Ta Ở Tinh Tế Chấn Hưng Long Tộc

Chương 13




Bạch Hiển cúi chào Vệ Thần, Vệ Thần cũng lịch sự cúi chào lại, sau đó dưới sự chú ý của toàn thể khan giả, Bạch Hiển cười nói: "À.... Ta phải đi về nghỉ ngơi, Tố Tố đừng quên ước định của chúng ta."

Đã bao lâu rồi, hắn còn nghĩ tới vuốt lông mèo, Vương Kha vừa tức giận vừa buồn cười, hắn đã nhìn thấu tâm can bướng bỉnh của Bạch Hiển, lao lên sân khấu đỡ Bạch Hiển xuống.

Hiệu trưởng đối với bọn họ xua tay: "Tất cả hãy trở về nghỉ ngơi đi, lễ trao giải sẽ được tổ chức vào ngày mai."

Bạch Hiển đã tựa vào người Vương Kha muốn nằm, Vương Kha một bên chật vật đỡ hắn: "Nếu không ta cõng ngươi trở về nhé?"

Bạch Hiển nghi hoặc liếc nhìn thân thể có chút mập mạp của hắn, khi đối phương sắp tạc mao thì trả lời: "Không cần, đem ta đặt trên lưng Mạc Tư là được."
Mạc Tư ngoan ngoãn làm thú cưỡi, rất ân cần, suốt hành trình rất vững vàng, thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn xem chủ nhân có nằm ổn không.

Khi Bạch Hiển tỉnh lại thì đã là sáng hôm sau, hắn có chút mơ hồ nhìn trần nhà trong phòng, hồi lâu sau mới lật người trong chăn, dụi mặt vào gối, Mạc Tư nằm cùng hắn ngủ ngon lành.

Bạch Hiển đột nhiên ngẩng đầu nhìn đồng hồ trên đầu giường, ừm, bây giờ còn chưa tới sáu giờ rưỡi, vẫn còn sớm, hắn cuộn mình trên giường, nghĩ đến chuyện ngày hôm qua, nghĩ tới đó, hắn lại nhớ đến cảnh tưởng đó, tất cả các khán giả vỗ tay không ngớt, đột nhiên hắn mỉm cười vui vẻ, rồi mở cuốn sách minh họa trên cổ tay ra, con số 1590 khiến hắn ngạc nhiên, rồi nghi hoặc, tại sao chỉ có một con số nhỏ như vậy?

Đọc tại truyenfull.com @Kat_5110
Sau khi hỏi Mạnh Chương, hắn mới biết được chỉ có những người thực sự sùng bái Long tộc mới được tính vào giá trị tín ngưỡng, sở dĩ có con số 90 ở cuối cũng là vì điều này.

Bạch Hiển tâm tình tốt mở ra sách hướng dẫn, quyết định trước tiên chụp một cái, nói không chừng có lẽ buổi sáng sẽ gặp may mắn, cúi đầu nhìn Mạc Tư đang ngủ ngon lành, hơi có chút ghét bỏ mà nghĩ đến, đến bao giờ hắn mới có một khuê nữ ngoan ngoãn đây, tiểu tử này vẫn chính là quá nghịch ngợm, hắn sợ chính mình không thể điều khiển hai con rồng tràn đầy tinh lực cùng một lúc.

Mạnh Chương biết được suy nghĩ của hắn, trên mặt cười hết sức ôn nhu, hắn mới sẽ không nói Bạch Hiển biết, "thư long" trong Long tộc đều là loài quý hiếm.

Cuốn sách minh họa lại một lần nữa cho thấy "Có thực hiện triệu hồi cấp UC hay không?", Bạch Hiển lần này lo lắng chà xát ngón tay, trong lòng thầm đếm 10s, hoàn hảo, số mệnh may mắn của hắn có phát huy tác dụng của nó hay không đây? [câu này có khi tui dịch sai với tui ko hiểu lắm, tại QT nó sắp khá lộn xộn ý]
Cuốn sách minh họa tràn đầy màu xanh lục, sau đó trở nên hư ảo nối tiếp hư không, sau khi xuyên qua một lối đi nào đó, một quả trứng rồng màu xanh biển xuất hiện ở trên tay Bạch Hiển, đã có kinh nghiệm từ lần trước nên Bạch Hiển nhìn chằm chằm quả trứng rồng trên tay không chớp mắt.

