Ta Ở Dị Giới Mở Khách Sạn

Chương 37




Công năng quản lý nhà ăn bao gồm thiết kế thực đơn, thực đơn mua sắm.

Trước mắt thực đơn của nhà ăn chỉ có thể có tổng cộng tám món đồ ăn, hai loại món chính, ba loại thức ăn kèm, một loại canh, một loại trà bánh.

Nhưng mà số lượng thực đơn mua sắm thì lại không có bất kỳ hạn chế nào cả.

Phong Nguyên Ninh xem khu mua sắm thực đơn một chút, phát hiện các chủng loại món ăn thật sự là nhiều vô số kể, số lượng nhiều đến hoàn toàn không thể xem hết, may mắn là có công cụ tìm kiếm cứu mạng chó của cô.

Đầu tiên, cô tìm thấy món canh cá cắt lát hầm ớt, tốn 3 lượng bạc trắng mua sắm.

Mua món ăn nhiệm vụ yêu cầu xong, cô lại hồi ức một chút, bắt đầu tìm tòi món ăn ngon mà mình yêu thích.

Món chính thăn bò phi lê, món chính cơm xào dứa và tôm bóc, món ăn kèm tôm hùm đất xào cay, món ăn kèm gà xé sợi xào ớt, món ăn kèm rau trộn tam sắc, trà bánh hoa hồng full topping đá xay.

Mặc dù vừa có đồ ăn Trung Quốc vừa có cơm Tây, có vẻ chẳng ra cái gì cả, nhưng mà người dị giới không hề có trí thức về mấy cái này, nên đương nhiên vẫn là cô thích là được.

Mua thực đơn xong, cô không thầy dạy cũng hiểu mà nắm giữ cách chế biến những món ăn này.



Sau đó nàng chọn lựa một phương án thiết kế thực đơn, điền tám loại món ăn mình vừa mới mua sắm vào, dùng hệ thống sao chép đóng dấu thành 30 cái thực đơn.

Tính tổng cộng cô đã sử dụng 24+40=64 lượng bạc trắng, 24 lượng bạc trắng dùng cho mua sắm thực đơn, 40 lượng bạc trắng dùng cho mua sắm phòng cho khách.

Vốn dĩ lúc khách sạn vừa mới được thành lập khi, cô lad không tiêu tốn một đồng tiêm nào, cô còn tưởng rằng vàng bạc hoàn toàn không có tác dụng gì cả.

Nhưng hiện tại cô mới nhận thức được mọi việc không phải như vậy.

Xem ra, vì không miệng ăn núi lở, đã đến lúc nên áp bức khách hàng thì vẫn phải áp bức một chút.

Sau khi đóng dấu thực đơn xong, cô tạm thời đặt thực đơn vừa nhận được tới một bên, click vào hệ thống tuyển dụng công nhân.

Không ngờ cô phát hiện ra tuyển dụng công nhân thế mà lại không phải là tùy cơ, mà là yêu cầu cô tự mình nặn con rối chế tạo người, tự thiết kế ngoại hình, quần áo và tính cách cho con rối.

Như vậy rất thú vị.

Cô hào hứng nặn người, trầm mê vào giao diện nặn người, hoàn toàn không thể thoát ra được.

* * *

Sân sâu.

Cơn gió mát lạnh thổi tới, mùi hương trong trẻo của cỏ cây thấm vào ruột gan.

Tống Ngọc Loan ngồi trên ghế dài, "Rắc rắc" ăn khoai lát, ăn hết mổ mảnh khoai lát hơi mỏng, không hề có cảm giác chắc bụng.

Nhưng mà có thể chân thật nếm được hương vị, nàng có thể cảm giác đến một loại hương vị thơm thơm, mặn mặn và cay cay, không chỉ ngon mà ăn nhiều còn không cảm thấy no.



Nếu như làm đồ ăn vặt trong ngày thường, loại thức ăn này thật sự là thích hợp nhất, nhưng thật đáng tiếc, hiện tại nàng đang rất đói bụng.

Mà một túi khoai lát này đã là một gói đồ ăn cuối cùng.

