Tà Phượng Nghịch Thiên

Quyển 3 - Chương 18: Hai thú ra sân, giết ngay lập tức!




Edit: Giáp Thị Thiên Thanh.

"Mẹ kiếp!"

Bắc Ảnh Lạc Sa không nhịn được mà phun ra một câu chửi bậy, cả người đều chán nản.

Nàng không hiểu, vì sao một người lại có thể biến thái đến trình độ như thế? Hơn nửa tháng không thấy mà đã trực tiếp vượt qua ngũ cấp, thậm chí nàng ấy đã đột phá...

Người so với người thật đúng là tức người chết, gặp một người biến thái như vậy, thì nhất định sẽ bị đả kích mọi mặt.

"Không được, ta cũng cần phải cố gắng tu luyện, không thể để mình bị tụt lại phía sau."

Nắm tay lại, trong lòng Bắc Ảnh Lạc Sa chợt hạ quyết tâm, xem ra Hạ Như Phong cho nàng đả kích cũng không phải là không có tác dụng, ít nhất để cho trái tim của nàng mạnh mẽ hơn.

"Có một chuyện, ta muốn thương lượng một chút với Bắc Ảnh lão tiền bối."

Ngay lúc này, một giọng nói lạnh như băng chen vào.

Bắc Ảnh Dao nhướng mày, đưa mắt nhìn lại, trong mắt hàm chứa không kiên nhẫn: "Thương lượng? Ta cũng không dám, không biết mấy vị tới đây là còn có chuyện gì sao?"

"Chúng ta tới đây tự nhiên là vì chủ trì công đạo, đương nhiên, còn có một việc..." Nữ tử đồ trắng cười lạnh một tiếng, tầm mắt nhìn về phía Dạ Thiên Tà, nơi đó có sát khí không hề che dấu: "Đây là cừu nhân của Thánh cung chúng ta và đã giết vô số người của Thánh cung ta, hôm nay, ta phụng lệnh của Phó cung chủ đến mạng tới đây bắt hắn, chắc hẳn nếu Bắc Ảnh gia tộc cùng lúc chống lại hai nhà Thượng Quan và Thánh cung thì cũng sẽ rất đau đầu, không phải sao?"

Giọng điệu của nàng chứa sự chắc chắc, dù sao sẽ không có ai vì người ngoài mà lựa chọn vứt đi tính mạng.

"Còn xin Bắc Ảnh lão tiền bối, hãy suy nghĩ thật cẩn thận."

Bắc Ảnh Dao nhíu chặt mày lại, hiện tại nàng rất chắc chắn sẽ diệt được Thượng Quan gia, nhưng nếu chống lại Thánh cung... Nói thật, nàng ngay cả một nửa cũng không có nắm chắc.

Thực lực của năm thế lực lớn đều bằng nhau và chỉ đứng sau Liên minh Bắc vực, nhưng mà Thánh cung lại là mạnh nhất trong năm thế lực lớn.

Nếu như là vì trợ giúp Hạ Như Phong thì sẽ chống lại bằng bất cứ giá nào? Chỉ là nam nhân tà mị này có đáng giá để nàng làm như vậy hay không, dù sao, hắn không phải là Như Phong đại sư.

Mặc dù nàng không e ngại Thánh cung, nhưng nếu đối kháng với Thánh cung thì Bắc Ảnh gia cũng phải trả giá thật lớn.

Nếu Thánh cung ngăn cản nàng báo thù, hoặc vọng tưởng muốn đối phó Như Phong đại sư thì đương nhiên nàng sẽ không lựa chọn trầm mặc, đơn giản là, Dạ Thiên Tà và Bắc Ảnh gia lại không có bao nhiêu quan hệ.

"Bắc Ảnh lão tiền bối, đây là chuyện của ta và Tà, Bắc Ảnh gia các ngươi cũng không cần nhúng tay."

Hạ Như Phong nhàn nhạt cười, tất nhiên nàng nhìn thấy sự do dự của Bắc Ảnh Dao, đây chính là bản chất của con người, Hạ Như Phong cũng sẽ không bởi vì vậy mà trách cứ nàng, nhưng mà thiện cảm trong lòng đối với Bắc Ảnh Dao cũng sẽ giảm đi rất nhiều.

