Ta Ở Dị Giới Mở Khách Sạn

Chương 8: 8: Không Được Quá Cay




Máy tính bảng là cô mang theo khi xuyên không, trò chơi cũng là cô đặc biệt tải về trước khi xuyên không. Ngoài máy tính bảng ra, cô còn mang theo điện thoại di động và laptop.

Đến nỗi mấy thứ như phim điện ảnh hay phim truyền hình gì đó, cô không có tải về.

Đầu tiên là bởi vì thời gian trước khi xuyên không quá ngắn, hoàn toàn không đủ thời gian cho cô tải phim, cho dù có tải được thì cũng không thể truyền phát bình thường được.

Thứ hai là khách sạn thì sao có thể không có TV? Cô tin rằng, không sớm thì muộn cũng sẽ có phim truyền hình, phim điện ảnh thôi. Nếu là như vậy thì cần gì phải tốn thời gian và công sức để tải về?

Cô đang chơi một trò chơi kinh doanh offline một người chơi, nội dung chủ yếu là thành lập một thôn mạo hiểm, hấp dẫn anh hùng đến thăm thôn, cũng khá thú vị.

Hiện tại khách sạn tạm thời không có việc gì cần cô làm, phòng cho khách đã kín, máy bán hàng tự động cũng đã điều chỉnh xong, cô chỉ có thể chơi game giết thời gian thôi, nếu không chẳng lẽ phải ngồi ngẩn ngơ ở sau quầy?

* * *

Lăng Cảnh vội vàng quay lại lầu hai, trở về phòng 203.

Hắn chất chồng tất cả đồ ăn mua sắm được lên bàn trà, nào là mì ăn liền, lẩu tự sôi, khoai tây chiên, kẹo sữa, giăm bông, chocolate, bò khô, que cay, nước chanh, sữa chua vị đào, trà sữa.

Tống Ngọc Loan thấy vậy thì sợ ngây người: "Sao lại nhiều như vậy?"

"Không nhiều lắm, huynh chỉ mua một phần mà thôi."

Lăng Cảnh đi ngâm mì gà tây đầu tiên, sau đó xé mở gói lẩu tự sôi, theo trình tự bỏ các bao gia vị vào trong.

Tiếp theo, hắn cầm ống trúc đi đến máy lọc nước lấy nước, đổ nước vào giữa hộp ngoài cùng và hộp bên trong, sau đó đậy nắp lại rồi đặt lên bàn trà.

Xử lý lâu tự sôi xong, hắn lại chọn hai hộp mì ăn liền có hương vị khác nhau, lấy nước sôi trong máy lọc nước ngâm rồi bưng về đặt xuống bên cạnh lẩu tự sôi và mì gà tây.

Tống Ngọc Loan: "..."

Một hơi ăn nhiều như vậy, huynh là thùng cơm ăn mãi không no sao?



Tống Ngọc Loan nhịn không được mà cho hắn một ánh mắt khinh thường: "Lúc trước huynh kiên trì không chịu đi vào cửa hàng, kết quả bây giờ lại còn tích cực ăn đồ ăn ở đây hơn cả ta."

Rõ ràng là huynh thích.

Lăng Cảnh ân cần cười nói: "Sư muội, sức ăn của muội nhỏ, ăn không được bao nhiêu, để huynh ăn giùm muội đi. Huynh không sợ ăn không tiêu, huynh có thể dùng nội lực hóa giải, như vậy thì muội có thể cùng một lúc nếm thử vài loại, còn huynh phụ trách phần đồ ăn thừa của muội, đồng thời tránh lãng phí."

Tống Ngọc Loan: "..."

Rõ ràng là bản thân huynh muốn ăn, sao lại đẩy lên người người khác.

Nếu Tống Ngọc Loan là một cư dân mạng thời hiện đại thì lúc này nàng ta sẽ nói ra câu "Ta năm nay hơn bảy mươi tuổi mà chưa gặp ai mặt dày vô sỉ như huynh".

Lăng Cảnh nói xong đã lập tức xé mở gói chocolate, bẻ một miếng bỏ vào trong miệng.

