"Đi hỏi xem bên ngoài có chuyện gì vậy?" Nam tử tuấn tú và sang quý kia quay đầu lại sai khiến người trung niên cùng ngồi trong xe.
Người trung niên này có vẻ ngoài thanh tú, giữa chân mày mờ hồ để lộ một ít giác giác mềm mại nữ tính.
Gã rũ mi mắt xuống đáp "Vâng", sau đó lập tức vén rèm đi xuống xe ngựa, đầu tiên là ngăn cản một vị tiêu sư lại đơn giản dò hỏi vài câu, sau đó lại dò hỏi Vương lão đại một chút.
Sau khi hỏi rõ tình huống, gã quay trở về trên xe ngựa, bấm báo lại với nam tử tuấn tú kia: "Bẩm điện hạ, e là cửa hàng này có chút vấn đề, ngày hôm qua và thời gian này rõ ràng không có cửa hàng nào ở đây, nhưng hôm nay lại đột nhiên xuất hiện bên đường lớn, còn lấy ra rất nhiều đồ vật xưa nay chưa từng có. Mặc dù trước mắt xem ra vẫn chưa có người bị chủ quán làm hại, nhưng cũng có thể là do thời gian quá ngắn, mối hung hiểm còn chưa hiện ra."
"Đỡ ta xuống xe." Nam tử tuấn tú vươn tay ra, nói bằng giọng điệu không cho phép từ chối.
".. Vâng. Nếu điện hạ cảm thấy hứng thú với cửa hàng này, vậy xin hãy để lãi nô đi thăm dò một chút có được không ạ?"
"Không cần, đỡ ta xuống xe." Nam tử tuấn tú kiên trì nói.
Từ nhỏ y đã bị bệnh nặng, tuổi thọ không cao, mỗi năm đều phải tới Y Cốc ở mấy tháng, nhưng cũng chỉ là cố gắng kéo dài thọ mệnh, từ đầu đến cuối vẫn không có biện pháp nào thật sự chữa hết bệnh.
Chủ nhân cửa hàng này thần thông như vậy, nếu đối phương không phải là yêu quái thì vô cùng có khả năng chính là thần tiên hạ phàm. Nếu thật là thần tiên, vậy nói không chừng đối phương chỉ cần giơ tay là có thể giúp phàm nhân kéo dài sự sống.
Dù sao căn bệnh của y cũng đã không có hy vọng nào nữa, chi bằng đi cửa hàng này thử vận may.
Mà theo suy nghĩ của y, tốt hơn hết là nên tự mình vào thăm, nếu chỉ sai khiến người hầu đi thì thật sự quá thất lễ số, không đủ thành ý.
".. Vâng." Trong lòng người trung niên biết không thể khuyên được nữa, nên đành phải đỡ nam tử tuấn tú đi xuống xe, đỡ y đi về hướng cửa khách sạn, đẩy cửa đi vào khách sạn Tiên Viên.
Xa phu lái xe ngựa không dám ở lại một mình, nhắm mắt theo đuôi mà đuổi theo sát ở phía sau.
Khi bước vào đại sảnh khách sạn, nam tử tuấn tú liếc mắt nhìn qua, trong ánh mắt không thể che giấu được vẻ khiếp sợ, y sửng sốt một chút mới ôm quyền làm lễ với Phong Nguyên Ninh ở sau quầy: "Cô nương, xin hỏi ngài chính là chủ nhân của cửa hàng này sao?"
Phong Nguyên Ninh ngước mắt liếc nhìn người này một cái, lại lần nữa thu tầm mắt trở về, tiếp tục điều khiển trò chơi: "Đúng vậy. Muốn mua sắm thì xin mời ra cửa, không cần vào đây hỏi ta."
Nam tử tuấn tú lại hỏi: "Xin hỏi chủ quán, cửa hàng của ngài có thể nhường ra một gian phòng trống không?"
Mặc dù vị cao nhân rất có khả năng có được năng lực thần thông quảng đại, nhưng dù sao cũng là mở khách sạn không chứ không phải y quán, có thể thấy được mục đích của nàng ấy cũng không phải là chữa bệnh cho người khác.
