Ta Sẽ Gặp Lại Nhau Vào Một Ngày Trời Trở Rét

Chương 2: Đường tiệm cận




Nếu như ông Tơ bà Nguyệt se duyên cho người khác bằng dây tơ hồng, thì với Tuệ công cụ mà hai ông bà ấy se cho mối duyên của nó phải là chiếc khăn quàng cổ vàng đỏ đan xen này.

Tuệ chưa từng nghĩ nó với Quyền sẽ gặp lại nhau trong tình trạng này. Trong tưởng tượng của Tuệ, nếu hai đứa có gặp lại nhau thì cũng là trên đường phố vào một ngày bình thường không có gì đặc biệt. Lúc ấy Tuệ sẽ đang đi làm, đi học, ngắm nhìn đường phố và vô tình nhìn thấy một bóng người đã từng quen thuộc phía bên kia con phố. Cả hai sẽ đi trên con đường ngược chiều, giây phút đèn giao thông còn đang đỏ, đột nhiên ánh mắt sẽ không chủ định mà va vào nhau. Nhưng rồi đồng hồ đếm ngược, ánh đèn chuyển màu xanh, đoàn xe nườm nượp nối đuôi nhau chạy qua che mất tầm nhìn. Tuệ không ngóng về phía bên kia đường nữa mà sẽ quay bước đi thẳng về nơi nó muốn đến, bỏ lại mọi thứ còn lưu luyến ở phía sau không ngoảnh đầu nhìn lại như một phân cảnh trong 5cm/s.

Tuệ sẽ bình tĩnh rời đi mà không vướng bận suy nghĩ gì.

Nhưng hiện tại Tuệ đang đứng trên con đường Điện Biên Phủ không thể quen hơn, và gặp lại Quyền sau hai năm trời xa cách không một lần liên lạc. Tuệ đứng ngây như phỗng, hơi thở gấp gáp như đang trốn chạy khỏi điều gì đó, hai bả vai cùng đôi chân run lên còn hơn lần đầu tiên thi vấn đáp và ánh mắt nó ráo hoảnh khi nhìn Quyền đang đứng trước mặt.

Tuệ chợt thảng thốt nhận ra nó không thể bình thản mà đối diện trực tiếp với Quyền như vọng tưởng của nó. Đặc biệt khi nhìn vào đôi mắt kia, Tuệ không thể làm ra vẻ như không có chuyện gì, cái ánh mắt đó như lôi nó trở về với quá khứ vô âu vô lo đầy thoải mái, vui tươi nhưng lại kết thúc bằng giọt nước mắt và những cái nấc nghẹn cố kìm đến không thành tiếng.

Tuệ không thể nhìn thẳng vào đôi mắt ấy nữa, nó chậm rãi dời tầm mắt sang chỗ khác, hai bàn tay nắm chặt vào với nhau. Móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay con bé, giúp nó dần dần bình tĩnh lại.

Nãy giờ Quyền vẫn chỉ cố định cái khăn quàng cổ trên người Tuệ. Hai tay nó ôm nhẹ lấy bờ vai thẳng và mảnh mai của con bé, vuốt ve cái khăn màu đã hơi cũ nhưng sờ vào vẫn mềm mịn chứng tỏ chủ nhân chiếc khăn rất để tâm giữ gìn. Quyền chỉ lẳng lặng quan sát và thu hết biểu cảm của Tuệ vào sâu trong đôi mắt. Nó dịu dàng nhìn người con gái thấp hơn nó gần một cái đầu. Mắt nó ánh lên bao cảm xúc vụt qua. Từ vẻ buồn buồn, lo lắng và có cả sự hối tiếc. Sau câu "Xin lỗi." kia, Quyền không nói một lời nào nữa, tất cả sự quan tâm của nó đều đặt lên người Tuệ.

Quyền biết nó không nên nói năng gì. Nó biết nó là người có lỗi khi lần đó đã đi mà không một lời từ biệt. Dù rằng lỗi không hoàn toàn nằm ở nó, cũng chỉ là bất đắc dĩ nhưng cũng chẳng thể trở thành lý do để nó và Tuệ xa cách như thế này.

Tất cả diễn biến vừa rồi được thu hết vào tầm mắt của hai con người ăn không ngồi rồi nãy giờ đứng ngắm trọn hết một màn gặp gỡ kia.

Châu nhìn chằm chằm một nam một nữ đứng cách đó chỉ hai bước chân, thở dài cảm thán:

- Nếu bây giờ một ông đạo diễn xuất hiện vào lúc này thì tao nghĩ ổng sẽ bế Quyền và Tuệ về để chúng nó là diễn viên chính một bộ phim điện ảnh kết buồn. Và tao chắc chắn luôn bộ phim ấy sẽ trở nên ăn khách cực kỳ đến nỗi đánh bay mọi bộ phim rạp vào thời điểm hiện tại đấy.

Linh đứng nguyên vị trí không biết làm sao, nó khều khều tay Châu, ghé vào tai hỏi:

- Rồi giờ sao mày? Cứ đứng nhìn con Tuệ đấu mắt với thằng Quyền xem một trong hai đứa ai thắng hả?

