"Ba, chúng con về đây, ngài nhớ giữ gìn sức khỏe đấy." Bà Bạch sốt ruột đứng ở cửa chào tạm biệt bọn họ, "Hai đứa nhớ chăm sóc ông ngoại thật tốt, nghe chưa?"
Bạch Quỳnh cùng Bạch Hiển liên tục gật đầu, Trác Phong phất tay: "Được rồi, mau đi, không cần lo lắng đâu."
Bạch Thành cùng Bạch Cảnh đã rời đi được vài ngày, cũng bởi vì công ty không thể thiếu người nên bắt buộc phải quay về, mấy ngày nay Bạch Hiển đã thực hiện lời hứa của hắn, dẫn cả Bạch gia đi dạo chủ thành vài vòng. Đối với cảnh tượng phồn hoa này, phụ tử Bạch Thành cảm thấy sớm muộn gì Lạc Nhật Thành cũng sẽ như vậy.
Chiếc xe nhỏ dần đi xa, Bạch Hiển thu hồi tầm mắt, lúc quay đầu lại, thì thấy hốc mắt Trác Phong hơi đỏ, trong lòng lập tức hơi chột dạ, chạy tới làm nũng: "Ông ngoại ~ chờ lần nghỉ tiếp theo, con sẽ đưa ngài tới Lạc Nhật Thành chơi! Con nói ông biết biết, ở Lạc Nhật Thành có nhiều thứ hay ho lắm, nổi tiếng nhất là..."
Bạch Quỳnh đi theo bên cạnh thỉnh thoảng phụ họa vài câu, kết quả là hai người lại bắt đầu tranh luận, khiến cho Trác Phong đi phía sau rất buồn cười.
Trác Phong đã thành công thu hút sự chú ý của hai người, đến khi hai người dừng lại làm bài tập, nỗi lưu luyến trong lòng đã tan biến, chỉ còn lại nụ cười bất đắc dĩ, hai đứa này thực sự có chút bản lĩnh.
Nghĩ lại, đúng là đã lâu ông không tới Lạc Nhật Thàng, không bằng như Bạch Hiển nói, đợi đến khi nghỉ hè thì đi chơi một chuyến, xem cuộc sống của con gái những năm qua ra sao.
Hai người ngoan ngoãn làm bài tập, ông lão ở bên cạnh yên bình nhâm nhi trà.
Ngoài ban công, ánh nắng chiếu rọi, in lên tường những bóng mờ, ghi lại năm tháng trôi qua.
——
Thiên Huyền sẽ bắt đầu khai giảng vào ngày 16, không có ý định cho nghỉ thêm. Tại lễ khai giảng, học sinh của Thiên Huyền nhận được một thông báo quan trọng: Bí cảnh Tứ Hải sắp mở, học sinh của Thiên Huyền sẽ được thầy cô tổ chức, cùng nhau tham gia cuộc thám hiểm lần này, những người có khả năng có thể tìm được ngự thú khế ước bằng tổ thạch!
Bí cảnh Tứ Hải nằm ở trung tâm ba học viện lớn như Thiên Huyền, Tử Vi Tinh, Thanh Trúc, mỗi năm đều có học sinh đi vào khám phá bí cảnh, không chỉ có học sinh của Thiên Huyền mà còn có học sinh của học viên đệ nhị và đệ tam, do đó, tất cả học sinh trong cùng trường phải đoàn kết lại, cùng nhau đối mặt với những khó khăn trong bí cảnh.
Bí cảnh đã được kiểm soát nhiều năm, môi trường bên trong khá an toàn, ngay cả học sinh năm nhất cũng có thể thử sức, ngồi trong lớp, vừa vào lớp, giáo viên chủ nhiệm đã hỏi: "Có ai không muốn tham gia hoạt động bí cảnh này không?"
