Huyện Trường Lăng.
Huyện thành này rất nhỏ, nếu đi nhanh thì hơn hai mươi phút là có thể đi từ cửa bắc đi đến cửa nam, trên cơ bản, người có thể sinh sống ở huyện đều không phải dân nghèo.
Mà khu vực thành nam, nơi này là nơi cư trú của không ít người làm việc ở huyện nha.
Gia đình người phụ nữ mặt tròn ở nơi này, nàng ta về đến nhà thì phát hiện con trai 6 tuổi đã khóc đến mức khóc không ra tiếng, con gái mười đang ngồi bên cạnh ngẩn người.
Vừa thấy nàng ta trở về, hai đứa nhỏ sôi nổi chạy tới, một người chiếm một bàn tay của nàng ta.
Con trai khàn giọng khóc thút thít nói: "Nương, giấy gói kẹo của con đột nhiên biến mất."
Con gái cũng lộ vẻ mặt khiếp sợ: "Nương, vừa rồi con nhìn thấy giấy gói kẹo của em trai đột nhiên biến mất."
Người phụ nữ mặt tròn không hiểu gì cả: "Sao lại như vậy?"
Con trai chỉ lo khóc lóc, đôi mắt đều đã sưng đỏ.
Con gái thì trắng bệch giải thích: "Không phải đệ đệ ôm giấy gói kẹo như bảo bối mà ngửi mùi sao? Nhưng không biết làm sao vậy, vừa rồi giấy gói kẹo mà đệ đệ nắm chặt trong tay đột nhiên biến mất. Nương, người nói có phải là có quỷ không?"
Người phụ nữ mặt tròn: "!"
Sao chuyện này nghe có vẻ ly kỳ như vậy chứ? Có cùng hiệu quả như những chuyện nàng ta vừa gặp phải, vốn dĩ trong lòng nàng ta còn đang nghĩ mà sợ, lúc này chỉ cảm thấy một luồng khí lạnh từ trên đầu chạy thẳng xuống chân, lòng bàn tay không khỏi bắt đầu đổ mồ hôi.
Nàng ta lấy lại bình tĩnh, buông cái sọt trong tay xuống.
Con trai liếc mắt nhìn thấy đồ vật trong sọt, tức thì quên đi nỗi uất ức khi bị mất giấy gói kẹo, nhanh chân nhào lại đây cầm lấy một gói kẹo sữa: "Nương, chính là cái này! Lúc đó con xem rất rõ ràng, ca ca kia kia lấy kẹo từ trong túi này."
Người phụ nữ mặt tròn lập tức theo bản năng cướp gói kẹo, thấy con trai bĩu môi chuẩn bị khóc tiếp, nàng ta vội vàng giải thích: "Nương xé ra giúp con, sức lực của con nhỏ, không xé được."
Con trai tức thì thu nước mắt trở về, đôi mắt trông mong nhìn nàng ta.
Người phụ nữ mặt tròn xé mở gói kẹo kia, lấy ra một viên kẹo sữa, lột giấy ra bỏ vào trong miệng của nàng ta.
Tức thì, mùi vị ngọt ngào của sữa chinh phục đầu lưỡi của nàng ta, nàng ta chỉ cảm thấy kẹo sữa này vừa nồng đậm vừa thơm lại vừa ngọt, còn mang theo cảm giác trơn trợt ngọt ngào, làm người ta không nhịn được mà cảm thấy hạnh phúc từ tận đáy lòng.
Ôi, sao trên thế giới này lại có đồ ăn thơm ngon như vậy?
Đồ ăn ngon như vậy mà chỉ cần 5 văn tiền là có thể mua được một túi, chẳng lẽ bà chủ của cửa hàng kia làm buôn bán lỗ vốn?
Con trai đang muốn duỗi tay nhận kẹo, ai ngờ kẹo lại vào trong miệng của mẫu thân. Thằng bé không khỏi mở to hai mắt nhìn, lại một lần nữa rớt nước mắt, miệng méo một chút khóc lên.
Con gái tức giận trừng mắt liếc nhìn thằng bé một cái: "Khóc cái gì? Kẹo là nương đi dưới trời nắng chang chang ra ngoài mua, nương ăn một viên kẹo thì có gì sai?"
Con trai sửng sốt, nhưng cũng thu nước mắt trở về, lại nhón chân với ý đồ lấy túi kẹo trong tay mẫu thân.