Châu nhìn vẻ mặt Linh, nhún vai một cái rồi bất thình lình tiến một bước dứt khoát về phía trước:

- Tao không thể đứng nhìn hai đứa nó như vậy được nữa.

Nó bước lại một bồn cây rồi ngồi lên đó, vươn tay kéo Linh ngồi xuống cùng:

- Ngồi nhìn đi mày. Đứng mỏi chân lắm.

Ngừng một chút, Châu nói tiếp:

- Tao nghĩ bọn mình không nên xen vào việc hai đứa nó làm gì. Chuyện chúng nó để chúng nó tự giải quyết đi.

- Ừ nhỉ? Chứ chuyện của mày mày cũng đang loạn xạ ngầu còn gì?

- Im đê.

Trái với vẻ bàn luận xôn xao của đám Châu Linh, không khí giữa Quyền và Tuệ ngưng đọng như giọt sương buổi đêm, cứng nhắc, lạnh lẽo và làm mù mờ cả suy nghĩ.

Mãi một lúc lâu, Tuệ mới nhẹ nhàng cất tiếng:

- Đừng nói là mày đứng chờ cho đến khi tao đi từ trong Highland ra đấy nhá?

- Không có mà.

Tuệ cười khẩy. Nhìn thấy hai cánh tay hơi run run, hai bên má cũng cái mũi đỏ hồng và cái dáng cứng đờ của Quyền đủ để nó hiểu thằng này đứng trong tiết trời lạnh lâu như thế nào.

Đồ ngu ngốc! Trời thì rét cắt da cắt thịt cũng không biết tìm chỗ ấm hơn.

Cái cảm giác tủi thân của hai năm trước bỗng ùa về. Tuệ cảm thấy hốc mắt mình nóng lên và mũi nghẹn lại, nhưng không hiểu sao nó không rơi nước mắt như ngày đó, hay nói đúng hơn là không thể khóc được. Tuệ chớp chớp hai hàng mi dày như tấm rèm che khuất đi con ngươi long lanh, nó ngẩng cao đầu nhìn xoáy sâu vào Quyền, nhàn nhạt nói:

- Mày vẫn như hồi con nít vậy nhỉ? Chỉ biết nhịn mà chẳng dám nói gì. Bây giờ mày về để làm gì nữa? Chắc không phải vì tao đâu hả?

Quyền bối rối tránh né ánh mắt sắc lẹm của Tuệ. Nó gục đầu xuống thở dài một cách nặng nề. Đèn đường đã bật lên sáng rực cả một khoảng trời rộng lớn nhưng sao nó vẫn thấy trong lòng rối bời tối tăm.

- Xin lỗi. Là lỗi của tao.

- Chứ chả nhẽ lỗi tao?

Quyền cứng họng không nói được gì nữa.

Tuệ đưa tay lên gỡ cái khăn quàng cổ ra, gạt đôi tay Quyền đặt trên vai nó xuống rồi quay lưng đi lại phía Châu, nó choàng cái khăn qua cổ Châu rồi đỡ hai đứa bạn đứng dậy. Trước khi đi thẳng, Tuệ nán lại bảo với Quyền:

- Mày về đi. Bây giờ tao không muốn thấy mặt mày đâu.

- ...

Đến tận khi ba đứa con gái đã biến mất dưới ánh đèn đường, Quyền mới từ từ quay bước về hướng ngược lại.

___________________

Ba bát bún chả nóng hổi được bê ra. Hơi nóng bốc lên hầm hập làm ấm cả người giữa cái thời tiết lạnh trên dưới 10॰C. Ba đứa xoa xoa hai bàn tay vào nhau, lôi đũa trong hộp đựng ra rồi bắt đầu nhấm nháp:

- Ăn đi mày ơi. Ăn cho nóng. Tao cóng hết cả lòng mề từ nãy rồi đây này.

Châu tháo khăn quàng cổ ra, gấp gọn lại rồi đưa cho Tuệ.

- Trả lại bảo bối cho mày này.

- Tao xin.

Linh vừa gắp bún bỏ vào bát mắm vừa nói:

- Tao không ngờ mày vẫn còn xài cái khăn này đấy. Tuổi đời của nó sắp thành đồ cổ luôn rồi.

Tuệ thản nhiên gắp một miếng chả bỏ vào miệng rồi đáp lại Linh:

- Tao xài quen không muốn đổi thôi. Chất lượng cái khăn tốt mà, màu cũng đẹp nữa.

Linh nhìn Châu, đúng lúc con bé cũng chạm mắt vào mắt nó. Hai đứa nhìn nhau cười ẩn ý, không nói gì nữa mà tập trung chuyên môn đánh giá đặc sản ẩm thực Hà Nội.

Ăn đến no căng thì ba đứa tạm biệt nhau rồi đi về.

________________

Tuệ lê bước chân vào phòng ngủ rồi mệt mỏi ngã ngửa xuống giường. Nó nằm đó nhìn đăm đăm lên trần nhà, hồi tưởng lại mọi chuyện tối nay. Đến giờ Tuệ vẫn không cảm thấy chân thực qua việc gặp lại Quyền.

