" Vậy việc lần này giao cho tam hoàng tử làm" câu nói của hoàng đế khiến cho cả triều bất ngờ, rõ ràng là hỏi thập tứ hoàng tử nhưng lại giao cho tam hoàng tử giải quyết hoàng đế là đang có ý gì đây chứ nhưng bọn họ chỉ là thần tử nào dám ý kiến vào quyết định của hoàng đế
Buổi triều kết thúc, lúc hắn đang định trở về để gặp người yêu thương thì bị công công gọi lại bảo rằng phụ hoàng có việc gặp hắn
" Thạc nhi lúc nãy con đã nghe chuyện về sơn tặc, ta muốn con âm thầm đến đó tốt nhất là tìm cách giải hoà với bọn sơn tặc thay vì gây nên cuộc đấu khiến tổn thương vong mạng người" nghe phụ hoàng nói vậy hắn vui mừng trong lòng, vốn định âm thầm đến đó xem xét và ra tay trước nhưng lần này phụ hoàng giao việc cho hắn thì hắn không cần sợ bị nói là tranh công với huynh đệ được
" Nhi thần tuân chỉ " hắn nghĩ lần này cũng nên tranh thủ dẫn Mẫn nhi ra ngoài y chắc chắn vẫn chưa đến An Hoa thành, nhớ lại kiếp trước khi nghe An Hoa thành y liền rất háo hức mong nhất định đến đó một lần cho biết nhưng cho đến lúc chết vẫn chưa bao giờ một lần đến đó
Minh Thạc mang theo chuyện vui về phủ, hôm nay trong phủ khá im ắng khiến hắn thây bất thường, bước vào cửa thấy Hàn Mẫn đang ngồi thong thả trên ghế ở gian nhà chính vừa uống trà vừa dùng bánh hoa quế
" Vương gia đã về " thấy Minh Thạc trở về Hàn Mẫn vui vẻ chạy đến
" Mẫn nhi người vừa mới khoẻ sao lại ra đây " sau ngày hôm đó trúng độc được Minh Thạc chăm sóc chu đáo Hàn Mẫn cũng dần mở lòng lại với hắn
" Hôm nay là ngày dâng trà, hôm nay người về trễ trong triều có việc gì hay sao " bình thường hắn luôn trở về rất sớm hôm nay trời đã qua trưa hắn mới về Hàn Mẫn có chút lo lắng
" Mẫn nhi có muốn đến An Hoa thành hay không " hắn ôm y vào lòng để y ngồi lên đùi mình rồi thong thả nói
" Ta rất muốn đi nhưng chắc không phải đơn giản chúng ta đến An Hoa thành chơi đúng chứ" tuy ở trong phủ ít ra ngoài nhưng cậu cũng biết được gần đây An Hoa thành có sơn tặc cướp bóc, đột nhiên hắn dẫn y đi An Hoa thành chắc chắn là có gì đó
" Mẫn nhi thông minh như vậy nhưng chỉ ở đây làm vương phi cho ta có phải là quá uổng hay không cơ chứ " hắn nhìn người trước mắt nhớ lại kiếp trước Hàn Mẫn cũng tài giỏi không kém, chính là một câu văn võ song toàn, thông minh hơn người, nhưng y lại vì hắn mà không màn đến tất cả từ bỏ bản thân có thể trở thành tướng quân oai dũng mà đi làm một vương phi chỉ tối ngày ở trong phủ, rồi sau đó lại làm nam sủng không danh không phận ở trong cung của hắn
" Ta cảm thấy không uổng phí khi có thể ở bên người giúp đỡ người " Hàn Mẫn mỉm cười, coi như y đặt cược lần nữa xem nếu thật sự không thể thì y sẽ từ bỏ sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt hắn nữa
" Mẫn nhi ngoan, đúng như ngươi nghĩ lần này chúng ta đi An Hoa thành theo lệnh phụ hoàng, gần đây sơn tặc quành hành khiến cho các thương nhân vô cùng khó khắn và lo lắng, làm ảnh hưởng rất nhiều đến giao thoa hàng hoá giữa nước ta với các nước lân cận, phụ hoàng giao cho ta hãy âm thầm đến đó điều tra và giải quyết, tam ca của ta hắn được lệnh công khai đến đó ổn định lòng dân mà thôi "
" Vậy khi nào chúng ta xuất phát " nghe được lần này hoàng đế chính là muốn Minh Thạc âm thầm giải quyết chuyện này Hàn Mẫn có chút suy nghĩ, tại sao hoàng đế đã sai tam hoàng tử đến nhưng vẫn sai Minh Thạc đến rõ ràng chuyện này không hề bình thường
" Ngày mai sẽ lên đường nên ta ngay lập tức về đây cùng Mẫn nhi chuẩn bị đồ đạc, lần này âm thầm đi nên chỉ có ta ngươi cùng Lý Nguyên và Bạch Viên, ám vệ sẽ theo nhưng sẽ không quá nhiều " hắn đã suy tính lần này nói đi là điều tra thực chất cũng phải đánh nhau một trận chứ không yên bình như vậy, hắn thì không sao nhưng Hàn Mẫn vừa mới khoẻ lại ít nhiều vẫn nên cẩn thận một chút thì hơn