"Như Phong đại sư, ngươi không cần nói." Bắc Ảnh Dao đột nhiên hạ quyết định, ngẩng đầu lên, vẻ mặt chứa kiên định: "Bắc Ảnh Dao ta sao lại có thể sợ chết? Huống chi tính mạng của ta là do Như Phong đại sư cứu, nếu không phải là ngươi thì chỉ sợ ta sớm biến thành cát vàng, lần này, vì Như Phong đại sư ngươi, mạo hiểm một lần thì như thế nào? Thánh cung muốn bắt người ở Bắc Ảnh gia ta, vậy thì cứ bước qua xác Bắc Ảnh Dao ta, hơn nữa, Thánh cung có thể đánh bại ta thì chỉ có Cung chủ Thánh cung, những người còn lại còn chưa đủ tư cách."

Đúng vậy, Dạ Thiên Tà và Bắc Ảnh gia là không có quan hệ gì.

Nhưng mà hắn lại là bằng hữu của Hạ Như Phong, chỉ bằng điểm này thì cũng đủ để Bắc Ảnh gia mạo hiểm.

Chủ yếu nhất là, Bắc Ảnh Dao tin chắc, thành tựu về sau của Hạ Như Phong tuyệt sẽ không thấp, e là sự do dự vừa rồi đã làm cho nàng có điều bất mãn, cho nên nàng mới phải hạ xuống cái quyết định này.

Coi như là mạo hiểm một lần, nếu thành công thì Bắc Ảnh gia cũng sẽ đạt được lợi ích rất lớn.

"Bắc Ảnh lão tiền bối." Nữ tử đồ trắng biến sắc, mím môi, tầm mắt chuyển hướng về phía Hạ Như Phong: "Tiểu cô nương, ta rất thưởng thức lực lượng của ngươi, Thánh cung chúng ta nguyện ý thu nhận ngươi, với tuổi tác và thực lực này của ngươi, tiến vào Thánh cung là hoàn toàn có thể trở thành đệ tử nội môn, nói không chừng còn có thể trở thành đệ tử chân truyền của Phó cung chủ, đây chính là vinh quang mà người khác đều không có được."

Giọng điệu của nữ tử đồ trắng cao ngạo, giống như là bố thí.

"Thật xin lỗi, đối với Thánh cung ta không có hứng thú." Hạ Như Phong mỉm cười, nhún vai và lạnh nhạt lên tiếng: "Các ngươi từng phế đi kinh mạch của Tà, ta đây nhất định sẽ không đội trời chung với Thánh cung!"

Cũng giống như Tà đã che chở nàng, nàng cũng vậy, cũng sẽ không cho phép bất cứ người nào thương tổn Tà mà còn sống.

Nghe vậy, sắc mặt nữ tử đồ trắng trầm lại, hai mắt lạnh như băng quấn quanh Hạ Như Phong và nói: "Cô nương, với thiên phú và thực lực của người, tại sao phải dựa vào nam nhân để tồn tại? Một đám nam nhân thối mà thôi, ngươi như thế nào cần phải để ý bọn họ? Nam nhân đều chỉ biết nói lời đường mật để lừa gạt nữ nhân, không nghĩ tới ngay cả một nữ tử kiệt xuất như cô nương vậy mà lại bị nam nhân lừa gạt."

Giọng nói của nàng đầy trào phúng, khi nhìn Dạ Thiên Tà thì trong mắt hàm chứa khinh thường.

Cho dù dung mạo nam tử tuấn mỹ, nhưng nàng cũng không để vào mắt, nữ tử gia nhập Thánh cung thì đều bị thượng tầng (cấp trên) tẩy qua não, ở trong mắt các nàng, nam nhân vĩnh viễn đều không thể tin.

Thánh cung cũng có quy định, nữ tử Thánh cung cả đời không thể lập gia đình, càng không cho phép liếc nhìn nam tử nhiều hơn một cái, nếu không, phải nhận xử phạt kinh khủng nhất trên đời, cũng có thể chết giống như mẫu thân của Dạ Thiên Tà Nghiêm Trọng Giả.

"Phụ thuộc? Thật xin lỗi, ta sẽ không dựa vào bất luận kẻ nào, ta sẽ chỉ sóng vai đứng ở đỉnh cao cùng với hắn."

Những lời này Hạ Như Phong nói ra cực kỳ bình thường nhưng lại ngầm thừa nhận quan hệ với Dạ Thiên Tà, không thể kìm được bản thân, gương mặt lạnh lùng của Dạ Thiên Tà được thu lại, trong mắt tím tràn đầy nhu tình.

