So sánh lúc Hoa Dương theo quân đủ loại bất tiện, thì tên Dự Vương khởi xướng tạo phản lại vô cùng thoải mái bên trong đại quân của mình.
Đánh trận là chuyện của chủ soái Quách Kế Tiên và các tướng sĩ, Dự Vương chỉ cần theo đại quân tiến về phía trước, ngày thường là một vương gia trẻ tuổi chỉ biết hưởng lạc, lần này đi theo quân còn không quên mang theo hai mỹ nhân bầu bạn, còn phục vụ nha hoàn thái giám hay đầu bếp thì lại càng không phải nói. Lúc đầu Dự Vương còn muốn tiêu dao ung dung hơn nữa, thí dụ như mang hai xe ngựa ca cơ, may là Cảnh Vương lo lắng cái thứ khiến hoa mắt ù tai này của hắn ta sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng đến sĩ khí của đại quân.
Theo lý mà nói, Tiên Đế vừa mới băng hà, Dụ Vương vẫn còn đang trong giai đoạn để tang nên ngay cả hai vị mỹ nhân này đều không nên sủng hạnh, nhưng hắn ta nhất quyết phải len lén sủng hạnh, đống tiểu nhân bên cạnh hắn ta không dám khuyên cũng không muốn khuyên, còn Cảnh Vương cũng cố ý dung túng.
Dự Vương không phải người tốt, chờ khi đại quân công phá kinh thành, Cảnh Vương mới có cơ hội ngồi ngư ông đắc lợi, sau đó qua cầu rút ván, tự mình đăng cơ xưng đế.
Nếu Dự Vương là người tốt, Cảnh Vương không có cơ hội khuyến khích được hắn ta tạo phản, Dự Vương cũng không có khả năng nghe hắn ta.
Ngày hôm đó khi màn đêm buông xuống, lúc Dự Vương đang ở trong doanh trướng uống rượu mua vui, Quách Kế Tiên đến doanh trướng của Cảnh Vương.
“Hành quân thuận lợi, tại sao hiền đệ vẫn mặt ủ mày chau thế?” Cảnh Vương trước tiên mời Quách Kế Tiên ngồi xuống, dựa theo cách xưng hô của ái thiếp Quách thị với vị đại tướng quân này, giọng điệu như hoàn toàn coi Quách Kế Tiên thành người một nhà.
Quách Kế Tiên giải thích nói: “Chính là quá thuận lợi, nơi kinh thành trọng yếu, thủ tướng các nơi đều không phải là hạng người vô năng, nhưng đoạn đường này chúng ta gặp phải những nơi quân phòng thủ, giao chiến chưa được bao lâu lại vội vã rút lui, dường như là không muốn ứng chiến.”
Cảnh Vương cười nói: “Chúng ta có hai mươi vạn đại quân, đội quân phòng thủ ở địa phương kia có hơn mấy ngàn làm gì dám đánh thật với chúng ta, làm ra vẻ một chút để sau này có thể ứng phó lại với triều đình thôi.”
Nếu tạo phản thất bại thì toàn bộ Vương phủ phải rơi đầu theo hắn ta, Cảnh Vương dám tạo phản vào lúc này, phần thắng duy nhất là xuất binh nhanh chóng.
Chỉ cần hắn ta điều động đại quân giết tới kinh thành trước khi đại quân triều đình bao vây, chỉ cần giết chết Tiểu hoàng đế và Dự Vương, vậy thì Vương thúc hắn trở thành người đầu tiên kế vị, cũng là người thích hợp nhất mà triều thần có thể nghĩ ra và lựa chọn.
Lợi ích lớn thường đi kèm với hiểm nguy, nhưng chỉ cần có thể đạt được lợi ích đủ lớn, thì đa phần người có năng lực muốn thử một lần đều sẽ mạo hiểm như vậy.
Theo Cảnh Vương, Tiểu hoàng đế miệng còn hôi sữa kia thì làm gì có uy danh gì trong lòng đám quan chức địa phương chứ, các tướng lĩnh địa phương đã không có đầy đủ quân số để đấu lại với hắn ta, lại không có ý chí sức lực muốn liều chết vì triều đình, một đòn đã tan nát là điều nằm trong dự liệu.