Tống Ngọc Loan: "..."

Huynh nói cho ta nếm trước cơ mà?

Lăng Cảnh nhấm nháp miếng chocolate kia, nhất thời đôi mắt híp lại: "Sư muội, thật sự rất ngon, muội mau nếm thử đi."

Chocolate này mềm mượt, thơm ngon, vừa vào miệng là tan, ngon ngọt hơn rất nhiều so với đường mạch nha hắn từng ăn trước đây, ngay cả người không quan tâm nhiều đến đồ ngọt như hắn cũng bị chinh phục.

Tống Ngọc Loan không còn lời gì để nói: "..."

Nói là huynh ăn đồ dư lại mà, kết quả hiện tại biến thành nàng ta là người ăn đồ thừa.

Người này là sư huynh lúc nào cũng nghĩ đến nàng ta trước tiên sao? Không ngờ chỉ vì chút đồ ăn ngon đã làm cho hắn phản bội nàng ta.

Lăng Cảnh lại bẻ miếng chocolate và bỏ vào trong miệng: "Suýt chút nữa quên nói với muội chuyện này, muội còn nhớ người thứ ba đi vào cửa hàng này không? Hắn thế nhưng bởi vì ăn mì gà tây mà trực tiếp đột phá lên cảnh giới Tiên Thiên, xem ra vấn đề của muội thật sự có cách giải quyết rồi."

"Có cần phải ngạc nhiên như vậy không?" Tống Ngọc Loan không quan tâm lắm: "Ta đã dự đoán được từ sớm kia, cho dù có xảy ra chuyện thần kỳ thế nào cũng là hợp tình hợp lý."



"Nhưng mà huynh đó, huynh nói là để ta nếm thử trước kia mà?" Nói rồi Tống Ngọc Loan trừng mắt, hung hăng véo tai hắn: "Nói một đằng làm một nẻo, trong mắt huynh còn có ta không?"

"Sư muội, huynh sai rồi! Huynh sợ muội không thích nên mới giúp muội nếm thử trước."

"Còn dám cãi?" Tống Ngọc Loan véo mạnh hơn.

Lăng Cảnh thông minh bẻ một miếng chocolate nhét vào trong miệng của Tống Ngọc Loan.

Tống Ngọc Loan lập tức mở to hai mắt.

Trên đời này làm sao lại có món ăn ngon ngọt như vậy? Ngon ngọt đến mức làm nàng ta quên đi cơn giận: "Nếu mì gà tây có thể giúp người ta đột phá cảnh giới, vậy sao huynh không nhanh chóng ăn đi?"

Một lát sau.

Lăng Cảnh bị mì gà tây làm cay đến mức nước mắt nước mũi giàn giụa: "Không được, cay quá."

Tống Ngọc Loan cổ vũ hắn: "Muốn tăng tu vi thì sao có thể không chịu nỗi khổ.. Ăn cay?"

Nàng ta thì không sợ cay, xé mở một bao que cay rồi nhấm nháp.

Ôi, quả nhiên cũng rất ngon!

Que cay này hơi dai, dầu mỡ nhưng không ngán, có chút vị mặn lại có vị cay nóng, mang đến cảm giác kích thích kỳ lạ khiến người ta không thể ngừng chảy nước miếng.

Lăng Cảnh lại ăn thêm một lúc, cay đến mức hai mắt đỏ bừng, miệng cũng sưng lên: "Thật sự không được, không thể ăn tiếp được nữa."

Tống Ngọc Loan tiếp tục cổ vũ hắn: "Huynh phải hiểu cho nỗi khổ tâm của vị cao nhân kia, nàng làm loại mì này có hiệu quả đặc thù như vậy chắc chắn là bởi vì nàng cho rằng chỉ có trải qua gian khổ mới có thể thành người nổi bậc. Chẳng lẽ huynh không muốn vượt qua thử thách của cao nhân, nâng cao tu vi của mình sao?"

Lăng Cảnh: "..."

Hắn nhìn chén mì gà tây, chỉ cảm thấy mình như ở trong địa ngục trần gian. Tại sao trên đời này lại có món ăn đáng sợ như vậy?