"Hơn nữa, một người ngoài cuộc sẽ vĩnh viễn không bao giờ biết, tất cả mọi chuyện mà chúng ta đã trãi qua, thì có cái tư cách gì mà nói như vậy?"

Khóe miệng nở một nụ cười lạnh, Hạ Như Phong cũng không sợ hãi mà nhìn thẳng nữ tử đồ trắng.

Bọn họ quen biết cũng được mấy năm, sau khi gặp nhau lần đầu tiên ở Hỏa sơn, hắn chưa từng nói qua lời ngon tiếng ngọt gì, chỉ là âm thầm làm rất nhiều chuyện vì nàng.

Cuối cùng, vì an toàn của nàng mà không tiếc diệt cả nhà Dạ gia, thu hút sự chú ý của Thánh cung đến trên người mình.

Dạ Thiên Tà như vậy thì làm sao có thể không để cho nàng cảm động?

Nàng tin tưởng, cho dù Dạ Thiên Tà thương tổn chính mình thì nhất quyết cũng sẽ không nguyện ý thương tổn nàng chút nào.

"Như Phong." Hai tay lười biếng để sau gáy, khóe miệng Dạ Thiên Tà giơ lên một độ cong tà mị, và đi đến bên cạnh Hạ Như Phong, giọng nói nhẹ nhàng chậm rãi: "Người không có tình cảm thì làm sao hiểu được chuyện giữa chúng ta? Cho nên, hoàn toàn không cần nói lời vô nghĩa với người như thế."

Nhìn gương mặt của nữ tử, trong mắt của Dạ Thiên Tà lộ vẻ thỏa mãn.

Hắn là may mắn cỡ nào mới có thể giành được lòng của nàng? So với những nam tử khác ở bên cạnh nàng thì chắc chắn hắn may mắn hơn rất nhiều, dù sao, những người nhận được chỉ là tình bằng hữu của nàng.

Mà cuộc đời này, có nàng làm bạn, là đủ!

"Chẳng lẽ ngươi vì một nam nhân mà không tiếc đối đầu với Thánh cung ta? Ta thưởng thức lực lượng của ngươi nên mới muốn mượn sức ngươi, cũng chưa từng nghĩ đến ngươi lại không biết tốt xấu như vậy."

Nữ tử đồ trắng hừ lạnh một tiếng, phất tay áo, giọng nói lạnh như băng còn hàm chứa một cỗ sát ý.

"Trong quá khứ, ta cũng đã từng nói qua, mặc kệ Tà có đối mặt với kẻ địch mạnh cỡ nào thì ta cũng sẽ cùng nhau đối mặt với hắn, dù cho con đường này có nguy hiểm khó khăn chồng chất, cho dù là sẽ chết thì ta tuyệt đối cũng sẽ không hối hận quyết định này của ta."

Lúc này, Hạ Như Phong ngẩng đầu lên, ánh mặt trời dừng trên gương mặt của nàng và tỏa ra ánh sáng rực rỡ.

Vẻ mặt kiên định không đổi của nàng, không ai có thể lay chuyển, nàng như vậy, bất giác đã làm rung động ánh mắt mọi người.

Có lẽ, chính là vì một phần khí phách này của nàng, một phần kiên trì này mới thu hút rất nhiều người xoay quanh bên cạnh nàng như vậy, cho dù vì nàng mà chết thì cũng sẽ không nhăn mặt.

"Ha ha, ngươi đã nói như thế, vậy ta sẽ như ngươi mong muốn, đưa các ngươi cùng nhau lên tây thiên." Nữ tử đồ trắng cười lớn hai tiếng, khí thế trên người thuộc về cường giả Linh Tôn đột nhiên phát ra: "Cho dù ta rất thưởng thức ngươi, nhưng hôm nay ngươi cũng phải chết! Bất luận người nào gần gũi với kẻ địch của Thánh cung ta, đều không thể tránh được đuổi giết của Thánh cung!"

Hạ Như Phong đối mặt với uy áp của nàng thì vẫn đứng thẳng như cũ, mặt không đổi sắc.

Áp bách của một Linh Tôn cũng không thể làm cho nàng thay đổi sắc mặt...

"Nữ nhân của ta mà các ngươi có thể giết sao?" Dạ Thiên Tà đưa tay ra, ở trong không trung nhẹ nhàng nắm chặt, một cây hắc sắc liêm đao xuất hiện ở trong tay hắn.

