Edit: Giáp Thị Thiên Thanh.
"Cẩn thận!"An Tình lâm vào kinh hãi, nàng biết, lần này nam tử trung niên là sử dụng toàn lực nên không khỏi vì Hạ Như Phong mà lo lắng.Nhưng mà đối mặt với mũi tên bay tới, Hạ Như Phong vẫn mặt không đổi sắc như cũ, thần sắc thản nhiên, một thân hồng y nhẹ bay trong gió đông, bỗng nhiên nàng giơ dung nhan tuyệt sắc lên, bàn tay đưa ra phía sau lưng cầm lên trường côn và nhẹ nhàng rút ra, để ngang ở trước ngực."Keng!""Keng keng!"Mũi tên đánh vào bên ngoài trường côn làm xuất hiện một trận tia lửa, nhưng làm cho người ta kinh ngạc là, một kích mạnh mẽ như vậy, vậy mà không thể gây chút tổn hại cho trường côn của nàng.Tất cả mọi người lâm vào ngạc nhiên, không rõ vũ khí của nàng tới cùng là dùng vật gì tạo thành, vậy mà không gì phá nổi như vậy."Tiểu cô nương, còn trẻ như vậy mà đã có tu vi Chân linh nhất cấp, ta không thể không bội phục, đáng tiếc ngươi gặp được là ta, nhất định vẫn phải ngã xuống ở đây." Khóe miệng nam tử trung niên nở nụ cười lạnh, Chân linh nhất cấp quả thật là rất thiên tài nhưng vẫn không bằng hắn."Cái gì? Chân linh nhất cấp?"Tất cả mọi người đều bị lời nói của nam tử trung niên làm cho hoảng sợ, hai mặt nhìn nhau, đều từ trong mắt đối phương phát hiện khiếp sợ và không thể tin...Nữ tử này thoạt nhìn còn muốn trẻ hơn so với tiểu thư nhà mình, cư nhiên lại là một Chân linh nhất cấp? Thiên phú của nàng cũng thật là quá mức biến thái đi? Đều đã vượt qua vị đệ nhất thiên tài ở Thanh Bình thành bọn họ rồi."Thực lực của nàng xuất hồ ý liêu (gây ngạc nhiên, ra ngoài dự đoán), nhưng cũng không phải là đối thủ của người nọ, với thực lực Chân linh nhất cấp của nàng thì hoàn toàn có thể bình an đi ra khỏi sơn mạch Ngãi Tư, xem ra là ta hại nàng." An Tình cắn chặt môi mọng, ánh mắt trong suốt như nước hiện ra một tia áy náy, nếu không phải nàng cố ý lưu nàng ấy lại, nói không chừng cũng sẽ không hại nàng ấy mất mạng như thế.Nói đến cùng, hết thảy điều này đều là vì lòng tốt của nàng mà gây ra chuyện xấu.Hạ Như Phong không nói gì, con ngươi đen nhàn nhạt dừng ở gương mặt lãnh khốc của nam tử trung niên, nhìn thấy đối phương lại kéo cung tiễn ra, nàng mới giơ trường côn lên và đón đầu đập về phía đầu của nam tử trung niên: "Bát Trọng Hỏa Diễm Côn, tầng thứ sáu..."Lần này đến đây, nàng đã sử dụng công kích mạnh nhất mà mình lĩnh ngộ trong Bát Trọng Hỏa Diễm Côn, đối mặt một vị Chân Linh cấp bậc cao hơn mình thì cho dù là Hạ Như Phong cũng không dám khinh thường chút nào."