Ta Ở Hào Môn Dưỡng Gấu Trúc

Chương 4




Nếu đã xé rách mặt, vậy cũng không cần tiếp tục duy trì hòa khí với Tô Ôn Nhu nữa. Tô Quân Quân thu tập hành lý đơn giản, rời khỏi biệt thự Tô gia trước. Đúng lúc trong tay cô có một bộ chìa khóa, là nơi khi còn nhỏ nguyên chủ ở với mẹ. Sau khi mẹ qua đời ngoài ý muốn, căn hộ kia tự nhiên cũng do cô đứng tên sở hữu. Mấy năm nay, căn hộ luôn có người quét dọn nên chỉ cần vào dọn qua là có thể ở.

Hơn nữa, nguyên chủ tiết kiệm được không ít tiền tiêu vặt, đủ để sinh hoạt độc lập bên ngoài trong một thời gian ngắn. Nếu muốn hoàn toàn thoát ly khỏi Tô gia, vậy trước tiên đem 100 vạn tiền thưởng kia tới tay rồi nói tiếp.

***

Chờ đến khi Tô Quân Quân đem vali hành lý xuống lầu, mọi người đều ngây dại. Bọn họ cũng biết Tô Quân Quân bị ủy khuất, chỉ là không nghĩ tới một tiểu nha đầu mới lớn, chưa trải sự đời, nói đi là đi.

Tô Dật Phong làm anh cả rất muốn hỏi một chút là Tô Quân Quân muốn đi đâu? Nhưng bởi vì vừa rồi mất khống chế, bây giờ hắn không còn mặt mũi nào nói chuyện với Tô Quân Quân.

Tô Quân Quân xách theo vali hành lý cũng không thèm liếc hắn một cái, đối diện với khuôn mặt lo lắng của quản gia nói:

"Cháu muốn dọn về nhà mẹ ở, nơi đó cách trường đại học tương đối gần, đi tham gia cuộc thi nấu ăn cũng thuận tiện."

Lão quản gia vôi vàng khuyên nhủ:

"Nhị tiểu thư, này....cũng không tốt lắm đâu! Nếu như cô nhất định muốn đi, ít nhất cũng nên nói với ông chủ một tiếng."

Tô Quân Quân lại nhàn nhạt nói:

"Cháu hiện tại đã trưởng thành, có một số việc cũng nên tự mình làm chủ. Vốn dĩ vào đại học cũng phải rời khỏi, như vậy cũng không cần quấy rầy ba rồi."

"Này......" Quản gia vốn đang muốn tiếp tục khuyên cô, lại không ngờ rằng Tô Quân Quân tuổi còn nhỏ mà tính cách cứng rắn như vậy. Hiển nhiên là do vừa rồi xảy ra chuyện như vậy, Đại tiểu thư đã làm tổn thương Nhị tiểu thư. Bọn họ hiện tại nói tiếp thì có lợi ích gì nữa?"

Cuối cùng, không còn biện pháp nào khác, quản gia chỉ có thể an bài tài xế chở Tô Quân Quân đi.

Trên đường không ai nói gì, rất nhanh xe đã đến đường Thúy Tây, tài xế dự định trực tiếp đưa Nhị tiểu thư đến tiểu khu Thúy Lâm Uyển, thuận tiện giúp cô đem hành lý lên lầu nhưng lại bị cô từ chối.

Tô Quân Quân cho tài xế dừng xe ven đường, sau đó một mình kéo hành lý đi về hướng tiểu khu.

Tiểu khu Lâm Thúy Uyển là khu chung cư cũ được xây dựng vào 20 năm trước, bởi vì gần trung tâm thành phố, giao thông tương đối thuận tiện, xung quanh nhiều của hàng bán đầy đủ đồ dùng cần thiết, cho nên mấy năm nay giá nhà ở đây tăng cao không giảm. Hơn nữa, tiểu khu đã từng sửa chữa một lần, mặt đường bằng phẳng, bên cạnh có cái công viên thích hợp cho các bà, các dì ra đây tản bộ, tập thể dục. Nhìn chung mà nói thì nơi này cũng không tồi.