Y không ngại tạm thời ở lại đâu trước, quan sát một đoạn thời gian, tạo ấn tượng tốt với chủ quán rồi nói sau.
"Không thể." Phong Nguyên Ninh lạnh lùng trả lời.
Nam tử tuấn tú kiên trì hỏi: "Xin hỏi có thể cho phép tại hạ thương lượng với khách hàng của cửa hàng một chút hay không?"
Phong Nguyên Ninh ngẩn người, ồ, cô còn đang lo lắng phòng cho khách quá ít, không có cách nào chiêu đãi nhiều khách hàng hơn, nếu có thể làm cặp đôi kia ở chung một phòng, nói không chừng thật sự có thể nhường ra một gian phòng?
Nhưng mà chưa chắc cặp đôi kia đã đồng ý, dù sao cô cũng không thể cưỡng cầu loại chuyện này.
Đúng lúc này cô nghe được một âm thanh từ xa truyền tới: "Sư muội, ta không được, ta thật sự không được, buông tha cho ta đi."
Ban đầu âm thanh này là truyền từ lầu hai xuống, rất nhanh người nói chuyện đã xuất hiện ở phía trên lầu thang tầng.
Chỉ thấy rõ gương mặt của hắn rõ ràng rất lạnh lùng, nhưng lúc này lại bày ra vẻ mặt đau khổ, hai mắt đỏ bừng, miệng sưng phù, trông có vẻ vô cùng chật vật.
"Sư huynh, sao huynh có thể từ bỏ như vậy chứ? Huynh làm ta quá thất vọng." Một cô gái xinh đẹp mặc đồ hồng phần dùng một tay cầm hộp giấy, còn tay kia đỡ lan can cầu thang, bước nhanh đuổi theo sau nam tử lạnh lùng mặc quần áo màu đen.
Năm tử tuấn tú tỏ vẻ ngạc nhiên, rốt cuộc là cái gì có thể làm một người trở nên chật vật đến như vậy?
Y liếc mắt ra hiệu cho người trung niên đỡ y, người trung niên nhân lập tức hiểu ra, lập tức dò hỏi hai người này: "Xin hai vị dừng bước, xin hỏi nhị vị có thể nhường lại mấy gian phòng cho khách không? Bọn ta.."
"Nhường lại mấy gian phòng cho khách?" Cô gái xinh đẹp kia chính là Tống Ngọc Loan, nghe vậy nàng ta không khỏi tức giận rầm rì nói: "Cửa hàng này tổng cộng chỉ có bốn gian phòng, ngươi còn đòi nhiều phòng cùng một lúc? Ngươi nằm mơ à?"
Tống Ngọc Loan nhìn thoáng qua Phong Nguyên Ninh, lập tức sửa miệng khen ngợi nói: "Đương nhiên rồi, mặc dù số lượng phòng ở trong quán rất ít, nhưng phòng cho khách ở nơi này có hoàn cảnh tốt đến mức không thể tưởng tượng được, có thể vào ở chính là rất may mắn. Đây chỉ là một trong số nhiều điểm tốt của cửa hàng này, các ngươi có nhìn thấy chén mì trên tay ta hay không? Mời vừa rồi có một vị khách trong quán bởi vì ăn nó mà đột phá từ cảnh giới Hậu Thiên đến Tiên Thiên, nếu không thì sao ta lại ép suy huynh của ta ăn nó chứ?"
Một chén mì thế mà lại có thể làm người ta đột phá lên cảnh giới Tiên Thiên? Trong ánh mắt của nam tử tuấn tú hiện lên vẻ chấn động: "Cô nương, tại hạ không đòi hỏi nhiều lắm, cho dù chỉ có thể nhường lại một gian phòng cho khách cũng được."
Tống Ngọc Loan lập tức tìm lý do từ chối: "Một gian phòng cũng không được. Ta cùng sư huynh của ta còn chưa thành hôn đâu, sao có có thể ở chung một phòng được?"
Sư huynh Lăng Cảnh của nàng ta im lặng đứng ở bên cạnh, cố gắng làm giảm cảm giác tồn tại của mình đến mức thấp nhất, bây giờ hắn chỉ muốn không bị sư muội ép ăn mì gà này.