Sau một lúc hưởng thụ, người phụ nữ mặt tròn xác nhận kẹo sữa cũng không nguy hại, lập tức cầm một nắm kẹo đưa cho con trai, phần còn lại trong túi thì đưa cho con gái: "Các con cũng ăn một chút đi, keho này ngọt như vậy, đừng ăn đến hỏng rặng đấy."
Nàng ta xách cái sọt đi vào trong phòng cất giấu, lấy mấy túi kẹo rồi xoay người đi ra ngoài, đi đến bạn bè thân thích gần đây tặng kẹo.
Ai ngờ khi trở về lại ngửi được một mùi thơm vô cùng mê người, không chỉ như thế, nàng ta còn nghe được tiếng khóc quen thuộc của đứa con trai phá sản nhà mình.
Nàng ta vội vàng chạy tới, chợt nhìn thấy nhà hàng xóm bên cạnh mở rộng cộng, người phụ nữ mặt trái xoan và con gái của nàng ta ngồi xếp bằng trong sân, một người bưng một thùng mì thịt bò dưa chua, xì xụp ăn đến mức gương mặt đỏ bừng.
Những người dân xung quanh ngửi được mùi hương, sôi nổi bị hấp dẫn lại đây, vây quanh ở sân trước, vươn cổ ra nhìn xem, dò hỏi người có gương mặt trái xoan đây là mì gì.
Người có gương mặt trái xoan kia đắc ý khoe khoang nói: "Đây là mì mà cửa tiệm ngoài thành kia bán, ta đặc biệt mạo hiểm ra khỏi thành mua trở về, các ngươi muốn không? Mười văn tiền một thùng, coi như ta nể tình giao tình nhiều năm của chúng ta, tặng không cho các ngươi."
Người phụ nữ mặt tròn bỗng nhiên cảm thấy mình tính sai, sớm biết là như thế thì nàng ta sẽ không vì mì ăn liền không dễ vận chuyển mà không mua nó.
Như thế rất tốt, chỉ sợ nàng ta lại phải đến vất vả đi một chuyến, nhìn đứa con của nàng ta đã khóc đến mức miệng nước miếng, mặt mũi của nàng ta đã bị thằng nhóc này làm mất sạch.
Phi, mười văn tiền một hộp, sao ngươi không đi ăn cướp đi? Rõ ràng trong tiệm người ta chỉ bán năm văn tiền mà thôi.
Người phụ nữ mặt tròn không nhịn được mà vạch trần người có gương mặt trái xoan kia: "Trong tiệm người ta chỉ bán năm văn tiền, ngươi vừa qua tay đã bán ra với giá mười văn tiền, ngươi sờ lương tâm của mình xem, còn ở đó không?"
"Nhưng cửa hàng kia thật sự rất kỳ lạ, ta là mạo hiểm sinh mệnh đi vào mua. Các ngươi không muốn mua ở chỗ ta thì tự mình đi mua đi, ta cũng không ngăn cản các ngươi." Người có gương mặt trái xoan như đoán trước được phản ứng của nàng ta, cũng bởi vì kiêng kị nàng ta nên người có gương mặt trái xoan mới chỉ nâng giá lên gấp đôi.
Đúng như tính toán của nàng ta, cái này giá cả vừa vặn đúng điểm giới hạn của những người này, bọn họ sôi nổi bỏ tiền mua sắm:
"Ta mua trước một thùng, mười văn tiền mà thôi, ta cũng không phải không trả nổi."
"Ta cũng muốn một thùng, ngươi còn bán thứ khác không? Lấy ra cho chúng ta xem thử."
"Ta muốn mấy thùng, những thứ khác cũng cho ta xem thử."
Đối với màn này, người phụ nữ mặt tròn càng nhìn càng thấy không vừa mắt: "Chẳng lẽ ngươi sẽ không sợ chọc giận chủ nhân của cửa hàng kia sao?"
Người có gương mặt trái xoan buồn cười mà lắc đầu: "Ta thấy là người đến bây giờ vẫn không hiểu rõ, cái này cũng chỉ lời được mấy văn tiền mà thôi, ngươi cảm thấy nàng sẽ để ý sao?"
Ngược lại, cách làm của nàng ta là đang giúp chủ tiệm tuyên dương, nói không chừng ngược lại là chủ tiệm đang cảm thấy rất vui mừng ấy chứ.
Chờ những người này đều nếm thử món ngon của cửa hàng, sớm muộn gì bọn họ cũng ghé thăm cửa hàng kia.