Ta Sống Lại Sau Khi Ở Góa

Chương 11: Chương 11




Tiệc Đoan Ngọc lần này, phu thê Trần Đình Giám đều cho rằng con dâu công chúa của họ sẽ không lộ diện, cho nên ghế vẫn được sắp xếp như trước.

Cũng chính là phu thê Trần Đình Giám và phu thê Trần Đình Thực ngồi song song hai bên chủ vị, hai hàng ghế bên trái phải lần lượt là Trần Bá Tông, Trần Hiếu Tông, Trần Kính Tông, Trần Kế Tông và thê tử của từng người, đám hài tử thì ngồi ở bàn nhỏ phía sau lưng phụ mẫu.

Nếu Hoa Dương đã đến đây thì thân phận của nàng mới là tôn quý nhất.

Trần Đình Thực căng thẳng, đầu óc Tề thị linh hoạt hơn ông ta nhiều, sau khi chào hỏi, bà ta lấy lòng cười cười với Hoa Dương, sau đó nói với Tôn Thị: "Đại tẩu, để công chúa ngồi ở chủ vị đi, chúng ta đi xuống dưới."

Tôn Thị nhìn về phía trượng phu, công chúa hẳn nên ngồi ở chủ vị, nhưng đó không phải là lão tứ nhà bà sao, hắn không biết xấu hổ mà lướt qua thúc phụ và các ca ca sao?

Không đợi Trần Đình Giám mở miệng, Hoa Dương chủ động nói: "Người trong nhà chỉ bàn về già trẻ, ta theo phò mã ngồi là được rồi."

Trần Kính Tông nghe xong, thì dẫn nàng đến cái bàn bên trái gần cửa thính đường.

Trần Đình Giám thấy vậy, cười cười: "Công chúa không câu nệ tiểu tiết, vậy ngồi như vậy đi."

Mọi người lại ngồi xuống.

Bởi vì sự xuất hiện của Hoa Dương, không khí đã không còn nhẹ nhàng như lúc trước được nữa, nhìn thấy không khí tẻ ngắt như vậy, Uyển Nghi ngoan ngoãn đi đến bên người Hoa Dương, cầm trên bàn tay trắng nõn là vòng tay ngũ sắc: "Tứ thẩm, đợt ăn tết Đoan Ngọ lần này, ta có làm một ít vòng tay ngũ sắc, tặng tổ mẫu, đường tổ mẫu và mẫu thân của ta, cái này là ta làm tặng thẩm, thẩm nhìn xem có thích không?"

Nghe nói dịp tết Đoan Ngọ đeo vòng dây ngũ sắc, thì có thể trừ tà, còn có thể cầu phúc nạp tài.

Lúc Hoa Dương bảy tám tuổi cũng từng thắt vòng tay ngũ sắc như vậy, khi lớn thì không còn hứng thú nữa.

"Ta thích, tay nghề Uyển Nghi càng ngày càng tốt."

Ánh mắt Uyển Nghi sáng lên: "Để ta đeo cho Tứ thẩm nhé."

Hoa Dương cười duỗi tay ra.

Nàng hơi vén tay áo lên, lộ ra cỗ tay trắng nõn như tuyết, nhưng mà vị trí thấp hơn bàn tiệc, đúng lúc có Trần Kính Tông cao to ngồi bên cạnh che chắn.

Cho nên, cổ tay xinh đẹp như vậy, chỉ có thúc cháu Trần Kính Tông thấy được.

Trần Kính Tông không nhịn được nghĩ đến hình ảnh diễm lệ khi hai cổ tay xinh đẹp này đã bị hắn nắm lấy đặt trên đỉnh đầu nàng.

Trên bàn bày trà lạnh, Trần Kính Tông cầm lấy một ly trà lên, ngửa đầu uống cạn.

Hào phóng thì hào phóng, nhưng không thích hợp trong hoàn cảnh này.

Trần Đình Giám mờ mịt trừng mắt nhìn hắn, thật đúng với câu "gần mực thì đen, gần đèn thì sáng", công chúa cao quý như vậy, sao lão Tứ không biết xấu hổ mà tay chân thô lỗ như thế.

