Nhìn biểu cảm của Bạch Minh, Bạch Viên chỉ thầm mắng quả thật là tấm chiếu mới, ai cũng bị vẻ ngoài của chủ tử nhà hắn đánh lừa một khi người nổi giận chính là vô cùng đáng sợ
Buổi trưa Trinh Minh Thạc gốt cuộc cũng tỉnh dậy, Hàn Mẫn cho người mang canh giải rượu vào bưng đến trước mặt hắn
“Vương gia ta đã sai người nấu canh giải rượu người uống đi, ta cũng cho người chuẩn bị thức ăn lát nữa chúng ta cùng dùng bữa” Trình Minh Thạc nhìn Hàn Mẫn trước mắt thật giống một thê tử nhỏ vô cùng chu đáo chăm sóc hắn vậy
“Mẫn nhi thật sự chu đáo, ta không nỡ xa ngươi tí nào cả”
“Vậy thì người phải mau chóng đi sớm về sớm được chứ ta ở vương phủ đợi người trở về” Hàn Mẫn cười nhẹ nhàng đặt một nụ hôm lên môi hắn, hắn mỉm cười đáp trả lại y, nụ hôn của hai người dần dần nóng bỏng hơn
“Mẫn nhi ta ….” Chưa kịp nói thêm lời nào Hàn Mẫn đã đẩy hắn ra
“Vương gia bây giờ còn sáng người vẫn nên dùng bữa trước” Hàn Mẫn ngại ngùng nói
“Nhưng thức ăn của ta là ngươi mà” Hàn Mẫn chưa kịp phản ứng đã bị người kéo lại hôn khiến hắn đầu óc điên đảo y phục trên người cũng từ từ bị người cởi ra
Bên ngoài Lý Nguyên cùng Bạch Á cũng đã trở lại, Lý Nguyên thấy Bạch Viên liền vui vẻ đi đến nhưng nhìn biểu cảm đỏ mặt của Bạch Minh hắn liền hiểu ra vương gia vương phi hai người thật là, chỉ thấy Bạch Viên khuôn mặt không biết nên nói thế nào
“Chúng ta vẫn nên lùi ra xa một chút để hai vị chủ nhân có không giang riêng” Lý Nguyên lên tiếng, Bạch Viên hiểu ý gật đầu, Bạch Minh cũng gật đầu lui ra
“ Mấy hôm nay không gặp Bạch Viên ngươi khiến ta lo lắng” Bạch Viên trừng mắt nhìn Lý Nguyên tên này ăn phải gì bị hư não hay sao đột nhiên lại nói những lời nghe như là hắn và mình thân thiết như vậy sao bình thường đối địch như vậy
“Lý Nguyên có phải ngươi ăn phải thứ gì hay không hay là ngươi vốn không phải Lý Nguyên mà ta biết đúng không ngươi giả mạo” Lý Nguyên không biết nên khóc hay nên cười hắn vốn dĩ muốn quan tâm người nhưng Bạch Viên cứ như thiếu đánh mà châm chọc hắn
“Có ngươi hư não đấy, ta có ý tốt quan tâm ngươi, yên tâm đi ngày mai ngươi sẽ khoing thấy mặt ta nữa đâu sẽ không ai đấu khẩu cùng ngươi đến lúc đó đừng có mà nhắc ta” Bạch Viên cười lớn, Lý Nguyên hắn là ảo tưởng quá mức rồi, có mơ mà Bạch Viên hắn sẽ nhớ kẻ như Lý Nguyên
Bạch Minh và Bạch Á nhìn hai người trước mặt đấu khẩu cảm giác có gì đó không đúng thì phải nhưng bọn họ cũng không dám ý kiến
Hàn Mẫn tỉnh dậy đã là khi mặt trời xuống núi, nhìn nam nhân bên cạnh đắc ý Hàn Mẫn muốn đánh nhau một trận
“Mẫn nhi ngươi tỉnh rồi”
“Vương gia bây giờ đã là lúc nào” Hàn Mẫn cố gắng ngồi dậy, quả thật con người này không biết tiết chế là gì khiến y đau nhức một phen
“Mặt trời đã xuống núi từ lây, Mẫn nhi ta đã sai người chuẩn bị thức ăn để ta bế ngươi đến dùng bữa” Hàn Mẫn gật đầu, thật sự muốn từ chối cũng không được, chân y thật sự vô lực rồi
“Mẫn nhi mau dùng bữa hôm nay ngươi đã mệt mỏi, lát nữa chúng ta cùng ra ngoài ngắm trăng ta đã cho người chuẩn bị bánh hoa quế mà ngươi thích ăn nhất” Hàn Mẫn gật đầu
Cả hai dùng bữa xong, Trình Minh Thạc khoác nhẹ áo choàng lên người Hàn Mẫn sau đó bế y đến đình viện, bốn người Bạch Viên, Lý Nguyên, Bạch Minh, Bạch Á âm thầm theo sau
“ Mẫn nhi ngày mai ta phải lên đường, còn vài tháng nữa đến là vào đông ta có thể không thể cùng ngươi đón sinh thần được cho nên Mẫn nhi hôm nay ta tặng ngươi ngọc bội này xem như quà sinh thần của ngươi, ngọc bội này ta từ nhỏ đã đeo bên mình nếu ngươi nhớ ta thì cứ lấy nó ra mà ngắm” Hàn Mẫn nghe hắn nói những lời thâm tình mà tim đập nhanh vài nhịp
“Vương gia người nhất định lên đường cẩn thận, ta đợi người trở về” Trình Minh Thach gật đầu ôm lấy người vào lòng