Ầm vang!"Nhìn thấy trường côn đỏ rực đối diện đang tới, nam tử trung niên nhanh chóng lui về phía sau, trường côn đánh thật mạnh ở trên mặt đất, làm tro bụi bay đầy đất và tràn ngập trong không trung, che phủ ánh mắt mọi người, bọn họ cố gắng trừng lớn hai mắt, quan sát trận chiến đấu trước mặt này."Khụ khụ." Nam tử trung niên ho khan hai tiếng, một thân hắc y từ trong tro bụi nhẹ nhàng mà ra, hai mắt thoáng nheo lại và chăm chú nhìn thật sâu Hạ Như Phong: "Là ta xem thường ngươi, không nghĩ tới công kích của ngươi có uy thế cường đại như vậy, ngươi cũng có tư cách bức ta chân chính ra tay rồi."Hạ Như Phong nhíu mày, tầm mắt nhàn nhạt nhìn về phía nam tử trung niên.Những người còn lại đều đã vì lời nói của nam tử trung niên mà cảm thấy khinh thường, vừa rồi giao phong, rõ ràng là nàng ở vào thế thượng phong (lợi thế), hắn lại nói nàng có tư cách buộc hắn chân chính ra tay rồi sao? Gặp qua vô sỉ nhưng chưa thấy qua người vô sỉ giống như vị nam tử trung niên này.Nam tử trung niên bỏ lại cung tiễn trong tay và rút đi tầng hắc y ở bên ngoài kia, trong giây lát, trên người hắn bộc phát ra lực lượng cường đại."Đây. . . Đây là?" Mọi người kinh ngạc mở to hai mắt, đờ đẫn nhìn trận biến cố đột nhiên trước mặt này."Đây mới là lực lượng thật sự của hắn." An Tình thở dài, ánh mắt lộ ra một tia tuyệt vọng: "Có lẽ lần này chúng ta thật sự không thể tránh được trận kiếp nạn này, A Đạt, ngươi lập tức thừa dịp hỗn loạn này mà đào tẩu, vô luận như thế nào thì cũng phải đem An Lĩnh Thảo đưa trở về."Ngay lúc vừa rồi Hạ Như Phong và nam tử trung niên giao đấu, A Đạt đã hái xuống An Lĩnh Thảo, nhưng nghe được lời nói của An Tình thì thân thể hắn đột nhiên run lên: " Không được, tiểu thư, phải đi về cũng phải là ngươi trở về, chúng ta thay ngươi cản phía sau, ngươi đi."An Tình lắc đầu, ánh mắt nhàn nhạt nhìn về phía nam tử trung niên nói: "Mục tiêu cuối cùng của hắn là ta, chỉ có ta đi ngăn cản hắn thì các ngươi mới có một đường sống, vô luận như thế nào, đều phải cứu phụ thân trở về, chỉ có như vậy mới có thể báo thù cho chúng ta.""Tiểu thư..." A Đạt gắt gao nắm chặt nắm đấm, mắt thấy không tự giác đỏ lên, hắn cũng biết tiểu thư nói có lý, trừ cách này ra thì không phương pháp khác."Vạn tiến tề phát! (vạn tên cùng bắn)"Không khí xung quanh nam tử trung niên chậm rãi ngưng tụ thành vô số mũi tên, mũi tên sắc nhọn nhắm ngay thân thể Hạ Như Phong và tản ra hàn ý lạnh thấu xương."Xong rồi, toàn bộ trốn không thoát rồi." Nhìn chi chít mũi tên, mặt An Tình lập tức xám như tro tàn, lúc này, nàng nghĩ tới nhiều nhất chính là phụ thân của nàng vẫn đang nằm ở trên giường và đệ đệ còn nhỏ, nếu chính mình chết đi thì bọn họ cũng không thể sống tiếp được, đại bá thân ái kia của nàng tuyệt đối sẽ không bỏ qua bọn họ.Vô số mũi tên phô thiên cái địa (trải khắp trời che kín đất, rợp trời kín đất, ngụ ý cái thế lớn mạnh) phóng tới, đối mặt với mũi tên khắp bầu trời, Hạ Như Phong từ đầu đến cuối mặt không đổi sắc và trường côn trong tay múa may kín không kẽ hở, vậy mà không có một mũi tên nào có thể tổn thương tới nàng. Nhìn thấy một màn này, gương mặt thanh tú của An Tình thoáng khôi phục huyết sắc, ánh mắt trong suốt hiện lên hi vọng.Thời khắc này, Hạ Như Phong hiển nhiên trở thành một cọng rơm cứu mệnh cuối cùng của nàng..."Cái gì?" Nam tử trung niên chấn động, ánh