Tôn thị nhân cơ hội tán gẫu với Tề thị, để hòa hoãn bầu không khí.

Tam Lang tham ăn kéo kéo tay áo mẫu thân, La Ngọc Yến lắc lắc đầu với nhi tử, để tiểu tử này tiếp tục chịu đựng.

Sau thời gian uống một chén trà nhỏ, Tôn thị phân phó đại nha hoàn đến phòng bếp báo tin truyền cơm.

Rất nhanh, nhóm tiểu nha hoàn bưng từng khay đồ ăn ngay ngắn đồ ăn, mỗi chiếc bàn được đặt một dĩa có bốn cái bánh chưng được bọc bằng lá trúc, một dĩa bánh đậu xanh, ngoài ra còn có bốn dĩa đồ ăn chay.

Bánh chưng lá trúc mới ra nồi, bốc lên từng làn khói trắng, tiểu nha hoàn thuần thục mà gỡ từng lá trúc xuống, sau đó cúi đầu lui ra.

Bốn cái bánh chưng, một cái không có nhân có thể chấm đường ăn, một cái nhân đậu, một cái nhân mứt táo, còn một cái nhân lòng đỏ trứng.

Trần Kính Tông hỏi Hoa Dương: "Nàng ăn loại nào?"

Hoa Dương gắp cái bánh chưng nhân mứt táo, thấp giọng nói: "Ta ăn một cái là đủ rồi."

Nàng thong thả ung dung ăn cái bánh, Trần Kính Tông cũng nỗ lực tưởng tượng cái bánh chưng trong miệng là nhân thịt, nhưng hắn vẫn không ăn ra mùi vị gì, bỗng nhiên bên tai nghe thấy tiếng nức nở, giống tiếng gà rừng bị người ta bóp lấy họng, đột nhiên im bặt,

Hai vợ chồng đồng thời ngẩng đầu lên nhìn.

Bên phải chủ vị, Tề thị đang dùng khăn bụm mặt, thấy mọi người đều đang nhìn chằm chằm vào bà ta, bà ta không thèm che giấu nữa, khóc ra tiếng.

Trần Đình Thực thấy mặt bà ta đỏ như vậy, luống cuống trách mắng: "Đang ăn tết vui vẻ, ngươi khóc cái gì?"

Tề thị thút tha thút thít hai tiếng, vừa lấy khăn lau khóe mắt, vừa nức nở nói: "Ta nhớ lão thái thái, mỗi năm vào ngày lễ tết bà ấy đều nhắc đến cả gia đình chúng ta, năm nay thật vất vả mới đoàn tụ đủ, lão nhân gia lại nhìn không thấy."

Từ lúc Hoa Dương nghe thấy tiếng khóc thì buông chiếc đũa trên tay xuống, lúc này nhìn về phía cha chồng, thì thấy cha chồng rũ mắt tĩnh tọa, từ từ đỏ hốc mắt.

Không quan tâm Tề thị có phải diễn trò hay không, lời này của bà ta khiến mấy hiếu tử sao có thể chịu được?

Hoa Dương từng nghe nói, công công xuất thân nhà nghèo, mới vừa vào Kinh thành thì ở lại quan xá, là một tiểu viện có hai gian nhà đơn giản, đến khi cha chồng đứng vững gót chân ở kinh thành mới có một tòa nhà, thì lập tức mang mẫu thân, huynh đệ thê nhi đến đây. Nhưng lão thái thái càng thích sự tự tại ở quê hương hơn, hơn nữa bà ấy không thích ứng với khí hậu ở kinh thành, công công không thể không đưa lão thái thái về quê.

Kinh thành và Lăng Châu cách quá xa, dù dịp tết quan lại ở Kinh thành có một tháng được nghỉ, nhưng cha chồng vẫn không thể trở về, khó có thể báo hiếu được.



Cảm xúc nặng nề như thủy triều mà lan tràn ra bên ngoài, Tôn thị khóc, đại tẩu Du Tú, tam tẩu La Ngọc Yến cũng cầm lấy khăn lau nước mắt, Trần Bá Tông, Trần Hiếu Tông cũng rũ đầu xuống, dù không rơi nước mắt, nhưng hốc mắt vẫn hồng.

