Ta Ở Tinh Tế Chấn Hưng Long Tộc

Chương 48: Thoát hiểm




Xuất phát từ bản năng cơ thể, Đường Trữ ngay lập tức bảo vệ trước người Bạch Hiển, chính là khi hắn nhắm mắt lại, chờ đợi hồi lâu, trên người lại không truyền đến cảm giác đau đớn gì cả, nghi hoặc nhìn lại, một con bạch hổ rít gào bổ nhào về phía trùng tộc, mèo báo bên cạnh cũng vươn móng vuốt, móng vuốt mang theo hỏa diễm để lại một vết cháy đen trên cơ thể trùng tộc, một đoạn cây mây từ mặt đất bò ra, trực tiếp cắt trùng tộc làm đôi.

Ngay sau đó một con cú tuyết đột nhiên bay ra, xuất hiện phía trên trùng tộc, hoa tinh linh cũng dần lộ ra thân hình, đằng mạn tập trung khống chế trùng tộc, hai đại miêu cùng nhau hợp tác, trực tiếp cắt trùng tộc thành từng mảnh nhỏ.

Mấy con ngự thú vô cùng ăn ý, cú tuyết có vai trò chỉ đạo, còn những con ngự thú khác chịu trách nhiệm hỗ trợ và trực tiếp tiêu diệt chúng, đội ngũ cùng nhau hợp lực đánh giết những con trùng tộc còn lại.

Khu rừng dần dần an tĩnh lại, xung quanh đều là máu đỏ của trùng tộc, mùi hôi bốc lên, bọn họ cũng dần quen với nó rồi, lúc này cũng không rảnh để ý cái đó, mà lại có hai người kích động ôm lấy Bạch Hiển.

Bạch Quỳnh trực tiếp ôm lấy Bạch Hiển, "Ôi mẹ ơi, tại sao trong một ngày lại xảy ra tới ba lần? Ta thực sự chịu không nổi nữa!"

Bạch Hiển điên cuồng giãy dụa: "Ca! Mau thả ta ra! Không thoải mái!" Khó thở quá!

Bạch Quỳnh lúc này mới buông hắn ra, Bạch Hiển tức giận đẩy hắn ra: "Có đội trưởng ở đây thì có chuyện gì xảy ra cơ chứ!"

Dù có như thế, tuy rằng Bạch Quỳnh tin tưởng Đường Trữ, nhưng vẫn nhịn không được lo lắng!

Đường Trữ nhìn hắn, phát hiện Phỉ Thúy Long[rồng ngọc bích] không thấy nữa, há miệng thở dốc, vẫn không nói được gì, kết quả có thể đạt được như vậy rõ ràng là công của ngươi......

Bạch Hiển cảm nhận được điều gì đó, hướng hắn nở một nụ cười sáng lạn, 4 con rồng, nếu có thể che giấu thì hắn cũng không muốn bại lộ nhanh như vậy.

Đường Trữ nhìn hắn, nhịn không được cong khóe miệng, khẽ gật đầu.

Bọn họ đi chưa được bao lâu, người trong quân đội lập tức tiếp nhận chiến trường, không ngừng có chiến sĩ tiến vào, cũng không thấy có người đi ra, những người ngồi trong xe khi quay trở về chủ thành quen thuộc, tất cả đều hoảng hốt.

Nhất là Bạch Hiển, là một tân sinh viên, mới trải qua đợt huấn luyện tàn khốc chưa được bao lâu, liền gặp phải nhiệm vụ như vậy, vốn tưởng rằng đi cùng anh trai của mình thì có thể an toàn một chút, nhưng không ngờ lại cho hắn có một chuyến trải nghiệm tuyệt vời như vậy.

Bạch Hiển đứng tại chỗ nhìn tường thành cao lớn, trong lòng cảm khái, đây chỉ là một trùng triều nhỏ, không, ngay cả trùng triều còn chưa tới, nhưng tựa hồ lại làm cho bọn họ cảm nhận được không khí khẩn trương ở chiến trường, chân thật một cách tàn khốc, sự tàn khốc là thứ mà ngoại nhân vĩnh viễn không thể nào đồng cảm được.

"Tiểu Hiển, ta có nên vào lớp trước không?" Vương Kha đứng trước tòa nhà giảng dạy hỏi Bạch Hiển.

Bạch Hiển bất đắc dĩ gật đầu, từ sau khi trở về chủ thành, Bạch Hiển liền nhận được chiếu cố của ông ngoại, sư huynh, Vương Kha cùng với Nhị ca, thường giám sát hắn, tựa hồ sợ hắn xảy ra chuyện gì đó.

Học sinh như bọn họ, chiếm được hai ngày nghỉ ngơi, và họ phải trở lại lớp học vào ngày thứ 6, đồng thời cũng là cơ hội bàn giao nhiệm vụ của những học sinh đã hoàn thành nhiệm vụ, tuy nhiên họ không cần đi vào ngày hôm nay cũng không sao.

