Ta Nợ Người Một Kiếp Trả Người Một Đời

Chương 20




Hàn Mẫn cùng Kim Tuấn Hao trò chuyện đến đêm thấy trời đã gần khuya hai người họ cũng không tiện Kim Tuấn Hạo rời đi để tránh lời không đáng mặc dù chẳng ai biết bọn họ ở đây cả

“Trời đã khuya rồi ta cũng nên trở về để đệ còn nghỉ ngơi dù gì đây cũng là phòng của đệ và vương gia”

“Được rồi trời đã khuya huynh cẩn thận”

Sau khi Tuấn Hạo rời đi Hàn Mẫn nhìn trời đã khuya nhưng vẫn chưa thấy Trình Minh Thạc trở về y có chút lo lắng vương gia đã đi lâu rồi mà bên cạnh hắn lại không có Lý Nguyên, đang lúc lo lắng thì bên ngoài có người đẩy của vào

“Sao không nghỉ ngơi trước còn đợi ta” Trình Minh Thạc tiến đến bên cạnh y

“Ngài trở về trễ ta có chút không yên lòng”Hàn Mẫn nói

“Mẫn nhi lo cho ta sao, ta xin lỗi tam ca hắn chính là nói rất nhiều ta rất muốn trở về sớm nhưng hắn cứ là không cho ta về” Trình Minh Thạc thầm mắng Trinh Thiên Lâm nói nhiều khiên hắn trở về trễ làm Mẫn nhi nhà hắn lo lắng như vậy

“Tam hoàng tử là có việc không thể trách người như vậy, đã khuya ta giúp vương gia thay y phục chúng ta nghỉ ngơi sớm một chút”Hàn Mẫn nói rồi đứng dậy giúp Trình Minh Thạc thay xiêm y ra

“Sao người lại cười tươi đến vậy” thấy khoé miệng của hắn cười khiến Hàn Mẫn có chút tò mò chỉ là giúp hắn thay xiêm y thôi mà

“Ngươi có thấy chúng ta bây giờ giống như một đôi phu thê hay không, ngươi đang giúp phu quân thay xiêm y để nghỉ ngơi” hắn cừa nói vừa quan sát khuôn mặt y đã ửng đỏ lên trong lòng không khỏi vui sướng

“Là phu phu mới đúng”Hàn Mẫn ngượng ngùng nói, vốn dĩ lúc nãy định bảo hắn nghỉ ngơi sớm nhưng khi mở miệng lại hoàn toàn khác lời nói ra làm sao mà có thể rút lại được chứ

“Mẫn nhi chúng ta vẫn chưa là phu phu chính thức”thấy ánh mắt có chút không bình thường Hàn Mẫn lùi lại nhưng vẫn bị hắn một tay ôm lấy

“Mẫn nhi chúng ta là phu phu chuyện nên làm cũng nên làm mới phải” Hàn Mẫn bây giở đã ngượng chín mặt khoing biết nên trả lời như thế nào cũng liên tục tránh móng vuốt không đứng đắng của ai đó đang vi vu trên người mình

“Vương gia thân thể ta vẫn còn chưa khoẻ” Hàn Mẫn đẩy đẩy hắn

“Ta chỉ là trêu Mẫn nhi mà thôi ngươi không cần căng thẳng như vậy ta đã bảo chỉ khi Mẫn nhi tự nguyện còn không ta không ép” nói rồi hắn giúp Hàn Mẫn thay xiêm y sau đó cùng t lên giường nghỉ ngơi

“Ta xin lỗi người”nằm trong lòng Trình Minh Thạc Hàn Mẫn nhẹ nhàng nói

“Mẫn nhi nghỉ ngơi đi trời đã khuya rồi” hắn nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng y sau đơ cả hai người cùng chìm vào giấc ngủ

Trời sáng như thường lệ Hàn Mẫn đều tỉnh giấc trước, do hôm qua uống thuốc của Hàn Châu lẫn thiên chi ngân nên hôm nay Hàn Mẫn không còn chịu đau đớn nên tỉnh dậy cũng có chút thanh tỉnh

Hàn Mẫn ngắm nhìn khuôn mặt trước mắt, quả thật từ lần đầu tiên nhìn thấy người chính là đã yêu là yêu đến mức không để tâm đến chuyện khác