Ngọn lửa màu đen trôi nổi ở chung quanh, Dạ Thiên Tà thời khắc này, toàn thân bộc phát ra một loại khí thế cường đại, chỉ là loại khí thế này, ngay cả vài vị ở Thánh cung cũng không thể so sánh được.

"Tà." Hạ Như Phong bỗng nhiên lên tiếng, dừng lại hành động của Dạ Thiên Tà: "Trận chiến này, hãy để bọn họ tới đối phó."

Tuy Hạ Như Phong không muốn sử dụng con bài chưa lật, nhưng hiện tại buộc lòng phải làm như vậy rồi.

Những người trước mặt, cũng không phải là Linh Tôn cấp thấp của Thượng Quan gia, cho dù dùng đan dược thì cũng không thể đối địch với nhiều người như vậy, trừ phi Dạ Thiên Tà lại sử dụng thủ thuật mạnh mẽ tăng lên thực lực kia.

Nhưng mà di chứng kia quá mức nghiêm trọng, nàng không hề muốn vì điều này mà làm cho hắn bị thương.

Cho dù Bắc Ảnh Dao nguyện ý tương trợ, chẳng qua là giờ phút này bọn họ cần phải đối mặt với Thượng Quan gia tộc, mà thực lực Thượng Quan gia tộc không kém, bọn họ không thể phân ra quá nhiều lực lượng để đối phó với nhóm người Thánh cung này.

Vì vậy, nàng không thể không sử dụng con bài chưa lật đầu tiên.

"Triệu hồi!" Nghĩ tới điều này, ngón tay trắng nõn thon dài của nàng điểm một cái ở trong không khí.

Không khí ở xung quanh ngón tay nổi lên gợn sóng, chỉ trong giây lát, một quyển Triệu hồi thư tản mát ra kim quang xuất hiện ở không trung.

Ngón tay của Hạ Như Phong chỉ Triệu hồi thư, đứng ở dưới kim quang, tóc đen nhẹ nhàng bay, hào quang kim sắc vây quanh toàn bộ cơ thể của nàng, cảm giác nàng giống như là nữ thần đầy cao quý.

Vẻ đẹp này làm kinh diễm mọi người, ngay cả đám người kia của Thượng Quan gia cũng không thể không thừa nhận, thiếu nữ bày bất kể là dung mạo hay thiên phú, thực lực hay là phần khí chất kia, đều không phải Thượng Quan Yên Thần của Thượng Quan gia có thể so sánh được.

"Hồ lão đại, Hồ lão tam, các ngươi chính mình thương lượng một chút, do ai ra sân!"

Khi giọng nói hạ xuống thì hào quang chợt lóe, hai đại hán thân thể cường tráng xuất hiện ở trong mắt mọi người.

Nhìn thấy hai người đột nhiên xuất hiện, mọi người đều há miệng cứng lưỡi, sửng sờ ngay tại chỗ...

Hai đầu thú hóa hình, nàng cư nhiên có được hai đầu thú hóa hình...

Nếu để cho những người đó biết, Tiểu Bạch cũng là triệu hồi thú, lại là người của gia tộc Bạch Hổ, mà trong không gian của Hạ Như Phong còn có một con Tuyết hồ hóa hình phong tao (lẳng lơ) thì không biết sẽ có cảm tưởng gì.

"Đại ca, ta đã lâu không ra ngoài, muốn nhân cơ hội này hoạt động xương ống chân, ngươi nhường cho ta cơ hội này đi!" Hồ lão tam đáng thương tội nghiệp nhìn về phía Hồ lão đại, bộ dáng kia thật giống như Hồ lão đại mà không đáp ứng thì hắn sẽ khóc.

Hồ lão đại đảo cặp mắt trắng dã, trừng mắt nhìn hắn một cái, hai tay vung lên một cái và đưa cây quạt trong tay ra, ra vẻ nhã nhặn nói: "Không thể, tam đệ, ngươi là đệ đệ, sao có thể vất vả như thế? Ca ca sẽ thay ngươi giải quyết "

Thân hình bưu hãn như thế mà lại nói ra những lời nói nhã nhặn này, thật giống như một con gấu mặc vào quần áo vào thì đã nói chính mình là con người.

