn nhi muốn đến thăm y mà thôi” Tuấn Hạo xem thường, đường đường là vương gia lại ăn dấm chua với hắn quả là mắc cười mà
“Tuấn Hạo, vương gia hai người có thể bớt đấu đá lại được không “ y thật sự không biết nói như nào đường đường là hai nam tử hán lúc này lại ta một câu ngươi một câu châm chọc nhau cứ như mấy phụ nữ ngoài chợ thật hết biết nói
“Mẫn nhi thân thể ngươi không khoẻ tại sao lại giấu ta, biết vậy ta đã để ngươi ở lại vương phủ không cần theo ta bôn ba đến nơi này “ Minh Thạc ôn nhu vuốt ve gương mặt xanh xao của y mà lòng vô cùng xót
“ Ta muốn đi cùng người, với lại ta chịu được “ thấy ánh mắt lo lắng của hắn Hàn Mẫn có chút vui vì hắn chính là lo lắng cho y nhưng cũng có chút có lỗi vì hắn tin tưởng y như vậy nhưng y vẫn còn rất nhiều việc giấu hắn
Thấy bản thân cứ như kì đà cản trở Tuấn Hạo âm thầm rời đi cũng không quên tốt bụng mà đóng cửa, vừa bước ra bên ngoài đã đụng mặt Hàn Châu trên tay cầm chén thuốc, Hàn Châu định bước vào thì liền bị cản lại
“ Ca ca ngươi đang ở cùng phu quân hắn ngươi vào đó chả khác nào làm phiền người ta, chén thuốc này sai người đem vào là được ta đưa ngươi đi ngắm cảnh An Hoa thành” chưa đợi Hàn Châu trả lời thì Tuấn Hạo đã đưa chén thuốc trên tay cậu cho Lý Nguyên sau đó kéo tay Hàn Châu dùng khinh công đi mất, chỉ tội Lý Nguyên vẫn chưa hiểu gì xảy ra
Cốc cốc” vương gia thuốc của vương phi đã xong có cần đưa vào ngay không “ Lý Nguyên biết mình đang phá hư chuyện tốt của vương gia nhưng mà biết làm sao được không lẻ y cầm chén thuốc này uống hay sao
“ Mang vào đi “ Lý Nguyên lập tức mang vào sau đó nhanh chóng lui đi như chưa có gì xảy ra cả
“Mẫn nhi để ta đút thuốc cho ngươi” Minh Thạc ôn nhu cầm lấy chén thuốc từng muỗng từng muỗng cho Hàn Mânc uống vào
“ Người không giận ta sao “ Hàn Mẫn nghiêm túc nhìn hắn hỏi, y vốn dĩ sợ rằng nếu Minh Thạc biết chuyện này sẽ nổi giận với y nhưng bây giờ cứ như không có chuyện gì
“ Sao ta lại giận Mẫn nhi, Mẫn nhi vì ta mà trúng độc đã vậy chịu đựng đau đớn một mình không nói ta biết, người ta nên giận là bản thân ta mới đúng vì nương tử của mình mà không bảo vệ được không chăm sóc được thì sao có thể làm chuyện lớn được “ nghe được những lời này Hàn Mẫn suýt nữa rơi lệ vì không nghĩ rằng một người như hắn có thể nói ra được những lời này
“Ta xin lỗi người vương gia “ Hàn Mẫn đột nhiên ôm lấy hắn khiến hắn cũng không biết nên phản ứng gì, đây là cái ôm chủ động đầu tiên mà Hàn Mẫn ôm hắn, nhớ kiếp trước cho dù là thế nào Hàn Mẫn chính là cũng chưa từng ôm hắn như vậy cả làm hắn cảm thấy nhn sinh kiếp này thật là tốt mà, nhưng trong lòng hắn mới rõ nhất người nên nói xin lỗi chính là hắn, xin lỗi vì kiếp trước đã đối xử không tốt với y đã lợi dụng y, chiếm hữu y khiến tất cả mọi điều tồi tệ đều rơi xuống đầu y, kiếp này hắn chỉ mong bù đắp lại tất cả sẽ không khiến Hàn Mẫn phải rơi lệ nữa
“ Mẫn nhi hứa với ta được chứ, từ bây giờ cho dù có chuyện gì ngươi cũng đừng giấu ta được chứ, không phải ngươi nói chúng ta là phu phu , không có gì giấu nhau cả, ta không muốn thấy Mẫn nhi xảy ra chuyện chịu đựng một mình “
“ Được ta hứa” Hàn Mẫn mỉm cười gốt cuộc cũng có thể nhẹ lòng một phần rồi chỉ là trong lòng y vẫn xin lỗi Minh Thạc vì vẫn còn rất nhiều chuyện bây giờ y không thể để Minh Thạc biết được
