“Ca ca” Hàn Châu vừa thấy Hàn Mẫn lập tức nhanh chân tiến đến lại bị Hàn Mẫn kéo vào hẻm nhỏ
“Châu nhi đệ không sao chứ” Hàn Mẫn quan sát cậu một lúc rồi mới yên tâm
“Ta không sao, ca ca nơi này không thể ở lâu được” Hàn Mẫn gật đầu đồng ý sau đó đánh mắt qua Trình Minh Thạc hắn cũng hiểu ý liền quan sát xung quanh
“Bọn họ đã không còn ở đây, chúng ta trở về khách điếm” Trình Minh Thạc nói rồi dẫn đầu đi trước Hàn Châu và Hàn Mẫn đi theo sao cả ba nhanh chân lẻn vào dòng người trên phố mau chóng về khách điếm, lúc này Kim Tuấn Hạo vẫn đang lo lắng kiếm người chợt nhận thấy đám người của Hàn phủ hắn liền núp đi, nhìn bọn họ có lẽ vẫn chưa tìm được Hàn Châu hắn cũng yên tâm một phần nào sau đó tiếp tục đi tìm cậu, cuối cùng sau một lúc tìm lâu hắn cũng đành trở về khách điếm mong rằng Hàn Châu đã ở chỗ Hàn Mẫn rồi
Đúng như hắn đoán, Hàn Châu đang ở chỗ của Hàn Mẫn nhưng bây giờ hắn đã thay nam trang ra trở thành một mỹ thiếu niên so với Hàn Mẫn là không thua không kém
“Ngươi chạy đi đâu là ta lo lắng muốn chết vậy tiểu tử thối này” Kim Tuấn Hạo mặc dù mắng cậu nhưng trong lòng đã yên tâm hơn rất nhiều rồi
“Là do huynh đi chậm không đuổi kịp ta không phải lỗi của ta” Hàn Châu nói
“Đệ cũng thật giỏi đấy chuyện lớn như vậy lại dám giấu ta, nếu lần này không xảy ra chuyện đệ vẫn sẽ muốn giấu hay sao” Hàn Mẫn nghiêm mặt, đệ đệ y thật quả là ngày càng giỏi rồi ngay cả nhị ca là y cũng không xem ra gì nữa rồi
“Ca ca ta xin lỗi thật sự ta sợ huynh lo lắng nên mới không nói cho huynh biết” Hàn Châu cúi mặt có lỗi, cậu vốn dĩ là muốn đến gặp Hàn Mẫn sau nó nhanh chóng rời đi mà lẫn trốn đám thuộc hạ của Hàn phủ nhưng thấy Hàn Mẫn trúng độc thêm vào đó đã lâu không cạnh ca ca cậu chính là không nỡ a, nhất là bên cạnh ca ca cư nhiên lại xuất hiện một con sói a cậu chính là lo lắng cho ca ca
“Ta lo lắng biết ta lo lắng cho đệ tại sao đệ lại giấu ta ta thật sự rất tức giận Hàn Châu ta là ca ca của đệ đệ cho rằng ta không đủ năng lực bảo vệ đệ đệ mình hay sao” Hàn Mẫn nổi giận, y vốn dĩ đã có năng lực bảo vệ người bên mình, chỉ là bảo vệ đệ đệ của mình không lẻ y không làm được
“Ta là không muốn gây rắc rối cho ca ca vốn dĩ huynh và phụ thân đã không hoà thuận với nhau rồi cậu không muốn vì cậu mà phụ thân mà ca ca đối đầu nhau
“Ngươi là đệ đệ ta ngươi xảy ra chuyện là rắc rối của ta hay sao” Hàn Mẫn quát lớn, Trình Minh Thạc thấy vậy liền đến bên cạnh vỗ vỗ lưng y sợ y nổi giận sẽ khiến độc tính phát tác
“Hàn Châu ngươi rời đi trước, y đang tức giận bây giờ ngươi nói gì cũng vậy ngươi rời đi trước ngày mai y nguôi giận đến lúc đó lại đến” Trình Minh Thạc nói rồi đánh mắt qua Kim Tuấn Hạo, hắn cũng hiểu rõ Hàn Mẫn một khi nổi giận thì nói gì đi nữa thì càng khiến y nổi giận thêm, đợi khi y nguôi giận mới có thể nói được