Một khe hở cùng với một âm thanh xuất hiện trên quả trứng, Bạch Hiển nhẹ nhành hô hấp. Ngay sau đó khe hở được tạo ra, lộ ra một cái đuôi màu xanh tím, thời điểm xuất hiện chóp đuôi còn lắc lắc, tựa hồ đang thăm dò bên ngoài có nguy hiểm hay không, trái tim Bạch Hiển đã bị tan chảy bởi hành động dễ thương này, hắn vui vẻ nghĩ rằng đây chắc chắn là một bé cưng ngoan ngoãn.

Một giây tiếp theo, chóp đuôi của nó nhanh chóng thu lại, tựa hồ muốn quay người lại, sau đó một tiểu tử có bộ dáng như xà chui ra từ khe hở, Bạch Hiển ngây ngẩn người, bởi vì tiểu gia hỏa này không có chân?

Toàn thân tiểu tử này giống như rắn biển, với màu xanh tím toàn thân phân bố trên các vảy từ từ chuyển màu, màu sắc càng lúc càng đậm từ đầu đến đuôi, từ màu xanh biển trên đầu kéo dài xuống đuôi trở thành màu tím đậm, sự thay đổi hết sức mượt mà.

Đầu của nó giống như của một loài rắn, phủ đầy vảy màu xanh lam, từ cằm đến bụng đến chóp đuôi đều có màu trắng, sờ vào trông rất mềm mại, trên đầu lồi ra hai cái khối nhỏ. Theo sau đó, dưới ánh mắt nhìn chằm chằm của hai người, những chỗ phình ra co lại một chút và ngay sau đó lập tức cứng lại thành hai chiếc sừng nhỏ theo hình dĩa nhỏ, sừng nhỏ cũng có màu xanh, và những chiếc sừng nhỏ mới mọc ra không hiểu sao được thêm một chút màu hồng, Bạch Hiển không khỏi dùng đầu ngón tay sờ sờ nó, tiểu tử kia ngay lập tức ngẩng đầu né tránh, đôi đồng tử thoáng dựng thẳng nhìn Bạch Hiển có chút bất mãn.

Lúc này Mạnh Chương mới lý giả được tiểu tử này có nguồn gốc từ đâu, "A! Đây là một con độc giao hệ thủy, nó có thể phóng ra những mũi tên nước chứa những sinh vật có thể nhanh chóng gϊếŧ chết kẻ thù có thể tích lớn hơn nó gấp 10 lần, thập phần độc tài, nhưng giống loài này lại có một kỹ năng khác là thủy trị liệu, có khả năng trị liệu hết sức cường hãn, có thể nhanh chóng trợ giúp đồng đội hồi phục. Đợi đến khi nó lớn, miệng vết thương cắt tới xương chỉ cần vài giây là có thể khôi phục như bình thường. Có thể coi đây là hai thái cực, chúng nó có tính cách lãnh khốc, không muốn tiếp xúc với kẻ khác, cho nên chúng nó cũng không có ý thức cao về sự hiện diện giữa các chủng tộc khác trong Long tộc, chủ yếu sẽ sống theo nhóm."

Đọc tại truyenfull.com @Kat_5110

Bạch Hiển nghe xong, dùng đầu ngón tay trêu chọc tiểu độc long, còn nhân cơ hội sờ sờ cái bụng trắng nõn mềm mại của nó mấy lần, thành công khiến cho nó bất mãn mà uy hϊếp hắn. Chẳng qua nó còn quá nhỏ, trông như một đứa trẻ đang nghiêm túc dạy người khác một bài học với vẻ mặt nghiêm túc, bản lĩnh thì mặt ngoài làm được, nhưng khí thế hoàn toàn bị phá vỡ.

Bạch Hiển không khỏi bật cười, năng lực của tiểu tử này khá mạnh, đặc biệt là khả năng chữa lành của nó, trong trận chiến trước hắn phát hiện ra rằng ngự thú thứ hai của hắn tốt nhất nên có năng lực chữa trị. Bằng cách này, cộng với sức mạnh của Mạc Tư, có thể sẽ chiến đấu lâu hơn.