"Không, không không, ngươi là lão đại, việc này cứ để tiểu đệ giải quyết thay lão đại cho." Hồ lão tam vội vàng lắc đầu, chê cười, từng ở đỉnh núi Huyết Linh giới, còn có thể ăn hiếp những con thú khác, từ sau khi đi theo Hạ Như Phong, cả ngày buồn bực ở trong Triệu hồi thư, hắn đều đã kìm nén đến điên rồi.

Không nhân cơ hội này hoạt động một chút, hắn cũng thật có lỗi với bản thân mình rồi.

"Ta nói ta là lớn thì ta ra sân, ngươi dám tranh với ta? Hồ lão tam, ngươi muốn chết?" Hồ lão đại mở to hai mắt và hung hăng trừng mắt Hồ lão tam, xoa nắm đấm, hung ác nổi giận nói.

Hồ lão tam nhìn nắm đấm của hắn mà nuốt một ngụm nước miếng, thật cẩn thận cười làm lành nói: "Lão đại, ngươi là lão đại, đương nhiên là ngươi ra sân, lão đại, ta ủng hộ ngươi, ngươi nhanh đi đi, sớm lên sớm xong việc."

"Hừ, thế này mới đúng." Cao ngạo ngẩng đầu, Hồ lão đại vỗ vỗ đầu Hồ lão tam: "Tam đệ, nhớ kỹ, đừng tranh với lão đại, ngươi muốn tranh cũng tranh không được."

"Dạ, dạ, đại ca nói đúng..." Hồ lão tam lau mồ hôi, cúi đầu khom lưng nói.

Mọi người nghe đối thoại của hai thú thì đều xấu hổ toát mồ hôi, nhất là, bọn hắn đang tranh luận do ai ra sân, tuy đây chỉ là một câu nói bình thường, nhưng mà một câu sớm lên sớm xong việc (chỉ việc bậy bạ khi ấy ấy đó-chắc vậy  :lol:  :lol:  :lol:), rất dễ dàng làm cho người ta sinh ra hiểu lầm ...

"Các ngươi đều câm miệng cho ta!"

Sắc mặt nữ tử đồ trắng đại biến, đối thoại của hai thú là hoàn toàn không đặt nàng vào trong mắt, thật giống như chính mình là một nhân vật bé nhỏ không đáng kể.

Nàng thừa nhận, lần đầu nhìn thấy hai thú hóa hình, nàng thật sự kinh ngạc, nhưng nếu như cho rằng chỉ bằng hai thú hóa hình này là có thể đối phó với mình, điều đó cũng quá vô lý rồi.

Thú hóa hình là rất lợi hại, nhưng trước đó không lâu nàng đã đột phá đến bát cấp, cũng không phải dễ khi dễ.

"Câm miệng? Ngươi bảo ta câm miệng?" Hai mắt Hồ lão đại đột nhiên trợn to, không thể tin nhìn nữ tử đồ trắng, khí cơ thể rối loạn: "Lão tử nói chuyện trở ngại ngươi hả? Ngươi vậy mà để cho ta câm miệng? Một khi đã như vậy, lão tử cho ngươi câm miệng trước, nói chung là người chết thì sẽ không thể nói chuyện."

Hồ lão đại nói xong thì cả người nhảy lên, đừng nhìn thân thể hắn cường tráng nhưng tốc độ lại hoàn toàn không kém.

Đưa nắm đấm lên, Hồ lão đại đấm thật mạnh về phía nữ tử đồ trắng, nữ tử đồ trắng cắn răng, nâng kiếm ngăn cản, nắm đấm dừng ở trên thân kiếm, thanh kiếm cứng rắn chợt bị gãy thành hai đoạn, nắm đấm thô ráp mạnh mẽ đột nhiên dừng ở trên mặt của nàng.

"Ầm!"

Một quyền, nổ nát đầu của nữ tử đồ trắng, não và máu tươi văng đầy đất, nữ tử đồ trắng từ từ ngã xuống, có lẽ đến chết cũng không nghĩ tới, chính mình vậy mà không địch lại nổi một chiêu của hắn.

"Đây cũng còn chưa có đánh đi? Ta còn không dùng sức, nàng như thế nào đã chết?"

Hồ lão đại thu hồi nắm đấm, bĩu môi, hắn không hiểu, chính mình cũng không dùng lực, người này làm sao lại ngã xuống? Dễ dàng bị đánh bại như vậy, cũng thật là quá mức nhàm chán rồi...

Truyện convert hay : Thủ Tịch Người Thừa Kế Trần Bình