Quách Kế Tiên thực sự cũng không có để Tiểu hoàng đế vào trong mắt, nhưng hắn ta cũng không dám đánh giá thấp Thủ phụ Trần Đình Giám, cũng sẽ không khinh thường ba vị tướng lĩnh của Đại Danh phủ, Quảng Bình phủ, Thuận Đức phủ, ba vị tướng lĩnh này, đã có lần hắn ta nhìn thấy khi uống rượu, còn lại chỉ nghe qua uy danh. cho dù trong tay họ binh lính chống cự không đến hai mươi vạn đại quân, cũng không đến mức thử đánh cũng không dám thử.
Một người tướng quân chân chính sẽ đặt trách nhiệm và vinh quang bảo vệ đất nước nặng hơn so với cả tính mạng của mình, biết rõ mình không địch lại nhưng cũng sẽ liều chết mà đánh một trân, cố gắng hết sức kéo chậm lại bước quân của phản quân, chờ quân đội của triều đình chạy đến cứu cấp.
Quách Kế Tiên có cảm giác đây như là một cái lưới lớn, đang đợi bọn hắn nhảy vào trong đi.
Hắn ta có chút muốn lui, thậm chí thay Cảnh Vương nghĩ kỹ đường lui rồi, mang theo hai mươi vạn đại quân trùng trùng điệp điệp qua Hà Nam sau đó lại đi qua phía bắc Hồ Quảng rồi tiến thẳng đến Xuyên Thục, dựa vào hình thế hiểm trở ở Xuyên Thục, một bên chiêu binh mãi mã, một bên lựa chọn thời cơ thích hợp. Ở lại Hà Nam chắc chắn là không được, quá dễ dàng cho đội quân triều đình bắt rùa trong hũ.
Cảnh Vương không chút nghĩ ngợi từ chối ý tốt của hắn ta, Cảnh Vương rất thưởng thức trước tài năng thống lĩnh binh lính của Quách Kế Tiên, lúc này lại ghét bỏ nói Quách Kế Tiên quá lo trước sợ sau rồi. Đam Mỹ H Văn
Ngày mai đại quân có thể tiến thẳng đến Kỳ Châu rồi, cách kinh thành chỉ còn một nửa chặng đường, thấy thắng lợi trong tấm mắt, mà bây giờ lại rút lui, thì chính là đồ đần!
Nhưng Cảnh Vương không biết là, lúc phản quân đang đi một đường ra bắc, ba tướng lĩnh ở địa phương bị bọn hắn đánh lui hoặc căn bản chỉ phòng thủ mà không chiến Đại Danh phủ, Quảng Bình phủ, Thuận Đức phủ đã sớm nhận được mật tín của Thủ phụ đại nhân trước khi đại quân tạo phản quét qua, nói bọn họ sớm phòng bị Dự Vương tạo phản, nếu như thật sự xảy ra chiến tranh, muốn bọn họ trước tiên cứ tránh né mũi nhọn để bảo toàn chiến lực, chờ sau khi đại quân của Dự Vương tập kết binh, cùng với quân phòng thủ tại Kỳ Châu và Chân Định phủ tiến đến, hợp với đại quân triều đình trước sau đánh úp lại.
Đại quân của Dự Vương dựng trại đóng quân ở phía nam Ký Châu, Hoa Dương cùng với đại quân hơn năm vạn binh mã của Lăng Nhữ Thành sau khi đi liên tục cả ngày lẫn đêm, cuối cùng cũng tới huyện Vũ Ấp phía bắc Ký Châu trước hoàng hôn.
Lúc này, đàn ngựa cũng mệt mỏi không muốn đi, hơn năm vạn tướng sĩ cũng mệt đến kiệt sức.
Lăng Nhữ Thành đi cùng tướng lĩnh của Chân Định phủ- Triệu Tắc Thanh, tướng lĩnh Hoàng Lang của Bảo Định phủ đi cầu gặp Hoa Dương, ông ấy cũng gọi cả Trần Kính Tông lên, để trưởng công chúa yểu điệu đối mặt một mình với ba vị đại tướng đỡ phải e ngại trong lòng.
