Ta Nợ Người Một Kiếp Trả Người Một Đời

Chương 33




“ Này ngươi gõ cửa đi sao cứ đứng đoa như trời tròng vậy” Bạch Viên nhìn sang Lý Nguyên

“Ngươi không làm tại sao bắt ta làm” Lý Nguyên cũng không vừa, vào chỗ chết sao nhất định phải là hắn chứ sao y không vào mà bắt hắn vào

“Đương nhiên là ngươi rồi không lẽ là ta”

“Ngươi….thật là” Lý Nguyên biết mình không thể nào nói lại con người vô lí này đành phải đợi hắn cũng không có gan làm phiền sự nghỉ ngơi của vương gia nhà hắn

“Vương gia trời đã không còn sớm chúng ta phải vào cung” Hàn Mẫn vốn đã tỉnh từ lâu nhưng lại có người cứ nằm đó không chịu buông y ra nhất quyết bắt y nằm đây một luac

“Còn sớm để ta ôm Mẫn nhi một tí”

“Nếu người không buông ta ra chúng ta sẽ trễ như vậy sẽ thất lễ với Hoàng thượng cùng Ngọc phi nương”

“Được rồi, ta thật sự không nói lại ngươi”

“Lý Nguyên chuẩn bị y phục cho ta và vương phi”

Lý Nguyên lúc này thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng thì vương phi và vương gia nhà hắn đã dậy nếu không thật sự hắn không biết làm sao được cả “ Thuộc hạ tuân lệnh”

Hàn Mẫn cùng Trình Minh Thạc cùng diện y phục mà lam được may gần giống nhau chỉ có điều y phục của Hàn Mẫn có nét nhẹ nhàng hơn trên thân áo có thuê hình mây. Cả hai người bước ra khỏi Hoa Niên cát với ánh nhìn của tất cả mọi người trong vương phủ vì vương phi và vương gia cứ như bận đồ đôi vậy không những vậy nhìn vương gia chính là ôn nhu với vương phi vô cùng

“Vương gia có phải người sai người may y phục của chúng ta giống nhau không” đây không phải lần đầu Hàn Mẫn thấy Trình Minh Thạc mang đến hai bộ y phục giống hệt nhau nếu nói trùng hợp y không tin có việc gì mà cứ trùng hợp mãi như vậy

“Là ta cố ý cho người mai y phục của chúng ta giống nhau để cho bọn họ biết ngươi là người của ta muốn đụng đến ngươi phải nhìn xem người bên cạnh ngươi là ai” Hàn Mẫn bị một lời này khiến cho trái tim y đập hẫn một nhịp

“Người thật là”Hàn Mẫn mỉm cười vương gia là ai đã đoạt xá người vậy hả

Đường vào hoàng cung cứ như vậy là một bầu trời đầy hoa với sự tình cảm của hai vị vương gia vương phi, đến Bạch Viên ngồi bên ngoài mà còn chịu không nổi, chủ tử người thay đổi a

“Ngươi làm vẻ mặt đó làm gì” Lý Nguyên thấy vẻ mặt của Bạch Viên liền lên tiếng nói

“Ta làm vẻ mặt gì liên quan đến ngươi hay sao, Lý Nguyên ta với ngươi cùng là thuộc hạ nhưng ta là thuộc hạ của Hàn chủ tử không phải người của vương phủ ngươi không có quyền nói ta” Bạch Viên liếc Lý Nguyên, Lý Nguyên đành im bặt, người ta bảo chủ nào tớ nấy nhưng rõ ràng vương phi không vô lý nhưng người trước mặt

Hàn Mẫn cùng Trình Minh Thạc tiến vào cung của Ngọc phi nương nương lúc này Hoàng thượng vẫn còn đang bận xử lí tấu sớ nên bảo hắn và y đến chỗ Ngọc phi nương nương trước

“Nhi thần tham kiếm mẫu phi”

“Hàn Mẫn tham kiếm Ngọc phi nương nương”

“Nào nào đứng lên đứng lên, đều là người trong nhà không cần đa lễ, Mẫn nhi con đến đây ta nhìn xem” Hàn Mẫn có hơi bất ngờ vốn tưởng rằng Ngọc phi nương nương sẽ không thích y nhưng người cứ như là đã biết y lâu lắm rồi tự nhiên không hề có chút xa lạ

“Ngươi đến bên cạnh mẫu phi đi” Thấy Hàn Mẫn vẫn còn đơ ra đó hắn đành nhắc nhờ y