Hoa Dương quan sát như vậy, chợt thấy Trần Kính Tông bên cạnh nàng cầm đũa kẹp cái bánh chưng không nhân, xem như không có việc gì mà chấm chấm đường, rồi đưa đến trước mặt, cắn một ngụm hết nửa cái bánh.

Tuy rằng hắn không tạo thanh âm lớn, nhưng cả nhà đang thương xót, mà chỉ có hắn như vậy, ai có thể không nhìn thấy?

Hoa Dương mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, tay trái lặng lẽ duỗi qua, đến trên đùi Trần Kính Tông rồi véo một cái.

Trần Kính Tông vốn đang dùng tay cầm chiếc đũa, lúc này đột nhiên buông đôi đũa trên tay xuống, nhanh chóng rũ tay, đuổi theo bàn tay Hoa Dương trước khi tay nàng rời đi, rồi gắt gao nắm lấy.

Hắn không chỉ nắm tay đơn giản như vậy, ngón tay cái có cái kén bên trên từ từ xoa xoa bóp bóp lòng bàn tay non mềm của nàng.

Giống như một thợ săn đang ôm cây đợi thỏ, thật vất vả mới bắt được một cái chân của con thỏ, dù không ăn cũng phải xoa xoa cho đỡ thèm.

Hoa Dương:...

Mọi người nhìn chăm chú, nàng không dám lộn xộn, gương mặt nàng hơi đỏ lên, lòng bàn tay của nàng truyền đến từng đợt tê dại.

May mắn là, người khác nhìn dáng vẻ của nàng thì hiểu nhầm thành nàng hổ thẹn khi nhận loại con cháu "bất hiếu" như Trần Kính Tông làm Phò mã.

Tề thị biết Trần Kính Tông là người kỳ lạ bên đại phòng, người ngại cẩu ghét, bà ta vì Trần Kính Tông đá nhi tử nhà bà ta mà oán hận, lúc này bà ta thấy Trần Kính Tông chủ động lộ ra nhược điểm, Tề thị lập tức lau nước mắt nói: "Kính Tông, lúc lão thái thái còn ở đây thì lo cho ngươi nhất, ngươi không nhớ đến bà ấy sao?"

Trần Kính Tông nhéo bàn tay nhỏ nhắn mềm mại như không xương của thê tử xinh đẹp, tâm tình hắn tốt nên cười với Tề thị nói: "Nhớ chứ, dù có nhớ đến ta cũng sẽ không khóc giống như các ngươi, vậy lúc các ngươi không khóc thì không nhớ đến lão thái thái à?"

Tề thị thiếu chút nữa bị những lời này làm cho sặc!

Thậm chí người hiểu biết sâu rộng như Trần Đình Giám, hay Trạng Nguyên Thám Hoa như Trần Bá Tông, Trần Hiếu Tông, cũng không biết nên phản bác Trần Kính Tông như thế nào.

Tôn thị ra mặt hòa giải: "Được rồi được rồi, lễ tết quan trọng, các ngươi tiếp tục ăn cơm đi, lão thái thái là người hiền từ, chắc chắn sẽ không muốn nhìn thấy chúng ta đâu không thèm ăn uống vì bà ấy đâu."

Có lời này, mọi người mới sôi nổi cầm đôi đũa lên.

Trần Kính Tông yên lặng buông lỏng tay Hoa Dương ra.

Hoa Dương không cảm xúc ăn bánh chưng, trong lòng nàng tưởng tượng đẩy Trần Kính Tông nhốt trong sương phòng rồi dùng mấy tầng khóa để khóa lại, xem hắn còn cách nào động tay động chân với nàng không.

Gia yến kết thúc, Trần Đình Giám mang nhóm nam đinh rời đi, còn nhóm nữ quyến tiếp tục ở lại Đạm Viễn Đường.

Nếu theo tính tình đời trước của Hoa Dương, nàng sẽ không lưu lại nơi này để nghe một ít chuyện nhà, nhưng hiện tại nàng có tâm tư khác, nên cười ngồi bên cạnh bà bà.