mắt kinh ngạc nhìn về phía Hạ Như Phong, cũng chưa từng dự đoán được một màn này, nữ tử này thực lực cũng không đơn giản, nàng thật sự chỉ là Chân linh nhất cấp sao?Bầu trời lại khôi phục an bình như trước, tất cả mũi tên đều bị Hạ Như Phong loại bỏ, nhưng mà từ đầu tới cuối, ngay cả thở nàng cũng không thở mạnh một chút, thật giống như chuyện này đối nàng mà nói chẳng qua chỉ là chuyện đơn giản."Công kích của ngươi đã kết thúc?" Hai mắt của Hạ Như Phong nhàn nhạt quét về phía nam tử trung niên, trường côn giơ lên, nhất thời lạnh giọng nói: "Vậy kế tiếp lại đến phiên ta, Bát Trọng Hỏa Diễm Côn, tầng thứ sáu..."Bên ngoài trường côn nổi lơ lửng ngọn lửa đỏ rực, Hạ Như Phong thả người nhảy lên, trường côn ở trong không trung bốc cháy, vầng sáng màu đỏ nhiễm khắp phía chân trời, đẹp đẽ và rực rỡ không khỏi khiến cho người khác liếc mắt."Ầm vang!"Nam tử trung niên đột nhiên hoàn hồn thì trường côn lửa đỏ đã đến trước mắt, hoàn toàn không để cho hắn né tránh, dưới sự cấp bách nên hắn giơ cánh tay tay và cứng rắn đỡ lấy một đạo công kích này của Hạ Như Phong."Hít!" Nam tử trung niên lui về phía sau hai bước, đau đớn hút vào một ngụm khí lạnh, vẻ mặt lãnh khốc kia cũng vặn vẹo lên, trong mắt lóe ra cừu hận rõ ràng.Nữ tử này phải chết! Hắn sẽ làm cho nàng vì thương tổn chính mình mà trả giá đại giới."Ta biết, trong lòng của ngươi hận không thể giết chết ta, đáng tiếc ngươi đã không có cơ hội này rồi." Bờ môi Hạ Như Phong nở nụ cười lạnh, trường côn lại lấy khí thế sét đánh đập về phía đầu của nam tử trung niên: " Bát Trọng Hỏa Diễm Côn, tầng thứ sáu...""Ầm vang!"Bước chân của nam tử trung niên rất nhanh lui về phía sau, rất không dễ dàng tránh thoát một đạo công kích này của Hạ Như Phong, nhưng mà bóng dáng của Hạ Như Phong giống như quỷ mỵ cứ liên tiếp xuất hiện."Tốt cho linh kỹ bộ pháp kỳ dị." Nam tử trung niên tâm tư bách chuyển, hắn rốt cục hiểu rõ chính mình gặp phải đối thủ, mặc dù cấp bậc của mình mạnh hơn nàng, nhưng mà linh kỹ bộ pháp kỳ dị kia của nàng bù lại chênh lệch giữa hai người, cho nên hắn dần dần ứng phó có chút mệt mỏi."Đáng chết, cứ tiếp tục như vậy là hoàn toàn không được!" Nam tử trung niên cắn chặt hàm răng, cảm giác được linh lực trong cơ thể dần dần tiêu hao, nội tâm bất giác nảy lên kích động.Vì sao, vì sao nàng rõ ràng chỉ là Chân linh nhất cấp, vì sao linh lực lại giống như vĩnh viễn dùng không hết như vậy? Nếu nam tử trung niên biết trong cơ thể Hạ Như Phong có bốn Linh Hải, đoán chừng sẽ rõ ràng nguyên nhân, chiến đấu với nàng để tiêu hao, hắn tiêu hao không nổi."Nên kết thúc." Ngay lúc này, một giọng nói thanh đạm như gió từ trên đỉnh đầu của hắn truyền đến.Đột nhiên ngẩng đầu thì thấy trường côn đỏ như lửa quét về phía hắn, linh lực của hắn không sai biệt lắm đã tiêu hao hết, đành phải trơ mắt nhìn trường côn kia hạ xuống."