Kim Tuấn Hạo kéo tay Hàn Châu rời đi, Trình Minh Thạc một bên vỗ về tâm tình Hàn Mẫn, kiếp trước không được nhìn thấy biểu cảm tức giận của Hàn Mẫn hắn vốn dĩ nghĩ Hàn Mẫn không bao giờ tức giận, hiện tại thấy rồi hắn càng hiểu hơn chỉ là trước mặt hắn Hàn Mẫn chưa bao giờ nổi giận, mà một khi y nổi giận chính là áp bức khiến người ta có giải thích thế nào cũng không được
“ Mẫn nhi ngươi trước hết bình tĩnh, ta đã sai người sắt thuốc ngươi mau uống như vậy mới có thể mau chóng hồi phục mới bảo vệ được đệ đệ ngươi chứ” Trình Minh Thạc bưng chén thuốc đến trước mặt y, Hàn Mẫn tức giận một ngụm uống hết chén thuốc sau đó đặt mạnh xuống bàn
“Vương gia người cũng ra ngoài đi ta muốn yên tĩnh một mình” Hàn Mẫn đột nhiên bị khí tức cơ thể làm cho y rùng mình một cái không nghĩ rằng thời gian lại sớm như vậy, vốn dĩ đều là cách 4 tháng mới tái phát, hiện tại vẫn còn một tháng nữa nhưng bây giờ thân thể y lại có biến hoá như vậy e rằng sắp không ổn rồi, với tình trạng này y không thể nào ở cùng Trình Minh Thạc nếu không sẽ xảy ra chuyện mất, phải nhanh chóng đuổi người đi càng lâu càng tốt
“Được rồi ngươi nghỉ ngơi đi ta sẽ ra ngoài đến tối sẽ trở về” biết Hàn Mẫn đang không vui hắn cũng đành né đi hắn sợ nếu bản thân ở lại nói ta điều gì đó chọc tâm tình y thì hắn không biết làm thế nào đâu
Sau khi thấy bóng dáng của Trình Minh Thạc rời đi Hàn Mẫn thở ra một cái cả người gục xuống bàn mà thở dốc, khuôn mặt y chính là dần dần đỏ lên. Hàn Mẫn cố sức gắng gượng mà đứng dậy đi đến bên giường cả người y bây giờ vô cùng nóng chính là vô cùng khó chịu a cả cơ thể đều như không còn trong sự kiểm soát của y nữa, y thầm mong việc này mau qua đi trước khi Trình Minh Thạc trở về
Lúc này bên phía Hàn Châu đột nhiên cũng có biến hoá, vốn dĩ cậu định trở về phòng nhưng giữa đường thân thể đột nhiên lại trở nên vô cùng nóng, nhớ lại lời mẫu thân từng nói cậu lặp tức sợ hãi, vốn dĩ tuổi của cậu vẫn chưa đến thời gian này tại sao lại như vậy
Hàn Châu gắng gượng vịnh vào bờ tường mà cố gắng bước đi, thân thể cậu bây giờ thực sự chịu không được nữa nếu không mau trở về phòng e là sẽ có chuyện lớn xảy ra
Kim Tuấn Hạo lúc này cũng đuổi theo kịp Hàn Châu, thấy y đang dần dần bước từng bước khó khắn hắn lập tức chạy đến đỡ lấy cậu, hắn cũng hiểu y xảy ra chuyện gì nhưng với độ của cậu hiện tại thì không thể nào. Hàn Châu giật mình khi được Kim Tuấn Hạo bế cậu lên, cậu bất giác vùi đầu vào ngực nam nhân chính là vô cùng vô cùng khó chịu và dần không kiểm soát được hành động của mình
Thấy tiểu tử hằng ngày mạnh miệng hôm nay lại làm ra bộ dạng này Kim Tuấn Hạo không biết nên khóc hay nên cười, tiểu gia hoả này thật sự khiến người ta để tâm rất nhiều. Kim Tuấn Hạo ôm lấy cậu nhanh chân trở về phòng mong là mọi chuyện sẽ không quá muộn, không đi quá sức chịu đựng của hắn dù gì hắn cũng là nam nhân không thể nói chắc được điều gì cà