Tôn thị giấu đi cảm xúc kỳ quái trong lòng, nói với Tề thị: "Ta thấy khuôn viên phía sau xây ba bức tường, chẳng lẽ ngươi chuẩn bị xây thêm phòng ở?"

Tề thị đưa mắt nhìn phía Hoa Dương, nói: "Lúc trước ta không phải đã nói với đại tẩu rồi sao, thời điểm tháng giêng tu sửa lại tòa nhà sợ gạch dùng không đủ nên đã mua nhiều, giờ trả cũng không trả được, để đó cũng thật lãng phí, nên đã xây tường ở phía sau, sau này có tu sửa lại hoa viên hay xây phòng cho nhóm hậu bối ở, đều do đại tẩu và đại ca làm chủ."

La Ngọc Yến nhìn Hoa Dương, Trần trạch là nơi rất ít khi tu sửa, chỉ có Tứ Nghi đường là mới được xây.

Hoa Dương ung dung uống trà, nàng ngàn dặm xa xôi tới dự đám tang của lão thái thái, Trần trạch lại nhỏ, không xây nhà mới cho nàng, chẳng lẽ còn muốn phu thê nàng ở chung với mấy huynh đệ, mấy tẩu tẩu trong một cái viện à?

Nhưng chuyện này đều rơi vào tay phu thê Trần Đình Thực và Tề thị, đời trước đôi phu thê này dám lớn mật nhận số tiền mười hai vạn lượng bạc trắng hiếu kính từ quan viên địa phương, lần này cha chồng còn gửi bạc trở về, Tề thị không có khả năng dùng hết bạc để xây Tứ Nghi đường và lo liệu tang sự của lão thái thái, không thể thiếu việc lấy hàng kém chất lượng thay hàng tốt, ở giữa làm giả một số thứ để kiếm tiền vào túi riêng.

Tề thị...

Hoa Dương một lần nữa nhìn mỹ phụ mặc tố y cung cung kính kính ngồi bên cạnh bà bà.

Tề thị như có cảm giác, nhưng đến khi bà ta nhìn qua, thì phát hiện vị công chúa như tiên nữ kia đang thản nhiên uống trà, khuôn mặt trơn bóng trắng nõn không biểu hiện cảm xúc nào. Tề thị kiêu ngạo tự phụ tự nhận bản thân bà ta đẹp nhất trấn này, nhưng khi nhìn thấy công chúa, bà ta mới biết cái gì là ếch ngồi đáy giếng.

Nhưng là, nghĩ đến một mỹ nhân tôn quý như vậy lại rơi xuống trên người đứa cháu trai Trần Kính Tông cẩu thả, ban đêm nàng cũng giống như mấy người dân phụ như bà ta phải hầu hạ một nam nhân thô lỗ, Tề thị lập tức cảm thấy thoải mái, giống như bà ta và cành vàng lá ngọc trong cung không khác gì nhau.

Tôn thị còn nói chuyện: "Mấy đứa Đại Lang còn nhỏ, xây nhà thêm thì không cần vội, ý tứ lão gia là, tạm thời chia nơi đó thành hai mảnh vườn đông tây, Tây viện sẽ để nhóm nữ quyến chúng ta trồng hoa trồng cỏ, Đông viện sẽ để cho mấy nam nhân tự mình trồng trọt, nếm trải cái khổ cày ruộng của bá tánh, tương lai làm quan mới có thể thời thời khắc khắc suy nghĩ vì bá tánh."

Nói thì dễ nghe, thật ra là muốn để người nhà tìm chút việc để làm trong lúc rảnh rỗi, miễn cho việc nhàn thành bệnh.

Hoa Dương cổ động bà bà: "Tâm phụ thân luôn hướng về bá tánh, vì vậy mới được phụ hoàng nể trọng."

Có nàng duy trì, việc này được quyết định như vậy.

Khi Hoa Dương trở lại Tứ Nghi đường, Trần Kính Tông còn chưa trở về.

Nàng cởi giày, tìm một tư thế thoải mái nằm lên giường.

Bầu trời ngoài cửa sổ xanh thẳm, từng chiếc lá mượt mà tinh tế đung đưa, xanh biếc như mới được tẩy rửa.