Sau khi Mạnh Chương giới thiệu bối cảnh của độc long xong, liền nhìn Bạch Hiển nói: "Vậy Long chủ hãy đặt một cái tên đi."

Bạch Hiển bối rối suy nghĩ một lúc, "Này, đây là nam hài hay nữ hài vậy?"

Không nghĩ tới hắn vẫn còn rối rắm với vấn đề này, Mạnh Chương bất đắc dĩ mà cười nói: "Nam hài, thư long bên trong Long tộc phi thường ít, bề ngoài cũng có bộ dáng thập phần xinh đẹp, có thể dễ dàng phân biệt."

Bạch Hiển có chút chán nản, ước muốn có một khuê nữ của hắn đã xa vời, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của tiểu độc giao, hắn không khỏi bật cười, cũng may lần này tiểu tử này dường như rất ngoan ngoãn. Sau khi suy nghĩ một lúc: "Vậy thì hãy gọi nó là Lam Giáng đi, Giáng cũng có nghĩa là màu tím, phù hợp với vảy trên cơ thể của nó."

Lam Giáng tựa hồ hiểu được, đem thân thể đặt lên trên tay Bạch Hiển, như muốn khoe vảy, Bạch Hiển cố ý gãi bụng nó, khiến nó co lại thành một quả bóng.

Mạnh Chương bất đắc dĩ nhìn hắn, "Đặt nó ở dưới cây ăn quả bên kia, nó sẽ tự mình đi tìm thức ăn."

Bạch Hiển lúc này mới buông tha tiểu tử này, đem hắn đặt ở trên thân cây, buông lỏng tay, tiểu tử này liền không thể chờ đợi mà bò lên trên, cũng không biết là bởi vì trên đầu có loại trái cây rất thơm, hay bởi vì phía sau có một con rắn độc giống như mãnh thú đang có ý đồ xấu mà nhìn chằm chằm nó."

Bạch Hiển sờ sờ mũi, coi như không có chuyện gì xảy ra, vừa mở mắt ra đã nhìn thấy đôi mắt to của Mạc Tư, hắn giật mình, sau đó tức giận mà chụp vào mũi nó, "Làm sao vậy, sao lại gần thế?"

Đọc tại truyenfull.com @Kat_5110

Mạc Tư có chút nôn nôngmà cọ cọ vào tay hắn, nó có thể cảm nhận được có một đồng loại vừa xuất hiện.

Bạch Hiển xoa đầu nó nói: "Yên tâm, hắn vừa mới sinh ra, hai ngày nữa ta cho các ngươi gặp nhau."

Mạc Tư thấp giọng ô ô vài tiếng, sau khi làm nũng không có kết quả nó liền buông tha ý muốn gặp mặt.

Bạch Hiển nhìn đồng hồ, thấy không sai biệt lắm nên vỗ nhẹ vào cổ Mạc Tư ra hiệu nhanh chóng nhường vị trí, Mạc Tư chân ngắn bước ra ngoài, Bạch Hiển nhìn từ phía sau rất là buồn cười. Điều buồn cười là đôi chân ngắn của Mạc Tư thực sự là một khuyết điểm, bình thường khi bay thì không sao, nhưng khi đi chậm lại có cảm giác như đang cọ xát trên mặt đất.

Cho đến khi ăn sáng, Bạch Hiển nhìn thấy Mạc Tư mới cười, bà Bạch ngập ngừng không nói, cuối cùng trực tiếp chạm vào trán anh, Bạch Hiển bối rối nhìn bà Bạch, bà Bạch lo lắng nói hỏi: "Con không có bị sốt hả?" Sẽ không phải là tinh thần lực cạm kiệt mà trở nên ngu ngốc chứ?

Bạch Hiển thu lại nụ cười, không nói nên lời, nghiêm túc đối với thái hậu nói: "Báo cáo, con trai của người tinh thần rất tốt, sức khỏe rất tốt, không có vấn đề gì, thâm chỉ có thể ra ngoài chạy vài vòng, nhân tiện mang về cho người một ít đồ ăn."

Bà Bạch bị vẻ mặt nghiêm túc của hắn chọn cười, "Được, được, không có việc gì là tốt rồi, nhanh ăn đi, kẻo muộn."