" Vậy ta về phòng chuẩn bị " Hàn Mẫn đứng dậy chuẩn bị đi đã bị Minh Thạc kéo lại
" Không cần phải gấp cứ để Bạch Viên làm, hôm nay ngươi đã khoẻ ta dẫn ngươi ra ngoài chơi" thấy hôm nay trời có vẻ đẹp cộng thêm tâm trạng đang vô cùng tốt hắn muốn cùng Hàn Mẫn đi dạo phố sẵn đến tiệm vải lần trước hắn là muốn may y phục thêm cho Hàn Mẫn, mặc dù vải trong cung toàn lạ loại tốt nhất và cống phẩm nhưng nhìn thế nào cũng không đẹp để mặc lên người Hàn Mẫn y vẫn thích hợp với loại vải lụa màu nhẹ nhàng mà thôi
" Nhưng mà..." y chưa kịp nói hết đã bị hắn kéo ra ngoài
Hôm nay kinh thành khá náo nhiệt vì sắp tới là lễ hội hoa đăng vô đến lúc đó sẽ còn náo nhiệt hơn nữa, vì để tránh ánh nhìn của mọi người hắn đã để y đeo mạn che mặt, cả hai đi chung với nhau ở phía sau nhiều người còn bảo họ là đôi phu thê, mà đúng vậy bọn họ là đôi phu thê mà chỉ có điều thê tử của hắn là nam nhân mà thôi
" Sắp đến lễ hội hoa đăng, kinh thành thật là náo nhiệt a" y cũng đã lâu không được ra ngoài, lúc còn ở Hàn phủ, lễ hội hoa đăng chủ yếu y đều ở trong phủ không được cùng tỷ tỷ và phụ thân mẫu thân ra ngoài, nhớ lúc đó chỉ có y và Hàn Châu ở trong phủ tự mình làm hoa đăng mà thả cho đến khi y bắt đầu trở thành một phó tướng thì lúc đó mới được đi xem sự náo nhiệt của lễ hội hoa đăng
" Ta nhớ lúc ta tầm 10 tuổi đã lén trốn khỏi cung để ra ngoài xem lễ hội hoa đăng, lúc đấy trong cung náo loạn lên vì không tìm thấy ta, lúc đó mẫu phi của ta còn khóc đến ngất xĩu, lần đó trở về ta bị phụ hoàng trách phạt một trận, nhớ đến giờ vẫn còn sợ " hắn kể cho y nghe chuyện xưa của hắn khiến y rất vui vì gốt cuộc bọn họ cũng đã có thể tiến thêm một bước nữa rồi
" Mẫn nhi đi theo ta a " hắn kéo y đến một tiệm vải
" Chúng ta đến đây làm gì" nhớ cách đây mấy hôm hắn còn tặng cho y hai bộ y phục màu tím nhạt và y phục màu xanh ngọc, bây giờ lại đến đây
" Ta thấy y phục ngươi quá ít với lại ta cũng muốn thấy Mẫn nhi bận y phục đỏ vậy nên đưa ngươi đến lựa xem " Hàn Mẫn cũng đồng ý đúng là y phục của y ít thật do còn ở Hàn phủ cũng chả có bao nhiêu y phục, bây giờ đến vương phủ cũng chẳng có bao nhiêu, nhưng sao lại là y phục đỏ cơ chứ
" Mẫn nhi ngươi xem xem khúc vải này rất đẹp rất hợp với ngươi" hắn cầm trên tay một khúc vải màu đỏ nhưng nhìn không hề chói mắt tí nào
" Khúc này cũng rất đẹp Mẫn nhi nhìn xem" Hàn Mẫn bị xoay vòng vòng mà chỉ bất lực thở dài, y đột nhiên thấy một khúc vải màu xanh lục nhạt vô cùng hút mắt, nhớ lại Minh Thạc ngoài y phục là đen và y phục trắng ra thì hắn cũng ít có y phục màu khác
" Vương ..a không tướng công ta thấy khúc vải này rất đẹp có thể mua không " mém nữa y đã thuận miệng kêu người là vương gia, cũng may là y nhớ ra đây vẫn là bên ngoài phủ
" Nương tử thích thì cứ lấy " sau khi chọn xong hắn trả tiền cho chủ tiệm rồi sau đó giao lại cho Lý Nguyên đi phía sau mang về, Lý Nguyên chỉ biết than thầm trong lòng, sao Bạch Viên được ở lại phủ thoải mái như vậy bản thân cậu lại phải đi theo vác đồ cho hai vị chủ nhân, bây giờ không biết đã vác bao nhiêu là đồ rồi
Thấy trước mặt có một tửu lầu y lập tức kéo hắn vào bên trong
" Ngươi đói sao " thấy biểu cảm vô vùng hào hứng của Hàn Mẫn hắn mỉm cười dù gì năm nay là chỉ mới 17 tuổi vẫn còn là một thiếu niên mà thôi
" Lúc trưa người về ta còn định chúng ta dùng bữa sau đó người lại loi ta ra ngoài ta vẫn chưa được ăn gì hết người nói xem có đói hay không " lúc trưa ngồi đợi hắn quá lâu y đã định dùng bữa mặc kệ, khi hắn về thì lại kéo y đi y đã ăn được gì đâu