Là không muốn tham gia, chứ không phải là muốn, thấy không ai trả lời, giáo viên gật đầu: "Đươc rồi, toàn bộ lớp A đều tham gia, chương trình học trong vài ngày tới sẽ giống như học kỳ trước, tình hình cụ thể sẽ chờ thông báo từ nhà trường!"
Chương trình học vẫn diễn ra đúng tiến độ, nhưng học sinh năm nhất và năm hai không hẹn mà gặp đã tìm đến các đàn anh năm trên, cố gắng tìm hiểu một số thông tin về bí cảnh Tứ Hải.
"Bí cảnh Tứ Hải và bí cảnh khảo hạch khá giống nhau, nhưng không gian bên trong lại lớn hơn nhiều, đại khái phải bằng 10 bí cảnh khảo hạch cộng lại, điều quan trọng cần phải chú ý ở bên trong đó là các loại tổ thạch, ở trung tâm bí cảnh sẽ có khu vực tên Tổ Địa, bên trong sẽ có các loại tổ thạch khác nhau, nhưng số lượng người có thể giao tiếp với tổ thạch là có hạn!"
"Đây cũng là nơi các học viện tranh giành quyết liệt nhất, nhưng ngoài ra, tổ thạch cũng có thể xuất hiện ở những nơi nguy hiểm. Vì vậy mà chúng ta cần tìm chúng và phân biệt, dù sao số lượng tổ thạch có năng lực câu thông gần như biến mất, thật lãng phí thời gian để tìm."
Trong thư viên, Bạch Quỳnh chậm rãi nói chuyện, Bạch Hiển cùng Vương Kha ngồi nghe rất chăm chú.
Là đàn anh đã tham gia hai lần (Bạch Quỳnh không tham ở năm 2 do chấn thương), Bạch Quỳnh có thể giải thích cho hai người nhiều điều về bí cảnh Tứ Hải.
Bện cạnh bọn họ còn có Đường Ninh, Việt Trạch, Lăng Vị cùng Chu Ngạn, bọn họ đã quyết định cùng Bạch Hiển lập đội tham gia.
Ngày mai là ngày tập hợp, các thầy cô từ các hệ sẽ dẫn học sinh tới bình nguyên Giang Lăng, địa điểm của lối vào bí cảnh đã được xác định.
"Bình nguyên Giang Lăng nằm giữa ba học viện, bên cạnh có một con sông Lạc Lăng và dãy núi Kì Nguyên, địa hình ở đây khá bằng phẳng, rất thích hợp để tổ chức một cuộc hội lớn. Tuy nhiên, chính vì khoảng trống nên cần phải cẩn thận, nơi này thường xuyên xảy ra lũ lụt và thú triều. Do đó, bí cảnh sẽ không mở lâu, tối đa chỉ có mười ngày. Trong thời gian này, các giáo viên của các học viện sẽ ở lại đây, nhưng nếu đến mười ngày mà không trở ra, thì dù bí cảnh chưa đóng, các học viện cũng sẽ chọn rút lui."
Việt Trạch nói một cách nghiêm túc: "Mặc kệ như thế nào, việc ngươi có tìm ra được tổ thạch không cũng không phải là điều quan trọng nhất, một khi bị kẹt lại trong bí cảnh, sẽ phải sống ở đó một năm cho đến lần mở tiếp theo."
Một năm! Không có ai giúp đỡ, Bạch Hiển rơi vào trầm tư: "Vậy, có thật là đã có người từng ở lại bí cảnh một năm không?"
Đường Ninh khẽ gật đầu, "Nhưng mà, đó là chuyện rất lâu trước kia, người đó cũng là sinh viên năm 4 của Thiên Huyền, thời điểm đi ra rất chật vật, ngự thú cũng bị thương rất nặng, nhưng rất nhanh hắn lại trở thành một ngự thú sư rất lợi hại, đảm nhiệm đội trưởng đội hộ về hoàng gia, mới về hưu không lâu."
wow!