Chủ tiệm vẫn luôn không mở cửa, tất cả khách hàng đều không ra ngoài được, người chờ ở bên ngoài cũng không vào được.

Ăn hết gói khoai lát không làm nên chuyện gì này xong, nàng chỉ có thể tiếp tục chịu đói.

Sáng sớm hôm nay, nàng vẫn dậy thật sớm giống như mọi khi, lại phát hiện hình như suốt đêm qua Lăng Cảnh không về.

Nàng đành phải đau lòng hạ quyết tâm rời khỏi chiếc giương vô cùng mềm mại và thoải mái này.

Xuống lầu đi vào sảnh lớn khách sạn, sau đó rất nhanh nàng đã phát hiện cửa lớn không biết bị lực lượng nào đóng kín, thế nên cho dù mở thế nào cũng không thể mở ra được.

Nếu cửa đã bị đóng kín, vậy hiển nhiên sư huynh Lăng Cảnh của nàng vẫn đang ở trong khách sạn.

Rất có khả năng là đang khổ luyện ở sân sau? Nghĩ như vậy, nàng không khỏi cảm thấy vui mừng.

Nàng đi sân sau tìm một vòng, quả nhiên tìm được Lăng Cảnh ở chỗ cũ.

Từ phía sau lưng nhìn qua, chỉ thấy hắn đang rơi mồ hôi như mưa nâng tạ lên, một lần lại một lần, dáng vẻ chăm chỉ tu hành kia làm nàng không thể không gật đầu khen ngợi.

Tống Ngọc Loan vui vẻ nói: "Sư huynh, cuối cùng cũng tìm được huynh! Huynh lại đây lúc nào vậy? Đã ăn sáng chưa?"

"Còn chưa ăn, ta ở chỗ này luyện tập cả đêm." Lăng Cảnh thả tạ xuống, cố gắng mở to hai mắt nhìn nàng, như là có thể ngã xuống ngủ bất cứ lúc nào.

Trong đôi mắt của hắn tràn đầy tia máu, mái tóc gần như hoàn toàn ướt đẫm mồ hôi, trên lông mày cũng có từng giọt từng giọt mồ hôi rơi xuống, thoạt nhìn vô cùng chật vật.

"..."

Tống Ngọc Loan hoảng sợ rồi, ngẩn người một lát mới nói: "Sư huynh, huynh vẫn nên nghỉ ngơi một lát trước đi, muội lên lầu tìm chút đồ ăn, huynh ở chỗ này chờ muội, muội đi một lát sẽ về ngay."

Ai ngờ trở lại trên lầu thì phát hiện đồ ăn tồn kho của nàng đã không còn bao nhiêu, không có mì ăn liền, cũng không có lẩu tự sôi, chỉ có một ít đồ ăn vặt có cũng được mà không có cũng chằng sao.

Đồ ăn vặt Lăng Cảnh mua ngày hôm qua đã bị nàng ăn hết phần lớn rồi, vậy nên hiện tại chỉ còn lại một chút ít tồn kho.

Tống Ngọc Loan nhớ lại một chút, không khỏi âm thầm hổ thẹn, ngày hôm qua sao nàng lại ăn một lúc nhiều như vậy? Không không không, người kia chắc chắn không phải nàng, ngày hôm qua chắc chắn là nàng bị quỷ chết đói bám vào người, đây là lỗi của quỷ chết đói, không phải lỗi của nàng.

Nàng đành phải mang theo số đồ ăn vặt này xuống lầu phân chia với sư huynh, chắp vá dựa vào ăn đồ ăn vặt này đỡ đói.

Hiện tại, nàng bức thiết hy vọng chủ tiệm có thể mau chóng mở cửa hàng, cứu đứa bé sắp bị sống sờ sờ chết đói là nàng.

Nàng biết chủ tiệm có thể đang ở trong phòng 201, nhưng mà nàng thật sự không dám đi gõ cửa đánh thức chủ tiệm, chỉ có thể âm thầm cầu nguyện, hy vọng chủ tiệm có thể mau chóng rời giường.