Thời tiết có hơi nóng, một tay của Hoa Dương phe phẩy quạt tròn, nhớ lại những chuyện sáng nay, đặc biệt là phu thê Trần Đình Thực và Tề thị.



Đời trước đệ đệ nàng giáng tội cho Trần gia, bày ra bảy tội danh của công công, một trong số đó là tham ô nhận hối lộ.

Hoa Dương đã từng xem hồ sơ tra án của Cẩm Y Vệ, về việc nhận tham ô hối lộ của công công, Cẩm Y Vệ ở kinh thành đã lục soát Trần trạch rồi tìm ra hơn ba vạn lượng bạc trắng, số sách Trần gia có ghi lại rõ ràng, mấy vạn lượng này đều do phụ hoàng ban thưởng, bút pháp có thể làm chứng. Nhưng khi Cẩm Y Vệ lục soát tổ trạch của Trần gia ở Lăng Châu lại tìm ra mười hai vạn lượng bạc trắng và một cuốn sổ ghi chép về số tiền này.

Sổ ghi chép có ghi lại khi công công làm quan vài thập niên, quan viên địa phương và họ hàng đã gửi một số tiền hiếu kính đến tổ trạch.

Triều đình đặt tội danh số tiền hối lộ này đẩy lên đầu công công.

Người sáng suốt có thể nhìn ra, mười hai vạn lượng bạc trắng này là do phu thê Trần Đình Thực và Tề thị thay cha chồng ở kinh thành xa xôi nhận lấy, cho nên số bạc này mới được giấu tại Đông viện, nơi đôi phu thê này đang ở, sổ sách còn được giấu ở dưới đáy cái gương của hồi môn của Tề thị!

Đời trước Hoa Dương đến Lăng Châu, trong lòng nàng không thoải mái, đa số thời gian đều nghĩ ngơi ở Tứ Nghi đường, đối với những chuyện xảy ra ở Trần trạch đều không có hứng thú đi tìm hiểu, càng không đặt đôi phu thê Trần Đình Thực và Tề thị, hai tiểu dân ở trong trấn nhỏ đặt trong mắt. Sau khi trọng sinh, Hoa Dương nhớ kỹ tội danh "tham ô nhận hối lộ", mới cố ý gọi Trân Nhi và Châu Nhi cẩn thận hỏi thăm một số chuyện của một nhà năm người bên Đông viện.

Trần Đình Thực, nói dễ nghe thì thật thà phúc hậu, nói khó nghe chính là hèn nhát vô dụng, việc lớn việc nhỏ trong nhà đều không được làm chủ.

Tề thị khôn khéo thông minh, nắm giữ mọi chuyện ở Trần gia, nói một sẽ không có hai.

Trần Kế Tông là con trai độc nhất của đôi phu thê này, phụ thân yếu đuối quản không được hắn ta, Tề thị có thể quản nhưng lại chọn cách dạy nuông chiều, khiến hắn ta ngày càng kiêu căng ngạo mạn, Trần Kế Tông nghiễm nhiên trở thành một bá vương ở Thạch Kiều trấn.

Ngoài ra thê tử, nhi tử của Trần Kế Tông, một người thì nghe lời Tề thị, một người chỉ là một hài tử chỉ biết bú sữa, không cần quan tâm.

Vậy mười hai vạn lượng bạc trắng kia, Hoa Dương đoán rằng Tề thị mới là chủ mưu, Trần Đình Thực lại không có lá gan đó.

Dã tâm của Tề thị đều thể hiện rõ trước mặt nàng, trước khi bọn họ theo công công trở về đây, quản sự của tổ trạch còn là biểu ca ruột của Tề thị!

Đột nhiên, một bàn tay to nắm lấy chân nàng.

Hoa Dương hoảng sợ, cây quạt trong tay theo bản năng mà đi đánh cái tay đó.

"Bốp" một tiếng, cây quạt đập mạnh vào tay Trần Kính Tông.

Khi nàng nhìn thấy là Trần Kính Tông, Hoa Dương ngồi dậy, tức giận đạp chân.