Tuệ từng lôi Châu, Linh, Minh và Quý ra quán bia hơi gần trường chén một bữa say quắc cần câu sau khi nó biết Quyền đi mà không nói với nó một lời nào. Hôm đó Tuệ vừa nốc bia vừa khóc lóc, rồi khi men vào người làm lý trí Tuệ tắt đi và bản năng lên ngôi, nó nhảy lên bàn giữa quán nhậu, cầm chai bia chỉ lên trời rồi hét toáng lên:

- Con chó Quyền cút đi cho khuất mắt tao. Đừng để tao nhìn thấy mày lần nào nữa, tao gặp mày ở đâu tao đánh mày ở đấy.

Rồi nó chạy ra lề đường ôm cột điện khóc rưng rức. Cả đám ngoài việc an ủi và canh chừng Tuệ để nó không gây ra nguy hiểm gì cho bản thân và mọi người xung quanh thì không còn biết làm gì nữa cả. Mãi đến khi Tuệ có dấu hiệu mất kiểm soát và bắt đầu lảm nhảm về các cách lai phân tích, lai thuận nghịch trong quy luật phân li của Mendel thì cả đám phải nhanh chóng thanh toán tiền và vác Tuệ về trước khi nó có thể làm ra các hành động dở hơi điên khùng hơn.

Để tránh cho việc bố mẹ Tuệ tra hỏi vì sao con bé lại ra nông nỗi này thì đám nhóc con đã thống nhất sẽ đưa Tuệ về nhà Linh vì khi đó bố mẹ con bé đã ngủ và nhà Linh gần địa điểm ấy nhất rồi gọi điện bảo rằng Tuệ đang ôn thi quốc gia nên ở lại nhà bạn học chứ không về nhà.

Tối hôm đó, Tuệ không quậy không khóc lóc om sòm như ngoài quán nữa. Con bé cuộn tròn người lại, ôm cái khăn quàng cổ chặt vào trong lòng rồi chìm vào giấc ngủ sâu đến tận trưa hôm sau.

Đến khi tỉnh dậy, Tuệ trở lại trạng thái bình thường như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Nó đánh răng rửa mặt rồi đi học như bao ngày, cũng không nhắc gì đến Quyền nữa.

Tuệ ngừng dòng ký ức, nó đứng dậy đi tắm rửa thay đồ rồi lăn ra giường ngủ.

Ngày hôm nay mệt mỏi quá.

_________________

Quyền ăn xong bữa cơm nhà rồi đứng vội lên dọn dẹp rửa bát. Hôm nay vị cơm có vẻ nhạt nhẽo chứ không đủ mùi vị như mọi hôm. Bố mẹ Quyền thấy nó là lạ, gặng hỏi nhưng Quyền cũng chỉ ậm ừ cho qua.

Nó biết Tuệ không muốn nói chuyện với nó, cũng không muốn thấy nó lượn lờ trước mặt. Quyền làm xong việc rồi lẳng lặng đi lên phòng. Nó lôi một đôi bao tay bằng nhung ra khỏi túi áo, vuốt ve cái bao tay như tay của người nào đó. Lúc nhìn thấy Tuệ, nó đã định đeo bao tay ủ ấm cho con bé. Tuệ vẫn như ngày trước, cứ để tay trần ra ngoài trời lạnh đến nỗi hai bàn tay lạnh cóng, nứt nẻ chảy cả máu vẫn vô tư chẳng đoái hoài, để rồi ngày đông nào Quyền cũng phải nhét tay con bé vào túi áo nó cho ấm. Những lúc không ở gần Tuệ, Quyền sẽ xỏ tay nó vào đôi bao tay nhung dày ấm áp cho con bé. Hành động này lặp đi lặp lại thành thói quen tới mức mùa đông nào nó cũng để một đôi bao tay dự phòng trong túi áo.

Nhưng hôm nay nó không làm thế, vì nó nhận thấy sự bài xích ngay khi nhìn thấy nó từ Tuệ.

Quyền ngồi dựa vào thành giường, đôi mắt nhuốm một màu tâm sự, xám xịt và buồn bã. Nó tự thấy nó tệ, nó tồi. Tuệ luôn ở bên nó, nhiều lần còn bảo vệ nó, chuyện gì con bé cũng kể cho nó. Quyền cũng hay tâm sự với Tuệ, nhưng điều quan trọng nhất là hai năm trước khi nó vào Nam với gia đình thì lại hèn nhát không dám nói với Tuệ lời nào.

Quyền nhắm hờ mắt lại, nó để tâm trí của mình đắm chìm vào khoảng thời gian khi hai đứa còn là những đứa trẻ ăn chưa no lo chưa tới, cuộc đời cả hai như hai đường thẳng song song lại vô tình chạm vào cái nhìn của nhau, từ đường thẳng song song lại biến thành đường tiệm cận để rồi mang theo mối tương tư ấy cho đến tận bây giờ.