Đến khi lên lầu, Vương Kha còn ở phía sau hắn hô lên: "Tiểu Hiển, buổi chiều nhớ về sớm một chút, còn đi tới bệnh viện kiểm tra!"

Bạch Hiển phất tay: "Được! Ta biết rồi!"

Vừa bước lên lầu liền trở thành bộ dáng không còn gì luyến tiếc, theo như Mạnh Chương thuật lại, thì hắn đã biết nguyên do dẫn đến đau đầu, xét theo giác quan cùng vận may của hắn càng tốt hơn, thì những lời mà Mạnh Chương nói là chính xác.

Hơn nữa về sau hắn cũng không xảy ra chuyện gì cả, nhưng bộ dáng của ông ngoại cùng nhị ca lại cực kì khẩn trương, Bạch Hiển cũng chỉ có thể thuận theo họ đi tới bệnh viện kiểm tra.

"Bạch Hiển! Ngươi không sao chứ! Ta nghe nói ngươi đi cùng với đại lão Đường Trữ tới rừng Trầm Hà, phải không?" Một giọng nói của nữ hài tử truyền tới, mang theo một chút lo lắng.

Ngẩng đầu, đúng là lớp trưởng lớp hắn, hắn cười gật đầu: "Không sao cả, quân đội tới rất nhanh, chúng ta cũng không có bị thương."

Lớp trưởng lúc này mới thoải mái gật đầu, "Quả thuật, lần này đế quốc hành động rất nhanh, nghe nói là đem thương vong giảm tới mức thấp nhất."

Không đúng sao? Học sinh của Thiên Huyền chiếm một phần tư ở trong rừng Trầm Hà, nếu có chuyện xảy ra liền xong đời!

Bạch Hiển cũng đang suy nghĩ về tình huống quân đội đến vào ngày hôm đó, một cách có trật tự, nhanh chóng phân ra đội cứu viện cùng đội chiến đấu, tốc độ nhanh chóng, dưới tình huống tất cả mọi người chưa kịp phản ứng liền đem người bên trong cứu ra.

Hiệu suất rất cao, nhưng mà con trùng tộc cao cấp kia còn chưa bắt được, quân đội còn đang tiến hành các hoạt động bao vây, trấn áp, không biết bây giờ đã bắt được chưa.

Bạch Hiển có chút tò mò đối với trùng tộc cao cấp có thể chỉ huy trùng tộc lúc đó.

Ngồi xuống chưa được bao lâu, lão sư liền tới, sắc mặt rất thoải mái nói: "Hôm nay thực ra chỉ là giao nhiệm vụ tới cho các ngươi, không có an bài bất cứ chương trình học nào khác, tuy nhiên nếu đã đến đây rồi, thì chúng ta bàn một chút về tình hình bị trùng tộc tập kích hôm bữa đi."

"Tất cả mọi người cũng biết, lần này rừng Trầm Hà bị trùng tộc đột kích, có rất nhiều học sinh của Thiên Huyền ở trong đó, tỷ như Bạch Hiển đồng học."

Toàn bộ ánh mắt của mọi người chuyển dời lên người Bạch Hiển, Bạch Hiển nhấp hé miệng, ngơ ngác: "Hả!"

Lão sư vỗ tay, "Vậy người gặp được hình dạng của trùng tộc rồi sao? Có cảm nhận như thế nào?"

Tất cả mọi người đều chờ mong nhìn hắn, Bạch Hiển hơi suy nghĩ rồi mở miệng: "Hình dạng rất khó coi, mùi hương đặc biệt khó quên, khẳng định không phải là món ăn ngon."

Tất cả mọi người cười vang lên, lão sư cũng cười: "Xem ra Bạch Hiển đồng học rất dũng cảm, có hỗ trợ giết trùng tộc? Bằng không sẽ không thể biết được mùi hương của trùng tộc."

Bạch Hiển nhìn cả lớp cười nói, "May mắn thay, ngự thú của ta dù sao cũng cấp 20, có thể bảo vệ chính mình thì không thành vấn đề, chủ yếu chính là ca ca của ta cùng đồng đội của hắn giết chết."

Lão sư đáp: "Không tệ đâu, khi bằng tuổi các ngươi ta đã bị các môn thực hành tra tấn thành cẩu nha." Sau đó, trong tiếng cười của cả lớp, lão sư tiếp tục nói: "Được rồi, hiện tại chúng ta vừa nói đến làm thế nào để nhận diện trùng tộc cùng ngự thú dạng trùng, ma thú, cách phân biệt quan trọng nhất là thành phần máu và chất trong cơ thể trùng tộc không phải được cấu tạo từ protein......"

Buổi sáng kết thúc với sự phổ cập kiến thức khoa học, Bạch Hiển đã hiểu sâu hơn về một số trùng tộc mà hắn từng gặp, đồng thời hắn cũng trở nên cảnh giác hơn với thể cộng sinh của dạ trùng và nhuyễn trùng, thầm nghĩ bọn hắn có thể chốn thoát trở về đúng là may mắn!