Tô Quân Quân tới trước siêu thị trong tiểu khu mua một ít đồ dùng sinh hoạt và nguyên liệu nấu ăn, sau đó kéo vali hành lý đi vào tòa nhà.

Lúc này trời vẫn còn sớm, dưới tàng cây vừa vặn có cái ghế dài, Tô Quân Quân đi cũng có chút mệt mỏi liền dứt khoát ngồi xuống nghỉ ngơi một chút.

Đối với cô mà nói, ngày này cô chờ quá lâu rồi. Giống như cô đã mơ một giấc mộng dài, chờ đến sau khi cô tỉnh lại, cô sẽ trờ về là một đầu bếp nhỏ bình thường, có thể tự do tự tại mà ở trong núi chạy vội, tìm kiếm nhưng nguyên liệu nấu ăn không thường thấy, làm một bàn lớn đồ ăn ngon.

Chỉ tiếc, mỗi sáng tỉnh dậy, lại phát hiện đây không phải giấc mộng, cô rốt cuộc cũng không trở về được. Cô chính là nữ phụ độc ác bị người khác căm hận đến xương tủy trong cuốn tiểu thuyết kia.

Xuyên đến đây được một tháng, Tô Quân Quân luôn nói với chính mình là phải điệu thấp, cụp đuôi lại mà làm người, cho dù thế nào cũng không được dây dưa vào mối tình đầu của Tô Ôn Nhu. Nhưng hiện thực lại hung hăng đánh cô một cái thật đau. Kết quả là, cô vẫn giống như trong nguyên tác, cùng với Tô Ôn Nhu hoàn toàn đối địch.

Tô Quân Quân không thể tưởng tượng được, tương lai của cô rốt cuộc sẽ biến thành cái dạng gì?

Nếu nhất định bị hắc báo sống sờ cắn chết, trốn cũng không thể trốn, vậy thì ít nhất cô có thể mài dao phay thật tốt, chính diện nghênh chiến thử xem?!

Tô Quân Quân đang nghĩ ngợi, bỗng nhiên có một đạo bóng đen từ bên cạnh cây nhảy ra, động tác nhanh nhẹn, thân nhẹ như chim yến, thế nhưng giống như báo đen đêm khuya.

Trong lúc hoảng hốt, cô thậm chí còn nhìn thấy bóng đen kia có vài vài đuôi.

Không phải là nhắc Tào Tháo thì Tào tháo tới đó chứ???

Trong nháy mắt, tim của Tô Quân Quân dập thình thịch, cô theo bản năng liền nắm chặt dao phay trong tay, tập trung nhìn kỹ lại, làm gì có con báo nào đâu, rõ ràng là một con mèo hoa béo.

Con mèo kia cũng híp mắt nhìn lại Tô Quân Quân, giống như một chút cũng không sợ cô, cái đuôi còn đong đưa qua lại. Thì ra là cô nhìn nhầm rồi, chỉ có một cái đuôi.

Tô Quân Quân lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, đem dao phay đặt lại chỗ cũ. Cô không sợ mèo. Ở trong thành thị, mèo hoang bị bỏ rơi có rất nhiều, nhưng béo tốt giống con mèo hoa này lại vô cùng hiếm thấy. Tô Quân Quân nhịn không được thắc mắc đây rốt cuộc là mèo nuôi trong nhà hay là mèo hoang.

Con mèo kia đại khái ngửi được mùi cái, cặp mắt hướng về cá túi kia mà nhìn.

Con cá được làm sạch sẽ này là bữa tối của Tô Quân Quân, tất nhiên là không thể đút cho nó được. Nhưng cô cũng rất tốt bụng, dứt khoát móc ra một cái bánh mì từ trong túi, mở bọc nilon ra, đẩy đến trước mặt nó. Cô vừa định cầm hành lý chạy lấy người thì con mèo kia đột nhiên lại kêu một tiếng.

"Meo...."

Tô Quân Quân theo bản năng mà nhìn thẳng vào mắt con mèo, cái loại cảm giác kì quái ấy lại tới nữa, hình như nó ghét bỏ miếng bánh mì.