Nhớ lại lần đó khi gặo Trình Minh Thạc chính là lần y được vào triều thay phụ thân nhận lệnh đi đánh giặc, lần đó khi vừa bước vào đã bị thu hút bởi chính con người trước mặt không những tuấn lãng mà trên người còn phát ra một thứ gì đó khiến người ta cứ như say, sau khi từ chiến trường trở về Hàn Mẫn cũng biết được chút tin tức người này chính là Thập tứ vương gia là hoàng tử duy nhất được Hoàng thượng phong làm vương gia cũng là người đầu tiên được ban phủ cùng vô số vinh quang, nghe được là Hoàng thượng cũng ngắm ngầm thừa nhận đây chính là thái tử tương lai nhưng đi kèm theo đó cũng là vô số lời ra tiếng vào vì thói trăng hoa của hắn

Và Hàn Mẫn cũng không ngờ đến người mà Trình Minh Thạc xem là thanh mai trúc mã lại chính là tỷ tỷ của y Hàn Yến, lần đó Hàn phủ vì mừng thọ gia gia nên thiết đãi vô cùng linh đình, đây cũng là lần thứ hai Hàn Mẫn được nhìn thấy Trình Minh Thạc, vốn dĩ muốn bắt chuyện cùng người nhưng lại thấy bên cạnh người là đại tỷ Hàn Mẫn biết bản thân mình không thể bằng đại tỷ nên cũng đành lui bước lòng y cũng hết hy vọng

Mọi sự đành chỉ ngừng lại ở hai từ ngượng mộ mà thôi, cho đến hai năm sau đột nhiên hoàng thương ban chiếu chỉ ban hôin cho y và Trình Minh Thạc khiến y bất ngờ, vốn dĩ nghe chiếu chỉ ban hôn y cứ nghĩ rằng là ban hôn cho Hàn Yến cùng Trình Minh Thạc nhưng lại là ban hôn cho y và hắn, y còn tưởng công công có nhằm lẫn cho đến khi công công kêu y tiếp chỉ y vẫn còn chưa nhận ra được, nhưng quay sang lại thấy ánh mắt tức giận của đại tỷ cùng ánh mắt chán ghét của phụ thân khiến Hàn Mẫn nhận định đây không hề là nhầm lần mà là sự thật

“ Chúc mừng Hàn tướng quân sinh ra một nhi tử tốt” lời nói của công công nghe thì bình thường nhưng chính là đang châm biếm, đường đường là tướng quân mà con trai lại gả cho nam nhân ai mà có thể chấp nhận được, cũng không thể trách Hàn tướng quân do y lúc nào cũng xem bọn nô tài như bọn họ là hoạn quan bây giờ thì sao con trai của ngài lại gả cho nam nhân thật trào phúng

Hàn Mẫn nghĩ lại năm đó nếu không phải là hoàng thượng ban hoin có thể ngươi bây giờ nằm bên cạnh hắn đã là đại tỷ của y chứ không phải là y

“Mẫn nhi nghĩ gì thất thần vậy”vừa tỉnh dậy đã thấy có người nhìn chẩm chầm mình như si mê khiến Minh Thạc vui mừng khôn xiết, hắn thích nhất chính là ánh mắt này, ánh mắt Hàn Mẫn nhìn hắn thâm tình, ánh mắt mà kiếp trước hắn không hề trân trọng mà kiếp này khó khăn lắm hắn mới được nhìn thấy khiến hắn thiếu chút nữa rơi lệ

“Ta chỉ là nhìn người rồi suy nghĩ đến lần đầu tiên ta gặp người a” Hàn Mẫn nói

“Vậy Mẫn nhi có biết lần đầu tiên ta gặp ngươi có suy nghĩ gì không” hắn cũng muốn Hàn Mẫn biết lần đầu tiên nhìn thấy Hàn Mẫn hắn đã nghĩ gì về y vì hắn biết lần đầu tiên Hàn Mẫn gặp hắn chính là đã yêu hắn

“Người nghĩ gì” Hàn Mẫn cũng có chút tò mò a vốn dĩ hiếm khi có dịp có thể trò chuyện không e ngại y cũng muốn biết

“Chính là nhìn thấy ngươi khả ái như vậy làm sao có thể đánh giặc, nhưng khi ngươi chiến thắng trở về ta hoàn toàn tin rằng Mẫn nhi quả thật xứng đáng bật anh tài” Đây là lời thật lòng của hắn vốn dĩ kiếp trước lần đầu gặp Hàn Mẫn hắn đã chú ý đến y nhưng lại không nghĩ đến rằng sau này lại trở thành vương phi của hắn chính là y

“Vương gia ngài xem thường ta” Hàn Mẫn nghe như vậy có chút không vui, dù gì cũng từng là tướng quân lại bị người khác bảo là khả ái thật mất mặt mà