Ánh mắt của hai tân sinh viên thể hiện sự ngưỡng mộ, Đường Ninh ho hai lần, "Khụ, tiếp tục đi, bí cảnh Tứ Hải lần này rất quan trọng, điều quan trọng nhất là cố gắng không đi cùng người khác."
Dưới cái nhìn nghi hoặc của cả hai, Đường Ninh nghiêm túc nói: "Đã quên rồi sao, tổ thạch có hạn chế về số người sử dụng, cho nên là người cùng học viện chiếm được tổ thạch, cũng khó mà chia đều cho từng người, thái độ đối đãi của từng người sẽ không giống nhau, nói trắng ra con người chính là sinh vật nguy hiểm nhất trong bí cảnh!"
Sau khi nói xong, xung quanh rơi vào trầm mặc, một lúc sau Bạch Hiển mới cau mày lên tiếng: "Được, nhớ kỹ rồi, nhưng tôi cần chuẩn bị một chút." Tốt nhất có thể chuẩn bị một số vật có thể bảo toàn mạng sống!
Bạch Quỳnh biết hắn đang nghĩ gì, nhưng những người khác lại không biết, vì thế rất tự giác dời lực chú ý của mọi người, "Được rồi, bậy giờ các ngươi đã hiểu hết rồi, về nhà thôi, sáng ngày mai gặp lại, nhớ mang theo quang não."
Đường Ninh nhìn Bạch Quỳnh, rồi lại nhìn Bạch Hiển, sau đó nhớ lại những con rồng bên trong rừng Trầm Hà, không biết nghĩ đến cái gì liền nói, "Được rồi, đi về thôi."
Sau khi bọn họ ra khỏi cổng trường liền tách ra, khi trở về nhà Trác Phong, thậm chí Bạch Hiển còn không có tâm trạng để nói chuyện với Vương Kha và Bạch Quỳnh, lấy cớ muốn nghỉ ngơi sớm mà nhanh chóng vào phòng, tập trung tinh thần đi vào sổ tay hướng dẫn.
Mạnh Chương đang hái linh quả cho mấy con rồng con liền nhìn thấy hắn xuất hiện, bốn con rồng rất phấn khích chào đón hắn, Mạnh Chương lau tay, cười nói: "Đã lâu không gặp, Long Chủ."
Bạch Hiển sờ mũi, sau khi lễ mừng năm mới đến, mặc dù hắn đã chúc mừng năm mới với Mạnh Chương nhưng do bài tập về nhà quá nhiều nên đã lâu rồi hắn chưa gặp Mạnh Chương, "Khụ, Ngọc Bích đã lên cấp tối đa chưa?"
Ngọc Bích nghe thấy tiếng gọi, lại gần. Giờ nó đã có thân hình cao ba mét, toàn thân vảy cứng chắc, đuôi có gai nhọn, bên ngoài, điều duy nhất trông có vẻ mềm mại là đôi cánh nhỏ bé ngắn ngủn, vẫn như lúc mới sinh chỉ là hai quả bóng thịt.
Mạnh Chương lấy long quả đưa cho Mạc Tư, "Ngọc Bích đã lên tới cấp 38, sắp đạt tối đa, sẽ trở thành một vũ khí rất mạnh cho cậu."
Bạch Hiển gật đầu, vuốt cằm, lấy sách hướng dẫn ra, hắn vẫn còn hơn một vạn điểm tín ngưỡng, trong khoảng thời gian này cũng không đi ra ngoài, tất nhiên điểm tín ngưỡng sẽ không tăng, "Tôi sắp tham gia hoạt động bên trong bí cảnh Tứ Hải, vẫn nên thêm một con thì an toàn hơn."
Mạnh Chương gật đầu đồng ý, "Đúng vậy, bí cảnh lần này khá hỗn tạp, còn có rất nhiều người mạnh hơn long chủ xuất hiện, thêm một con rồng thì vẫn an toàn hơn."