Ầm!"Trường côn dừng ở trên ngực của hắn, thân thể nam tử trung niên tức khắc giống như như diều đứt dây bay về phía sau, phun máu đầy đất rồi mới ngã thật mạnh ở trên mặt đất."Hắn, đã chết?" An Tình từ trong kinh ngạc phục hồi tinh thần lại, ánh mắt ngưng tụ tràn đầy khiếp sợ nhìn về phía Hạ Như Phong: "Ngươi giết hắn sao?"Hạ Như Phong chậm rãi xoay người, đem trường côn cột vào sau lưng rồi nhún vai: "Yên tâm, hắn cũng còn lại một hơi, bất quá chỉ có thể sống hai ba ngày."An Tình thu hồi tầm mắt, giơ bàn tay trắng trẻo mềm mại lên và phân phó nói: "Người tới, bắt hắn lại cho ta."A Đạt và mọi người cũng từ trong cơn chấn kinh hoàn hồn, ánh mắt nhìn về phía Hạ Như Phong đều đã thay đổi, trừ bỏ thân cận ra thì càng nhiều thêm một phần tôn kính...Sau khi An Tình phân phó xong thì lập tức có mấy người tiến lên, trói nam tử trung niên nửa chết nửa sống lại, sau đó mọi người liền trở về xuất phát, từ nơi này đến Thanh Bình thành cần hai ngày lộ trình, đoạn đường này, mọi người nói chuyện với Hạ Như Phong không còn không chỗ nào cố kỵ nữa, mỗi lần khi nói chuyện với nàng vẫn luôn duy trì một phần tôn kính.Thấy vậy, Hạ Như Phong cũng chỉ có thể lắc đầu, phản ứng của mọi người đã sớm nằm trong dự liệu của nàng.Cũng may đã đến Thanh Bình thành, Hạ Như Phong cũng nên cáo từ với mọi người, nhưng vào lúc này, trong thành trì, một bóng người hốt ha hốt hoảng chạy ra nói: "Tiểu thư, ngươi cuối cùng đã trở lại, mau trở về, gia chủ... Gia chủ hắn không được, đại gia đang thu xếp tiếp quản chuyện gia tộc.""Cái gì?" Nghe vậy, sắc mặt An Tình đại biến, nắm chặt nắm đấm, ánh mắt chuyển về phía Hạ Như Phong nói: "Ta có việc liền đi trước một bước, nơi này chính là Thanh Bình thành, rời khỏi sơn mạch Ngãi Tư ngươi có thể tùy tiện tìm người hỏi thăm một chút phương hướng Thiên Linh thành.""Chờ một chút..." Ngay lúc An Tình xoay người rời khỏi thì Hạ Như Phong bỗng nhiên mở miệng gọi nàng dừng bước, khi An Tình xoay người lại thì nàng xoa xoa mũi, nhàn nhạt cười: "Ta cũng không phải rất gấp, cho nên đi theo ngươi đi xem đi, nói không chừng có thể có lúc giúp được việc."An Tình nhìn Hạ Như Phong và gật đầu, rồi nhanh chóng chạy theo người báo tin tới An gia.ở ngoài cửa lớn An gia, người đến người đi, gương mặt những người này đều chứa ý cười, làm cho sắc mặt An Tình không khỏi trầm xuống, bước chân của nàng còn chưa kịp bước vào cửa thì đã bị một bàn tay túm lại cánh tay, quay đầu, ánh vào trong mắt chính là một dung nhan thanh tú đầy thân thiết."Y Lạc, ngươi như thế nào ở trong này?"Người nam tử trẻ tuổi thanh tú tên là Y Lạc hướng về phía An Tình lộ ra một chút ý cười mềm nhẹ, chỉ là trong cặp mắt kia xen lẫn một chút lo lắng: "Tinh huống bên này ta đã ghe nói, không yên lòng ngươi cho nên mới tới nơi này nhìn xem, An Tình... Ngươi có khỏe không?"An Tình thoáng mỉm cười, chỉ là tươi cười kia thấy như thế nào đều rất miễn cưỡng, lắc nhẹ đầu, thản nhiên nói: "Ta không có việc gì, những thứ này ta có thể