Hôm sau buổi sáng sớm Hàn Mẫn đã dậy sớm chuẩn bị y phục cho Trình Minh Thạc hôm nay hắn cùng y sẽ đến Hàn phủ mừng thọ gia gia, gia gia luôn yêu thương che chở y từ lúc y còn nhỏ mặc dù người biết y là song tính nhân nhưng đối với y chưa bao giờ chán ghét không những vậy người còn dạy võ công cho y cho y học binh pháp còn giao lại tất cả ám vệ của Hàn gia cho y mà không phải cho phụ thân đối với y gia gia chính là lí do duy nhất hiện tại hắn muốn về Hàn phủ
“Mẫn nhi sao ngươi không nghỉ thêm một chút trời vẫn còn sớm” Trình Minh Thạc tỉnh dậy không thấy Hàn Mẫn bên cạnh mà thấy y đã y phục tươm tất từ lâu rồi
“Ta đã lâu không gặp gia gia từ lần trước, ta muốn về Hàn phủ sớm một tí trò chuyện cubgf người”
“Để ta dậy chuẩn bị cùng đến Hàn phủ” hắn biết hiện tại ở kinh thành này chỉ còn có gia gia của y là người khiến phụ thân y không dám động đến y với lại dù gì hắn cũng nên lấy lòng gia gia của y một chút vì gia gia y đã bảo vệ y suốt bao nhiêu năm qua
Bạch Viên lúc này cũng chuẩn bị xong lễ vật mà Hàn Mẫn dặn dò, lần này trở về khả năng gặp Hàn Yến là rất thấp hắn cũng yên tâm nếu gặp lại nàng ta hắn không chắc có vì chủ nhân mà không giết nàng hay không, cũng may nàng ta đã bị cấm túc không được xuất hiện ở đại tiệc mừng thọ Hàn lão tướng quân nếu không hắn nhất định trả lại những gì chủ nhân hắn đã phải chịu
Lý Nguyên nhìn Bạch Viên toát ra hàn khí mà rợn người, mặc dù sắp vào đông nhưng làm sao lạnh bằng người trước mặt “ Bạch Viên ngươi làm ta sợ đấy”
“Sợ cái gì ta chỉ là đang nhớ đến những việc đại tiểu thư làm với chủ nhân mà thôi” Bạch Viên nói
“Hàn tiểu thư xem vậy mà không phải vậy nhỉ, ta chỉ gặp nàng ta vài lần nên cũng không biết nhiều về nàng nhưng có vẻ nàng khiến ngươi không thích thì phải” nhận ra Bạch Viên đối với Hàn Yến chính là sự chán ghét cùng căm thù khiến Lý Nguyên có chút tò mò
“Nàng ta là một con rắn độc, không phải vì chủ nhân ta chắc chắn đã tiễn ả từ lâu rồi không đợi đến bây giờ để ả hại chủ nhân một trận như vậy, bị cấm túc là quá nhân nhượng cho r” Bạch Viên căm phẫn mà nói
“Dù gì thì họ là tỷ đệ máu mủ đương nhiên vương phi làm sao ra tay được”
“Làm gì máu mủ, nàng chính là con riêng của Hàn tướng quân vốn dĩ không phải con của người và phu nhân” Câu nói này vô tình lọt vào tay Trình Minh Thạc khiến hắn sững người lại, nói vậy Hàn Yến cùng Hàn Mẫn không phải cùng một mẫu thân mà đúng hơn Hàn Mẫn và Hàn Châu mới là cùng mẫu thân.