Sáng sớm hôm sau Trình Minh Thạc cùng Lý Nguyên dẫn theo một vài người xuất phát từ cổng sau vương phủ mà đi để nhằm đánh lạc hướng của những kẻ khác, chuyện hắn rời vương phủ đến Tô Trạch thành thị sát theo lệnh hoàng thượng trong triều ai cũng biết đương nhiên sự thật việc lần này hắn đi lại không phải đến Tô Trạch thành mà chính là âm thầm tiêu diệt phe phái của các vị hoàng huynh hắn nhằm ngăn một cuộc nội chiến lớn sẽ xảy ra
Trình Minh Thach đi đến nay đã được ba tháng, Hàn Mẫn ở vương phủ hằng ngày đều chính là đến Hàn phủ đánh cờ cùng gia gia, không thì vào cung cùng Ngọc phi nương nương hàn thuyên tâm sự. Nhưng thực chất đánh cờ là giả y âm thầm đi đến nơi huấn luyện ám vệ mà rèn luyện, Bạch Minh cùng Bạch Á đi theo Hàn Mẫn được ba tháng cũng nhận ra rằng vị chủ nhân này thật sự không hề tầm thường càng vô cùng tôn sùng y trong lòng mình hơn
Ba tháng nay Trình Minh Thạc đều gửi thư về cho y, đã xa cách ba tháng y có chút nhớ nhung người, nhất là gần đây sức khoẻ y quả thật không tốt, chỉ còn một tháng nữa là vào đông e là sẽ nhiễm phong hàn mất thôi
“Chủ nhân hay ta gọi Quách thái y đến, mấy hôm nay sắc mặt người cứ xanh xao thật không ổn chút nào” Bạch Á nhìn Hàn Mẫn đã ba ngày không thể ăn được bất cứ thứ gì mà lo lắng
“Ta không sao, Bạch Á ngươi xem xem đã là ngày mấy rồi lát nữa có lẻ bồ câu đưa tin của vương gia sẽ tới ngươi ra ngoài đón nó tránh để người khác phát hiện” Hàn Mẫn mệt mỏi nói, mấy hôm nay thân thể y vô cùng mệt mỏi chính là muốn ăn cũng ăn không được so với lúc trước khi trúng độc càng tệ hơn bao giờ hết
Bạch Á theo lệnh ra ngoài đón bồ câu nhưng đợi mãi đã qua hai canh giờ vẫn không thấy bồ câu đến khiến hắn không biết có chuyện gì xảy ra
Hàn Mẫn bên này cũng thấy lạ, đã qua lâu như vậy Bạch Á vẫn chưa đón được bồ câu hay sao, lúc này Bạch Viên từ bên ngoài chạy vào
“Vương gia không xong rồi có chuyện lớn xảy ra” Bạch Viên chạy vào với dáng vẻ lo lắng
“Có chuyện gì, vương gia xảy ra chuyện gì sao” Hàn Mẫn lo lắng
“Hôm nay trên triều Tứ hoàng tử bẩm báo hoàng thượng cho rằng vương gia có mưu đồ tạo phản các triều thần nghe vậy lập tức bàn tán dẫn đến hoàng thượng phải đành ra lệnh hiện tại cấm túc vương phủ không được ra vào còn cho binh lính canh chừng tuyệt đối không để bất kỳ ai trong vương phủ ra ngoài, còn hạ lệnh triệu vương gia trở về nhưng lúc nãy Hạ công công lại âm thầm đến đưa cho thuộc hạ thứ này bảo rằng đưa đến cho chủ nhân” Hàn Mẫn cầm lấy bức thư bên trong là những lời hoàng thượng căn dặn
“Hàn Mẫn lần này ta bất đắc dĩ nên phải đành làm vậy ta biết tứ hoàng tử là muốn hãm hại Thạc nhi, hiện nay Thạc nhi cũng đột nhiên không rõ tung tích ta đành phải dùng hạ sách cấm túc vương phủ để đảm bảo an toàn cho ngươi, chỗ Ngọc phi ngươi yên tâm nàng là phi tử của trẫm là mẫu phi của Thạc nhi trẫm nhất định bảo vệ nàng an toàn, hiện tại ngươi cứ ở yên trong vương phủ”
Hàn Mẫn đọc xong lập tức lo lắng, Trình Minh Thach không rõ rung tích là chuyện khi nào tại sao y không biết không những vậy có kẻ dường như đã nhịn không được rồi thì phải đã âm thầm ra tay rồi Hàn Mẫn thở dài
“Không sao tạm thời chuyện huấn luyện ám vệ cứ tiến hành, chúng ta tạm thời ở trong vương phủ một thời gian, còn nữa ngươi điều những ám vệ tin tưởng lập thức đi tìm kiếm tung tích vương gia, ta e rằng người đã gặp chuyện” Bạch Viên lập tức tuân lệnh đi làm
Bạch Á lúc này cũng đi vào
“Vương phi ta không thấy bồ câu đưa thư của vương gia e là” Hàn Mẫn gật đầu
“Bạch Á lúc nãy hoàng thượng hạ chiếu chỉ cấm túc vương phủ mấy ngày tiếp theo các ngươi cẩn thận đề phòng mặc dù hoàng thượng làm vậy là để bảo vệ ta nhưng ta e rằng có kẻ đã không ngồi yên được nữa” Bạch Á hiểu chuyện gật đầu