Buổi chiều chính là buổi huấn luyện mô phỏng quen thuộc, thời điểm chuẩn bị đội mũ giáp, lão sư đột nhiên thông báo cho họ biết: "Hôm nay ba ban sẽ tiến hành hỗ trợ lẫn nhau, nội dụng vẫn không thay đổi, các em có thể thi đấu để giành chiến thắng, xem ai có thể đánh bại nhóm trùng tộc và tháo mũ giáp xuống trước." Sau đó, lão sư mỉm cười: "Phần thường chính là cơ hội bồi dưỡng một lần!"

"Ngọa tào!!" Cả lớp đều phấn khích, chỉ cần tiến hành một trận đấu nhỏ, mà còn có thể giành được cơ hội bồi dưỡng!

Các học sinh bắt đầu nói chuyện vui vẻ, nhưng Bạch Hiển lại bối rối nhìn lão sư, quả nhiên giây tiếp theo, "Cuộc thi này tuy rằng chỉ là giao lưu giữa các lớp nhưng cũng là thể diện của cả lớp, nếu lớp nào thua, tuần sau sẽ được tiến hành gấp đôi huấn luyện, đồng thời còn phải gánh trực nhật lao động."

Gấp đôi huấn luyện! Tất cả mọi người thu hồi ý cười, không từ mà biệt, chỉ riêng việc này cũng đủ để bọn họ ăn không tiêu, chưa kể phải gánh công việc lao động trong khuôn viên của đối phương trong một tuần, sẽ vô cùng nhục nhã đó!

Mỗi người ngồi vào chỗ của mình, chuẩn bị sẵn sàng, lão sư hài lòng nhìn bọn, nối sân tập mô phỏng của ba lớp với quang não trên tay: "Chuẩn bị bắt đầu."

Bạch Hiển thở dài, không có người phát hiện có gì đó không ổn sao, đột nhiên lại có sự tương tác như vậy?

Nhưng rất nhanh Bạch Hiển sẽ biết được, nguyên lai người của mình rất nhanh sẽ sụp đổ.

Đập vào mắt vẫn là khu rừng quen thuộc, hai bên sườn núi đều là rừng cây, phía trước đường nhỏ có trùng tộc đang tới gần, mà Bạch Hiển lại đang đứng ở đầu con đường, bên người có ba con ngự thú hệ thủy lôi mộc, một con nhân ngư, một con thiểm điện ưng cùng một gốc cây giáp thái hoa[bông cải], ba con ngự thú đều là thuộc tính có thể phản ứng lẫn nhau, chỉ cần phối hợp tốt là có thể dễ dàng hạ gục bọn chúng.

Nhưng mà lần này lại yêu cầu về tốc độ, Bạch Hiển bình tĩnh lại và quan sát đàn trùng tộc đang lao tới, hắn phát hiện những con trùng tộc đối diện lại là chu hình trùng tộc cùng trường trùng đã xuất hiện ở rừng Trầm Hà, chỉ có hai dạng được thả ra đây, rất quen thuộc.

Bạch Hiển gợi khóe miệng, lập tức hạ mệnh lệnh cho giáp thái hoa[cây bông cải] thả dây leo trói chặt hai chân của bọn chúng, sau đó không chút do dự ra lệnh cho nhân ngư thả bóng bóng nước xối ướt bọn chúng, thiệm điện ưng bắt đầu ngưng tụ lôi điện, mắt thấy có thể nhanh chóng kết thúc hai con trùng tộc, không biết từ chỗ nào một quả cầu lửa đột nhiên ập tới, trực tiếp nổ tung đằng mạn.

Hai con trùng lập tức lấy lại khả năng di chuyển, chu[nhện] trùng lập tức quơ lưỡi đao bổ về phía Bạch Hiển, cùng lúc đó, trường[rắn] trùng sắp phun ra nọc độc

Giác quan cảm nhận lập tức báo nguy hiểm, Bạch Hiển cố không kinh ngạc, vội vàng né tránh công kích của bọn nó, nhân ngư lập tức phun bong nước bảo vệ chính mình, giáp thái hoa rụt xuống mặt đất, thiểm điện ưng cũng không lo lắng, bay vào không trung, hai trùng tộc cũng không chạm tới nó được.

Lúc này Bạch Hiển mới có cơ hội quay đầu nhìn vào tròng rừng cây, trước mặt xuất hiện một thiếu niên quen thuộc, đi cùng với một con liệt khuyển, xuyên thạch thú và thích khách hoa hồng, phía sau là hai con trùng tộc đang bám sát bọn họ.

Bạch Hiển cau mày, cẩn thận suy nghĩ, hắn đã từng gặp người này ở đâu rồi?

"Tóm lại cũng là bạn cùng khối......"



Bên cạnh nam sinh chính là Tiêu Thành Phong, cùng với đệ đệ của hắn Tiêu Thành Quân!

Bạch Hiển lắc mình né tránh nọc độc, đối với Tiêu Thành Quân, "Ngươi muốn làm cái gì?"

---------------

------------HẾT CHƯƠNG 48------------