“Để ta nhìn xem, sao lại ốm như vậy có phải Thạc nhi đối xử tệ với con không, nói với ta ta sẽ trách phạt hắn” Ngọc phi quan sát Hàn Mẫn sau đó quay sang nhi tử của mình mà trừng mắt, chỉ tội Trình Minh Thạc không làm gì đột nhiên bị mẫu phi trừng một phát mà không khỏi khóc trong lòng

“Vương gia đối xử với thần rất tốt, Ngọc phi nương nương đừng hiểu lầm y”

“Còn xưng hô khách sáo như vậy làm gì, con gả vào vương phủ làm vương phi cũng xem như là con ta, gọi mẫu phi nghe có phải đáng yêu hơn không” Ngọc phi nương nương nhìn y, đứa trẻ này lớn lên thật xinh đẹp mười phần là giống của chủ tử nhà nàng, không những vậy còn rất khí chất cho thấy rằng chủ tử nhà nàng cũng dốc không biết bao nhiêu công sức để nuôi dạy

“Nhưng như vậy là không đúng lễ nghi” Hàn Mẫn quay sang cầu cứu Trình Minh Thạc nhưng lại thấy hắn đang cho vẹt ăn không thèm để ý ánh mắt cầu cứu của y

“ Lễ nghi gì chứ, ngồi xuống ngồi xuống đây cùng ta trò chuyện, ta có rất nhiều chuyện muốn hỏi con”

“Ta nghe bảo mẫu thân con đã bỏ đi, mặc dù Hàn Bân không cho người truyền tin này ra ngoài nhưng ta cũng biết được, biết sớm ngay từ đầu ta đã khuyên nàng đừng thành thân với Hàn Bân” nghe Ngọc phi nương nương nói như vậy Hàn Mẫn có chút khó hiểu, Ngọc phi và mẫu thân thân thiết sao, y chưa bao giờ nghe mẫu thân nói về việc này

“À chắc nàng không nhắc đến chuyện này với con, ta vốn là nô tì thân cận của mẫu thân con, năm đó ta cùng mẫu thân con từ Thịnh Hà quốc đến đây, lúc nàng gả vào phủ ta cũng từ đó mà theo nàng vào phủ, vốn dĩ sẽ theo hầu nàng nhưng vào dịp đại thọ của Hàn lão tướng quân, Hoàng thượng thế mà lại bất ngờ đến chúc mừng đại thọ và người để ý đến ta sau đó lập tức ngỏ ý với Hàn lão tướng quân muốn lập ta làm tần phi của người. Vốn dĩ ta nhập cung chỉ được phong làm quý nhân, nhưng chính nhờ mẫu phi con, người đã lên tiếng cầu xin hoàng thượng cho ta lấy danh nghĩa là muội muội của nàng mà nhập cung để ta có thể làm tần vị không những vậy người còn cho ta một cái vinh dự mà cả đời này ta nhớ mãi không quên đó là cho ta mang họ Lam, vốn dĩ họ Lam ở Thịnh Hà quốc là họ của hoàng tộc là họ cao quý hơn cả cao quý nhưng nàng lại cho ta mang họ Lam còn lựa một cái tên thật đẹp cho ta là Lam Ngọc Vinh, cũng chính nhờ có mẫu thân ngươi hôm nay ta mới có thể làm Ngọc phi như bây giờ” Hàn Mẫn sau khi nghe chuyện cũng dần hiểu ra tại sao lúc đó mẫu thân chưa hề phản đối hôn sự của y và Trình Minh Thạc vì vốn dĩ người và mẫu phi của Trình Minh Thạc lại có quen biết không những quen biết mà còn hơn thế nữa

“Sao ta chưa từng nghe mẫu phi nhắc về chuyện này vậy” Trình Minh Thạc mặc dù không để ý đến hai vị kia làm gì nhưng hắn vẫn luôn lắng nghe mọi thứ

“Ta có kể cho ngươi, chỉ là nhi tử nhà ngươi không nhớ mà thôi, lúc trước khi Hàn Mẫn đưỡ gả cho ngươi ta đã kể cho ngươi nghe tại ngươi không nghe mà thôi sao có thể trách mẫu phi ngươi không kể” Ngọc phi nói còn không quên trừng mắt với nhi tử nhà mình một cái

“Bởi vậy ngươi là nhi tử của nàng cũng coi như là nhi tử của ta, sau này Thạc nhi có ức hiếp ngươi ngươi nhất định nói cho mẫu phi mẫu phi sẽ cho nó biết tay” Trình Minh Thạc đột nhiên cảm nhận được hôm nay hắn dẫn Hàn Mẫn vào cung là một sai lầm thì phải sao từ một nhi tử ruột như hắn bỗng một phút biến thành con ghẻ rồi