chính mình giải quyết, Y Lạc, ngươi vẫn nên trở về đi, nếu để cho thành chủ biết, vậy ngươi..."Y Lạc tươi cười cứng lại một chút, đôi mắt buông xuống, một lát sau mới nâng mắt lên, trịnh trọng nhìn chằm chằm An Tình: "Loại thời điểm này, ta quản không được nhiều như vậy, hiện tại đã xảy ra loại sự tình này, ta vô luận như thế nào cũng sẽ không để cho một mình ngươi đối mặt, An Tình, ngươi chỉ là một nữ tử, cũng có thể thoải mái yếu ớt một chút, nếu như được ngươi dựa vào thì ta đây sẽ rất hạnh phúc, thật sự không được thì chúng ta liền rời khỏi Thanh Bình thành và dẫn theo phụ thân và đệ đệ của ngươi, đi một địa phương không người nhận thức sống cuộc sống của chúng ta, được không?"An Tình nhìn hai mắt chứa đầy nhu tình của Y Lạc, trong lúc này cảm thấy tâm loạn như ma, với bối cảnh của nàng, như thế nào xứng với nhi tử của thành chủ Thanh Bình thành, huống chi hắn đã có một vị hôn thê dung nhan tuyệt sắc và có bối cảnh hùng hậu..."Y Lạc, thật xin lỗi, giờ phút này cha ta nguy hiểm sớm tối, ta không có thời gian ở chỗ này nói chuyện với ngươi, đợi cho sau khi việc này chuyển nguy thành an, ta sẽ cho ngươi một câu trả lời..." Thu hồi ánh mắt, tầm mắt An Tình chuyển vào trong cửa chính và sải bước đi vào.Người An gia thấy An Tình xuất hiện, cũng không nhịn được mà sửng sốt một chút, sau lại đó lại chú ý thấy Y Lạc đi theo nàng nên đều cúi đầu, giả vờ làm công việc trong tay của mình.Trong chính sảnh, An Bình đang vội vàng chào hỏi với những này thế lực tiến đến thăm hỏi, dư quang bất giác nhìn thấy An Tình đang đi tới chính sảnh thì nhất thời sợ run một chút, nhướng mày, trong lòng lầm bầm nói: "Nha đầu kia như thế nào trở lại? Chẳng lẽ hắn không thể đắc thủ? Không, không có khả năng, với thực lực của hắn, sẽ không không đối phó được một tiểu nha đầu."Tuy rằng trong lòng nghĩ như vậy nhưng hắn cũng không có thể hiện nghi hoặc ở trên mặt, ngược lại là lộ ra một chút thân thiết và đi nhanh tới nghênh đón: "Chất nữ bảo bối của ta, ngươi cuối cùng cũng trở lại, haiz, chất nữ, ngươi phải kiên cường một chút, mặc dù thời gian đại ca sống không được bao lâu, nhưng ta sẽ thay thế đại ca chiếu cố tỷ đệ các ngươi."An Tình nhìn gương mặt dối trá kia của An Bình chỉ cảm thấy một trận ghê tởm, ngăn chặn xúc động muốn nôn mửa, khóe miệng của nàng nổi lên một chút cười lạnh: "Đại bá thân ái của ta, hôm nay, thời điểm ta vì phụ thân đi hái An Lĩnh Thảo thì đụng phải ám sát, ngươi muốn biết là ai ám sát ta không? Người tới, dẫn hắn tới cho ta!"Y Lạc vừa mới đi tới thì nghe được lời nói của An Tình, sắc mặt nhất thời âm trầm xuống, trong mắt lóe ra một cỗ sát ý mạnh mẽ.A Đạt dẫn theo nam tử trung niên nửa chết nửa sống tử đi vào trong phòng và ném hắn ở trên mặt đất, vào lúc này, mọi ánh mắt ở trong phòng đều tập trung ở trên người của nam tử trung niên, nam tử trung niên suy yếu mở hai mắt, khi nhìn thấy An Bình thì trong mắt hiện lên một