“Thật thú vị, Hàn tướng quân thế mà có con riêng sao, kể ta nghe với” Lý Nguyên tò mò vốn dĩ hắn cho rằng Hàn Yến cùng Hàn Mẫn là tỷ đệ ruột thịt nhưng không
“Chuyện này là ta một lần vô tình nghe Hàn lão tướng quân và phu nhân nói cho nên ngay cả chủ tử cũng không biết được” Đây là bí mật nà Bạch Viên luôn giữ trong lòng suốt nhiều năm, hắn là không muốn nói ra sợ Hàn Mẫn bị sốc vì Hàn Mẫn từ lúc sinh ra đến hiện tại đều xem Hàn Yến là tỷ tỷ ruột cho dù Hàn Yến bây giờ căm ghét y như thế nào thì đối với Hàn Mẫn người này vẫn là tỷ tỷ của mình
“Nhưng sớm muộn chủ tử của ngươi cũng biết mà thôi, à lần này ta và vương gia sẽ đi rất lâu ở vương phủ nếu có ai dám ức hiếp hai người ngươi cứ trừng phạt đừng như lúc trước để bọn họ muốn nói gì nói”
“Ngươi nghĩ ta hiền sao lúc trước là do chủ tử không muốn gây phiền phức cho vương gia, chứ nếu không ta đã khiến mấy ả đó im miệng cả rồi”nhắc đến chuyện này Bạch Viên càng tức nhớ đến khoảng thời gian đó bị đám nô tì đối xử tệ bạc không nói ngay cả đám nô tì cũng dám nói này nọ chủ nhân, hắn nhiều lần muốn trừng trị mấy ả nhưng chủ nhân ngăn cản hắn nếu không mấy ả ta còn sống đến giờ sao
Lý Nguyên nghe xong không biết nói gì chỉ đành im lặng mà thôi, quả thật hắn không nghĩ với tính cách của Bạch Viên làm sao nhịn nhục như vậy được chứ, lần trước bị thương một xíu đã đòi đốt trại sơn tặc của người ta nếu không phải trở về sớm thì chắc y thật sự đốt rồi
Trình Minh Thạc ở một bên lắng nghe, hắn không ngờ được lại có việc này bởi vậy có thể hiểu tại sao Hàn Yến không hề thấy hối hận khi ra tay với Hàn Mẫn, hắn quả là kiếp trước có mắt như mù, nhiều chuyện như vậy gốt cuộc hắn lại không hề biết được
Thấy hắn đứng ở đó đã một hồi lâu Hàn Mẫn không biết nên hay không tiến lại chỗ hắn hay không thì thấy hắn quay lại nhìn mình “ Mẫn nhi đi thôi, không còn sớm nữa, không phải ngươi muốn đến sớm để trò chuyện cùng gia gia sao”
Hàn Mẫn đã quá quen với thân ảnh trước mặt sao một thời gian dài y nhận ra Trình Minh Thạc chỉ khi đối xử với y mới là một mặt ôn nhu còn với người khác chính là sát khí ngút trời
Đến trước cửa Hàn phủ, hôm nay là đại thoi của Hàn tướng quân cho nên vô cùng náo nhiệt so với ngày thường, vừa nhìn thấy hắn và y đám nô tài lập tức hành lễ, sau sự kiện ngày hôm đó bọn chúng cũng bắt đầu biết sợ, bọn chúng tuyệt nhiên không có cái gan để chọc vào người của vương phủ nữa, cũng không dám có hành động bất kính với y như lúc trước gì bây giờ y chính là vương phi so với danh phận nhị công tử Hàn phủ thì cao quý hơn nhiều
Hay Hàn Mẫn đến Hàn lão tướng quân bỏ hết tết cả mọi việc mà lập tức ra cửa nghênh đón cháu trai yêu quý, ông nhớ Hàn Mẫn vô cùng, chuyện lần đó Hàn Yến hạ độc Hàn Mẫn mãi sau ông mới biết ông vô cùng nổi giận định đuổi nàng ta đi nhưng con trai ông luôn miệng vang xin nên ông mới tạm tha cho nàng ta, nhưng nàng ta chính là bị cấm túc trong phòng không được ra ngoài nếu hé nửa bước ra ngoài lập tức chặt chân nàng ta, cũng nhờ vậy mà hôm nay Hàn phủ mới sống yên biển lặng như vậy
“Mẫn nhi nào nào Mẫn nhi của ta, ta nhớ con lắm có biết không, lâu như vậy không đến thăm gia gia, có phải con đã hết thương lão già này rồi”
“Gia gia nào có, chỉ là dạo trước sức khoẻ không tốt, thêm nữa con đã là vương phi còn rất nhiều chuyện ở vương phủ chờ con lo liệu nếu con đi thì ai lo liệu mọi chuyện đây, không phải bây giờ con đã ở đây sao” Hàn Mẫn thật hết cách gia gia người càng lớn tuổi càng như trẻ con vậy còn đâu khí thế của một đại tướng quân khi xưa chứ, quả thật người càng già càng lạ mà
“Không nói nữa mau vào mau vào ta có rất nhiều thứ muốn nơi chuyện cùng con”
Trình Minh Thạc lúc này chỉ ở bên cạnh im lặng, bây giờ hắn không là gì trong mắt lão tướng quân nữa, gặp cháu trai xong người quên mất rằng vương gia là hắn đang ở đây, hắn chỉ đành đi sau hai người một cách bất lực mà thôi