Bạch Hiển chiếm được đồng ý, nhìn hình ảnh tối đen trong sách minh họa, hắn nghĩ thầm, có lẽ bí cảnh lần này cũng là cơ hội để hắn kiếm điểm tín ngưỡng?
Ngón tay chạm vào, một hành lang quen thuộc hiện ra, nhưng ánh sáng lần này có vẻ hơi chói mắt?
Một quả trứng rồng màu bạc có vảy xuất hiện trong tay Bạch Hiển, Bạch Hiển mở to hai mắt, đây là quả trứng rồng đầu tiên có vảy.
Lần này, quả trứng không vỡ ra, mà xoay theo một hướng kỳ lạ, tạo thành một hình xoắn ốc. Một cái lỗ tròn xuất hiện trên vỏ trứng, và khi một con rồng nhỏ thò đầu ra, cơ thể từ từ xuất hiện, Bạch Hiển càng lúc càng ngạc nhiên.
Cái này! Quả trứng rồng này lại chính là cơ thể của con rồng nhỏ!
Mạnh Chương cũng nhìn thấy, rất bình tĩnh nói: "Đây cũng là loại phong ấn của long chủ: Thạch hóa. Thông thường, chỉ những con rồng có sức phòng thủ cực cao mới sử dụng phương pháp phong ấn này, cũng có thể nhanh chóng phục hồi sức mạnh."
Khi những vảy nhỏ liên tục mở ra, một con rồng nhỏ hoàn toàn có hình dáng của rồng phương Tây xuất hiện, cái miệng hơi dài của nó lộ ra những chiếc răng nhọn còn rất non nớt, hai cái móng như diều hâu vẫn đang ở trạng thái mềm yếu, toàn thân phủ một lớp vảy màu trắng đục, trên cánh, các vảy dường như còn phản chiếu ánh sáng lạnh lẽo.
Con rồng nhỏ tỏa ra khí chất cao quý, một cách thanh lịch ngẩng đầu nhìn Bạch Hiển trước mặt, nhưng đôi cánh của nó lại cố ý lắc lư, cố gắng để sức mạnh bên trong hồi phục nhanh hơn.
Bạch Hiển nhanh chóng mở sổ tay hướng dẫn tìm kiếm thông tin, đúng như dự đoán: Độn Không Long, có thuộc tính không gian, có thể xuyên không gian, kỹ năng: không biết.
Không biết?! Ngươi chính là sách hướng dẫn! Bạch Hiển đã muốn chửi cái cuốn sách này, con rồng nhỏ trên tay đã bắt đầu kéo dài cơ thể, mở rộng các vảy, khi hắn chạm tay vào, cảm giác lạnh lẽo truyền đến.
Bạch Hiển cố gắng sờ vào đầu con rồng, nhưng con rồng rất kiêu ngạo đã quay đầu đi, nhìn hắn như muốn hỏi ngươi đang muốn làm gì, Bạch Hiển âm thầm rút tay lại, nhưng không ngờ tên nhóc này lại nhanh chóng cọ vào tay hắn một cái rồi quay lại không thèm nhìn hắn, như thể không có gì xảy ra.
Bạch Hiển không khỏi nở nụ cười "Cha hiền", tốt lắm, lại là một tiểu ngạo kiều, nhưng so với Lam Giáng thì có vẻ dễ chịu hơn nhiều, "Đáng yêu quá, xinh đẹp quá, chắc chắn đây là một tiểu thư long[rồng cái], đặt tên gì cho nó nhỉ?"
Bạch Hiển lẩm bẩm, không ngờ tiểu gia hỏa trong tay nghe được, kinh ngạc quay đầu lại nhìn hắn.
---------------
Tác giả có lời muốn nói:
Ha ha ha ha, lại một chú rồng nhỏ xuất hiện.
------------HẾT CHƯƠNG 54------------