Ghét bỏ, không còn gì khác.

Tô Quân Quân lắc lắc đầu, không tiếp tục nhìn con mèo kia nữa, kéo theo hành lý đi về phía căn hộ.

Sau khi đi được vài bước, cô đột nhiên ý thức được, hình như cô giao lưu với mèo.

Không biết có phải ảo giác không, hay là cô xuyên đến mang theo bàn tay vàng.

Vừa đi vừa nghĩ, rất nhanh khu 5. Tô Quân Quân kéo vali vào thang máy, ấn tầng 9. Ngay khi thang máy sắp đóng lại thì đột nhiên lại bị mở ra. Một ông cụ râu tóc đều trắng, đi đôi giày cũ, không nhanh không chậm bước vào thang máy.

Ông cụ này lớn lên trông thật dễ gần, sắc mặt cũng rất tốt, bất chợt liếc nhìn Tô Quân Quân một cái, dáng vẻ không cao hứng lắm.

Tô Quân Quân cũng không biết đã chọc đến ông ấy lúc nào. Cô vừa vặn cũng không nghĩ hòa thuận hữu hảo với hàng xóm láng giềng, dứt khoát rũ đầu đứng một bên không nói lời nào.

Rất nhanh, thang máy bắt đầu đi lên.

Tới tầng 9, ông lão kia đi trước một bước đẩy cửa vào căn hộ 901, Tô Quân Quân mắt thấy cánh cửa đóng lại mới xoay người vào căn hộ 902. Thì ra ông không vui kia là hằng xóm của cô.

Tầng 9 là tầng cao nhất, chỉ có 2 căn hộ. Nhà của Tô Quân Quân không tính là lớn, 120m², cao gần 6m, tầng một có hai phòng đơn, một phòng bếp,một phòng vệ sinh; dọc theo cầu thang đi lên, bên trên là phòng ngủ và thư phòng, còn có một cái ban công có thể dùng để trồng hoa cỏ.

Toàn bộ căn hộ đều trang hoàng theo kiểu phục cổ, ở 20 năm trước hẳn được xem là cao cấp nhưng ở hiện tại thì đã là kiểu dáng hết thời.

Chỉ là lúc trước sử dụng nguyên liệu đều là tốt nhất, gia cụ, giấy dán tường, sàn gỗ đều được bảo trì không tồi. Ít nhất lúc ở vẫn tương đối thoải mái.

Bởi vì có người quét dọn định kì, trong phòng vẫn khá sạch sẽ, Tô Quân Quân thu dọn một chút liền chuẩn bị tự mình làm cơm tối.

Đã mệt mỏi một ngày, cô không muốn phiền toái liền dứt khoát đem cá cắt lát, nấm hương, cà rốt, rau cần thái nhỏ, sau đó lại đem gạo nấu thành cháo thơm ngào ngạt, lần lượt bỏ nấm hương, rau cắt nhỏ cùng cá.

Bởi vì cô khống chế độ lửa rất tốt, hương thơm cháo cá bắt đầu bay ra, toàn bộ phòng bếp đều ngập trong mùi hương thơm nức.

Ngay lúc Tô Quân Quan múc một chén cháo bắt đầu ăn, bên cạnh ban công nhỏ của phòng bếp đột nhiên truyền đến tiếng mèo kêu

"Meo ô...."

Tô Quân Quân chăm chú nhìn vào, lại là con mèo hoa béo trợn tròn mắt nhìn cô kia.

"Mày lên lầu như thế nào vậy?" Tô Quân Quân theo bẳn năng hỏi

Biểu tình của mèo hoa béo hoàn toàn thay đổi, không hề tràn ngập ghét bỏ nữa mà ngược lại tràn ngập khát vọng. Giống như đang nói nó rất đói, muốn ăn cháo cá lát.

Tô Quân Quân cũng lười suy nghĩ làm sao cô có thể hiểu được biểu tình của mèo béo. Dứt khoát đem chén cháo cá lát đạt ở trên lan can.

Mèo béo kia không vội vàng ăn mà lượn vòng quanh chén cháo, tựa hồ như đợi chén cháo bớt nóng.