chút hi vọng, nhưng mà còn không chờ hắn mở miệng thì một thanh chủy thủ hung hăng đâm vào trong ngự của hắn."Ngươi thích khách chết tiệt này, dám ám sát chất nữ của ta, quả thực là tìm chết!"Nam tử trung niên đột nhiên trừng lớn hai mắt, chiếu vào trong mắt là gương mặt phẫn nộ kia của An Bình, bờ môi hắn thoáng nở một chút tươi cười chua sót, thân mình chậm rãi tê liệt ngã xuống trên mặt đất.Giờ khắc này hắn cỡ nào hy vọng chính mình chưa từng nhận nhiệm vụ này, đáng tiếc hối hận cũng đã trễ. . ."Chất nữ bảo bối, thích khách đại bá đã thay ngươi giải quyết, ngươi hẳn là yên tâm đi? Về sau có đại bá bảo hộ ngươi, tuyệt không có bất luận thích khách nào đi ám sát ngươi." An Bình đưa chân ra và một cước đá nam tử trung niên đến bên cạnh, gương mặt giơ lên tươi cười hiền lành, vẻ mặt yêu mến nhìn An Tình."Ha ha, An gia chủ, ngươi đối với chất nữ ngươi thật sự là quá tốt, ngay cả chúng ta đều không thể không bội phục ngươi.""Đúng vậy, An tiểu thư, ngươi không cần quá mức bi thương, chắc chắn An gia chủ ngày sau sẽ bảo hộ các ngươi thật tốt.""Ngươi... Các ngươi..." An Tình lâm vào chán nản, sắc mặt xanh mét, hung hăng trừng mắt An Bình, nàng thật không ngờ, bộ dạng người này có thể dối trá đến như vậy, cắn môi mọng và đưa ánh mắt về phía một vị lão giả trong đám người, bước một bước đi về phía hắn: "Thanh Xuyên đại sư, An Lĩnh Thảo ta đã tìm được, ngươi nhanh chóng vì phụ thân ta luyện chế đan dược đi?"Thanh Xuyên nhìn An Bình, khi thấy An Bình hướng hắn đưa mắt ra hiệu thì mới trịnh trọng nhìn về phía An Tình: "An tiểu thư, lệnh tôn đã không được, ngay cả ta cũng không có cách gì cứu hắn.""Ngươi nói bậy, ngươi lúc trước nói rất tốt, chỉ cần phụ thân còn có một hơi, ngươi đều có thể cứu hắn trở về, hơn nữa còn thu thù lao của An gia ta, ngươi như thế nào có thể nói không giữ lời?" An Tình gắt gao nắm chặt nắm đấm, hít sâu vào một hơi để bình ổn tức giận ở trong ngực, vừa rồi An Bình và Thanh Xuyên đưa mắt với nhau nàng tự nhiên là nhìn ở trong mắt.Chính mình bất quá đi mới mấy ngày mà đã xảy ra loại biến cố này, đại bá hắn thật sự là tính kế giỏi."Ta thu thù lao của ngươi?" Lông mày hoa râm của Thanh Xuyên nhảy dựng, khóe miệng nở nụ cười khinh thường: "Có người thấy sao? Xin hỏi có ai thấy rồi sao?"Tức giận bị kìm xuống trong ngực của An Tình lại bùng lên, hai má đỏ lên, Y Lạc lạnh lùng quét mắt An Bình và Thanh Xuyên, đi ra phía trước, nhẹ nhàng cầm tay An Tình, thân thể An Tình run lên nhưng dần dần bình phục lại, ánh mắt trong suốt tản ra một chút hàn ý.Vốn ánh mắt mọi người đều tập trung ở trên người An Tình, lúc này mới phát hiện Y Lạc tồn tại, nghĩ muốn tiến lên chào hỏi nhưng bọn họ bị hàn mang trong mắt của Y Lạc đều dọa cho lui."Ta nói." Nhìn thấy loại tình huống này, Hạ Như Phong cất bước đi ra nhàn nhạt cười: "Phụ thân ngươi ở đâu? Dẫn ta đến đó, để cho ta thử xem, nói không chừng ta có biện pháp cứu hắn."