“Lần sau không được tuỳ tiện ở cùng một chỗ với hắn ta nữa” Minh Thach sau khi đút thuốc cho Hàn Mẫn uống xong thì cũng bắt đầu lộ ra bộ mặt ăn dấm chua rồi
“ Tại sao” mặc dù biết rõ câu trả lời nhưng Hàn Mẫn vẫn muốn trêu đùa hắn một tí, hiếm thấy vương gia biểu hiện thái độ như vậy cơ mà
“ Ngươi là vương phi của ta sao có thể để nam nhân khác tự tiện vào phòng đã vậy còn để hắn ta thân mật gọi là Mẫn nhi, nếu truyền ra bênh ngoài chẳng khác nào bọn họ nói ta chính là không biết quản giáo người trong phủ hay sao “ Minh Thạc vừa nói vừa không quên nghĩ lại kiếp trước nếu Hàn Mẫn không dành tình cảm cho hắn thì đã sớm cùng tên Kim Tuấn Hạo rời đi đã sớm không giúp hắn ngồi vững ngai vị chỉ có hắn là ngu ngốc không nhận ra tình cảm của y còn ngược y vô số lần còn nghĩ rằng y và Kim Tuấn Hạo có gian tình mà tìm căch giết chết Kim Tuấn Hạo mà chính là còn giết trước mặt y khiến y chịu một đã kích vô cùng lớn và cũng chính sau việc đó y đối với hắn chính là như một cái xác không hồn hằng ngày y đều uống rất nhiều rượu đến mức sinh non dẫn đến sức khoẻ suy yếu, nhưng cho cùng đó đã là gì so với nổi đau mất đi người thân mà y phải chịu, nhìn cả Hàn phủ tất cả đều bị chém đầu trước mặt y khiến cho một người luôn giữ bình tĩnh như y lần đầu tiên chĩa kiếm về phía hắn
Đúng vậy trong suốt cuộc đời từ lúc thành vương phi cho đến khi làm tướng quân rồi trở thành nam sủng của Trình Minh Thạc Hàn Mần chưa bao giờ chĩa kiếm về phía hắn dù chỉ một lần, nhưng hắn vẫn bình thản vì hắn biết Hàn Mẫn sẽ không ra tay nhưng hắn không ngờ được rằng Hàn Mẫn lại quay ngược mũi kiếm lại đâm bản thân cũng may hắn phản ứng kịp lập tức một chiêu khiến thanh kiếm rơi xuống đất Hàn Mẫn cũng gục xuống theo đó là hai hàng nước mắt dài, y mệt mỏi thật sự mệt mỏi rốt cuộc tình cảm y dành cho người này chỉ đổi lại được nhìn thấy tri kỷ, huynh đệ, phụ mẫu chết dưới tay người này mà y chỉ có bất lực không thể làm gì được, y thề nếu có kiếp sao y sẽ không yêu người nam nhân này thêm một lần nữa vì tất cả đau đớn đến giờ đã là đủ lắm rồi
Quay trở về với thực tại, Minh Thạc nhìn bên cạnh mình chính là Hàn Mẫn khiến hắn yên tâm rất nhiều, dẫu sao đi nữa thì hắn cũng đã biết được rất nhiều chuyện ở kiếp trước kiếp nên mọi thứ đều vẫn trong dự liệu của hắn
Ở chỗ khác, sau khi bị Kim Tuấn Hạo vô cớ kéo đi Hàn Châu vẻ mặt có thể nói là như muốn giết người đến nơi
“ Bỏ ta xuống được chưa vậy hả “ Hàn Châu vùng vẫy, kéo người ta đi có cần ôm như vậy không đúng là đồ tuỳ tiện mà
“Hàn Châu ngươi đúng thật là, phải chi ngươi bằng một góc ca ca của ngươi “ Tuấn Hạo không nói nhiều một phát buông tay khiến Hàn Châu té đau một trận
“ Ngươi quá đáng vừa thôi, đã lôi ta đi còn quăng ta như vậy ta nhất định về méc bá mẫu, méc cả phụ thân ngươi để xem họ tính sổ ngươi thế nào” Hàn Châu dậm chân quay sang một bên không thèm để ý đến kẻ nào đó
“ Ngươi, đúng là oắt con miệng lưỡi độc ác “
“ Còn ngươi là cái đồ đáng ghét khó ưa” Hàn Châu giận dỗi bỏ đi không thèm đếm xỉa đến tên nào đó, quá đáng cậu chỉ vừa mới gặp ca ca còn chưa kịp tâm sự đã bị tên này kéo đi đã vậy còn mắng mỏ cậu nể tình bá mẫu nếu không cậu thuốc chết tên này rồi
Tuấn Hạo chỉ đành lắc đầu đi theo phía sau Hàn Châu, ai bảo đã hứa bảo vệ an toàn cho Hàn Châu bây giờ nếu để cậu có chuyện gì thì không có cách nào ăn nói với mẫu thân và cả Hàn Mẫn thật sự kiếp trước Tuấn Hạo chính là mắc nợ huynh đễ Hàn gia mà