Trần Kính Tông vừa nắm lấy mắt cá chân của nàng, vừa cố gắng lấy món đồ trong túi ra, nhìn thấy Hoa Dương bực bội như vậy, hắn cười cười, tầm mắt hạ xuống.

Hoa Dương mặc váy, hiện tại bị hắn giữ chặt một chân, nghĩ cũng biết hắn đang nhìn thấy cái gì.

Nàng lập tức che làn váy lại!

Trần Kính Tông ấn chân nàng xuống, như có như không vuốt ve, làm chuyện ngả ngớn như vậy mà hắn còn chất vấn Hoa Dương: "Buổi sáng lúc ăn tết, sao nàng lại sờ đùi ta?"

Hoa Dương:...

Hắn còn có mặt mũi mà nói ra!

"Ta có sờ sao? Người khác đều vì lão thái thái mà bi ai, muốn chàng giả vờ cũng không thèm giả vờ một chút, nên ta mới véo đùi chàng để nhắc nhở."

Trần Kính Tông tỏ vẻ bất ngờ: "Véo? Thôi được rồi, chỉ trách ta da dày thịt béo, còn tưởng rằng nàng nổi sắc tâm với ta."

Hoa Dương:...

Trần Kính Tông buông mắt cá chân của nàng xuống, ngồi ở bên cạnh, tìm tòi nghiên cứu mà nhìn nàng: "Nàng đang suy nghĩ cái gì? Lúc trước khi ta tiến vào phòng, nàng giống như phòng sắc lang vậy."

Lúc nãy hắn mới vào cửa, nhìn thấy hình ảnh đầu tiên chính là bóng dáng nàng nằm trên chiếc giường, dáng vẻ lười nhác trêu ghẹo ánh mắt của người khác.

Hoa Dương không để ý tới những lời nói không đứng đắn của hắn, rút chân về trong vạt áo, nàng lắc lắc cây quạt, thấp giọng nói: "Nhân duyên của chàng kém như vậy sao, phụ thân không thích chàng, nhị thẩm của chàng dường như rất bất mãn với chàng, lời nói của chàng vào buổi sáng nay, nếu không phải do chàng có da mặt dày, đổi thành người khác chắc phải quỳ xuống ăn năn."

Trần Kính Tông nhìn gương mặt nàng bị chiếc quạt tròn che đậy, ngạc nhiên nói: "Sao nàng lại quan tâm chuyện nhà của ta như vậy?"

Một công chúa cao cao tại thượng, rất khinh thường nghị luận chuyện nhà cửa thị phi.

Hoa Dương "hừ" một tiếng, nói: "Ai kêu ta đã gả cho chàng chứ, ta cũng phải phòng người khác vì chàng mà giận chó đánh mèo lên người ta."

Trần Kính Tông: "Chuyện này nàng có thể yên tâm, những người đó dù có ăn gan hùm mật gấu cũng không dám trêu chọc cành vàng lá ngọc trong cung."

Hoa Dương đặt cây quạt xuống, không kiên nhẫn nói: "Chàng chỉ cần nói cho ta biết, quan hệ giữa chàng và Tề thị như thế nào thôi."

Trần Kính Tông: "Không như thế nào cả, một người như ta, người ngại cẩu ghét, không thân với ai."

Hoa Dương cười, hắn cũng biết tự mình hiểu lấy mình đấy.

Tuy nhiên, Trần Kính Tông không hề kính trọng người thẩm như Tề Thị, với nàng mà nói đây là tin tức tốt, hành động tương lai của nàng sẽ thuận tiện hơn.

Nhưng vì sao đệ đệ nàng lại hận Trần Đình Giám như vậy, sau khi hồi kinh nàng sẽ lưu ý việc này rồi tìm cách hóa giải.

Nhưng trước mắt, nàng phải diệt trừ tận gốc mầm tai họa ở tổ trạch Trần gia, chỉ cần nàng ngăn cản những "tội danh" khiến công công không thể nào giải thích được, dù tương lai đệ đệ nàng muốn diệt trừ Trần gia, thiếu những chứng cứ phạm tội này, đệ đệ nàng sẽ không giống như xử đám người Trần Bá Tông, không đến mức nghiêm trọng phải sung quân đến biên cương.