Tô Quân Quân cũng không quản nó, lại vào phòng bếp múc một chén cháo, bắt đầu thưởng thức.

Ăn xong cơm tối, cô lại đi ra ban công nhỏ thì thấy mèo béo đã rời đi, chỉ còn cái chén bị liếm sạch sẽ đặt ở chỗ cũ. Tô Quân Quân cầm chén về, khóa của ban công lại thật tốt.

***

Vào ban đêm, Tô Quân Quân cả ngày mệt mỏi, vừa nằm xuống lập tức ngủ ngay.

Một đêm không mộng mị, sáng hôm sau, Tô Quân Quân dậy từ rất sớm, thu thập tốt mọi thứ, chuẩn bị đi tham gia "trù nghệ đại tái".

Địa điểm thi đấu ở cao ốc Phỉ Thúy, nơi đó cách đường Thúy Tây không xa, đi 2- 3km là đến.

Tô Quân Quân cũng không ngồi xe buýt, đeo cặp sách, cầm đơn báo danh đã đăng kí trên mạng trực tiếp đi qua.

Tới tầng 1 cao ốc, lia mắt nhìn tới thang máy trước lễ tân không ít người, cũng có người không kiên nhẫn chờ được thang máy liền trực tiếp đi bằng cầu thang bộ lên đến tầng 10.

Tô Quân Quân cân nhắc một chút, đây là mô hình cao ốc thương nghiệp, tuyệt đối không có khả năng chỉ có 4 cái thang máy. Cô đi một vòng cao ốc, tới góc Đông Nam của cao ốc vừa vặn nhìn thấy một cái thang máy còn khá mới. Tranh thủ trước khi thang máy đóng cửa hoàn toàn, cô nhanh chóng nhấn mở cửa. Thang máy rất nhanh mở ra, may mắn là bên trong chỉ có hai người đàn ông một béo một gầy đứng. Tô Quân Quân không nghĩ nhiều, mau chóng đi vào thang máy.

Lúc người đàn ông trung niên có dáng người cường tráng nhìn thấy Tô Quân Quân hình như muốn nhắc nhở cô cái gì đó. Nhưng mà, người đàn ông trẻ mặc tây trang đột nhiên hướng về phía hắn ra dấu, người đàn ông trung niên lúc này mới không nói gì, yên tĩnh đứng bên ạnh người trẻ tuổi.

Thang máy bắt đầu đi lên, Tô Quân Quân duỗi tay ấn tầng 10, lại đột nhiên phát hiện thang máy này thất kì quái, ấn như thế nào cũng không ấn được tầng 10.

Lúc này người đàn ông trẻ tuổi đứng phía sau cô đột nhiên đưa tay án tầng 12, lại quay lại nói với cô:

"Tới tầng 12 rồi đi cầu thang bộ xuống là được."

Cái tay kia thật thon dài sạch sẽ, móng tay cắt tỉa gọn gàng xinh đẹp. Giọng nói của hắn rất êm tai, giống như dòng nước chảy chạm vào cây trúc, trầm thấp, đầy từ tính.

Trong lúc nhất thời Tô Quân Quân cảm thấy lỗ tai có chút ngứa, cô theo bản năng nói cảm ơn.

"Ách...cảm ơn anh, anh cũng tới tham gia "trù nghệ đại tái" sao?" Tô Quân Quân nghiêng đầu cười, nhưng khi nhìn thấy người kia liền đem câu nói tiếp theo nuốt ngược trở lại.

Người nọ dáng người thon dài tinh tế, giống như mọt cây Thúy Trúc, cứng rắn lại không mất đi sự dẻo dai. Hắn có tướng mạo anh tuấn, ngũ quan thâm thúy, đường nét gương mặt tin tế mượt mà. Trên sống mũi hắn đeo một cái kính gọng vàng nhưng lại không thể che đi đôi mắt thanh triệt như hồ nước sâu kia.

Đời trước Tô Quân Quân sống hơn 20 năm, cũng coi như gặp qua không ít soái ca,nhưng cô chưa từng gặp qua soái ca làm cho tâm can ngứa ngáy khó nhịn như vậy.