Hả?!!

Đọc tại truyenfull.com @Kat_5110

Bạch Hiển quay đầu lại, mới ý thức được vừa rồi mình vừa ăn vừa cười thật sự ảnh hưởng đến hiệu suất, cách thời điểm ra ngoài khá gần, hắn nhanh chóng tăng tốc độ ăn uống, thành công ở thời điểm Vương Kha tới là hắn ăn xong rồi, sau đó lau miệng, xách cặp sách đi ra ngoài.

"Này ngươi, đứa nhỏ này! Mới vừa ăn xong không nên vận động mạnh như vậy nha!....."

Bạch Hiển đầu cũng không quay đầu lại, "Con biết rồi!" Sau đó mới giảm tốc độ lại.

"Tiểu Hiển! Ngươi nổi danh rồi!" Vương Kha hưng phấn mà cho hắn xem quang não, là trang diễn đàn của trường, mười chủ đề đứng đầu là về vị trí thứ nhất trong cuộc thi đấu cá nhân của Bạch Hiển ngày hôm qua. Trong đó người thứ nhất không hề liên quan tới trận đấu, ngược lại....

[Tôi nên làm gì nếu thua tất cả tiền cược?? Đang chờ online, gấp!!]

Bạch Hiển tò mò đi vào nhìn thử, bên trong có một đám người đang gào thét điên cuồng.

"Ahhh! Tôi đã cược nửa số tiền tiêu vặt của mình vào đó!"

"Cười chết, ta trực tiếp ném thẳng 1 tháng, nghĩ hẳn là có thể kiếm được chút đỉnh, kết quả...."

"Ô ô ô đừng nói nữa, hai tháng kế tiếp ở trường đều chỉ có thể ăn bánh bao cùng dưa chua sao...."

Hầu hết các bạn cùng lớp cược cho Vệ Thần đều đang nói chuyện buồn bã bên trong, và phần lớn nhất được tiết lộ là cư nhiên có người bỏ ra 3 vạn tinh tệ cho Bạch Hiển!

Đọc tại truyenfull.com @Kat_5110

Tỉ lệ của Bạch Hiển là 1:7, anh ta kiếm được gần 20 vạn tinh tệ, gần như xóa sạch tiền cá cược, Bạch Hiển nhìn hai ngàn này cót chút đăm chiêu, Vương Kha thấy được liền cười "ha ha ha" nói: "Tiểu Hiển, lần này chúng ta kiếm được rất nhiều tiền!"

Hắn biết điều đó!

Bạch Hiển vui vẻ nhìn Vương kha chuyển một nửa số tinh tệ cho hắn: "Ta chỉ đưa hai ngàn thôi đúng không?"

Vương Kha tỏ vẻ không quan tâm: "Không sao, giữa chúng ta có quan hệ gì, không sao đâu."

Vừa đến trường, Bạch Hiển đã bị một người giống như phóng viên chặn lại, theo sau là một người quay phim phụ trách quay chụp, nhìn kĩ thì đó thực sự là một lão sư giả dạng phóng viên.

Bạch Hiển cười xấu hổ, hóa ra hoạt động tuyên truyền là nhiệm vụ ở đâu cũng có thể làm được?

Đọc tại truyenfull.com @Kat_5110

Lão sư dường như không để ý đến khuôn mặt cứng ngắc của hắn, "Đừng lo lắng, chúng tôi chỉ là chụp ảnh và quay một đoạn video ngắn thôi. Em ko cần quá chú ý, chỉ cần làm những gì em thường làm thôi."

Sau khi nói xong, Bạch Hiển hoàn toàn không để ý đến họ, mỉm cười với họ rồi kéo Vương Kha vào lớp học, vừa vào lớp lại có một đám người bắt đầu tâng bốc hắn, Bạch Hiển rất khó chịu, nhưng hắn lại là cái loại không đánh nhưng khuôn mặt vẫn tươi cười, Vương Kha thấy thế liền đảm đương làm kẻ xấu, dọn sạch một khoảng trống cho Bạch Hiển.

Bạch Hiển cảm kích nhìn hắn một cái, lấy ra đề cương bắt đầu ôn tập.