Hoa Dương trịnh trọng tiếp kiến bọn họ trong doanh trướng của trưởng công chúa.
Triệu Tắc Thanh, Hoàng Lang đều là võ tướng chính gốc, tuổi đều đã hơn bốn mươi, đã có Lăng Nhữ Thành trầm ổn nội liễm, lại có Trần Kính Tông khí lực tráng kiện, riêng phần dáng vẻ khí phách của đội hình này đã khiến cho người ta an tâm.
Sau khi hành lễ, Triệu Tắc Thanh giải thích một chút về chiến cuộc hiện tại.
Đại quân Dự Vương vào buổi chiều ngày mai sẽ đưa quân tiến đến Ký Châu, y cùng Hoàng Lang sẽ mang binh giả bộ chặn đường, sau đó lại lui binh về hướng bắc, đợi từ lúc đó đến buổi tối, đại quân của Dự Vương có thể đã tìm đến huyện Vũ Ấp ở cạnh đó. Do đó Lăng Nhữ Thành dẫn đầu hơn năm vạn binh mã trước tiên cứ ở nơi này nghỉ ngơi dưỡng sức, đợi quân địch mệt rồi tấn công.
Sau khi Hoa Dương nghe xong, cuối cùng cũng cảm nhận được công đa và mẫu hậu đã sớm có biện pháp ứng phó rồi.
Đời trước Dự Vương đột nhiên nổi dậy tạo phản, tướng lĩnh ba phủ Đại Danh phủ liều chết nghênh chiến, mặc dù đã trì hoãn bước chân phản quân thành công, nhưng thương vong cũng vô cùng nặng nề, tận đến khi đánh tới Chân Định phủ, Bảo Định phủ bên này, phản quân mới thực sự gặp phải trở lực, cộng thêm năm vạn đại quân của triều đình, hơn mười vạn binh mã dưới sự chỉ huy của Lăng Nhữ Thành, dần dần chuyển bại thành thắng, từng bước một bức lui phản quân của Dự Vương về hướng nam.
Bây giờ, Đại Danh phủ ba phủ với gần năm vạn binh lực hầu như hoàn toàn được bảo tồn, Đại quân của Dự Vương tự coi là đánh đâu thắng đó, sắp tiến vào cạm bẫy đầu tiên của triều đình.
Hoa Dương gật gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu, lại nhìn về phía Lăng Nhữ Thành.
Lăng Nhữ Thành nói: “Phản quân muốn vào huyện Vũ Ấp, trước hết phải đi qua núi Hổ Nhĩ ở phía nam của Vũ Ấp, sáng mai chúng ta sẽ lên đường tiến về phía núi Hổ Nhĩ, giả bộ quân phòng thủ Chân Định phủ mai phục ở đây, chờ Triệu tướng quân, Hoàng tướng quân dẫn phản quân tới, trước hết chúng ta áp chế nhuệ khí của phản quân. Trận chiến này kết thúc, phản quân chắc chắn sẽ dựng trại ở một vùng kia chỉnh đốn lại quân sĩ, ngày kế tiếp mười vạn đại quân hộ vệ trưởng công chúa tới đàm phán với Dự Vượng.”
Hoa Dương cười nói: “Kế hoạch này của Lăng soái rất thỏa đáng.”
Ở doanh địa bên này nghỉ ngơi hồi phục một đêm, buổi sáng hôm sau, hai vị tướng quân Lăng, Hầu sớm đã không thấy đâu, Lăng Nhữ Thành cũng tự mình dẫn đầu hai vạn binh mã, tiến về phía núi Hổ Nhĩ để mai phục.
Hoa Dương đứng ở bên ngoài doanh trướng của mình, nhìn thấy Trần Kính Tông cũng có mặt trong hàng ngũ xuất binh lần này. Hắn bận rộn nhiều việc, chỉ có khi leo lên ngựa chuẩn bị xuất phát, mới xa xa nhìn về hướng nàng ở bên này.
Ánh nắng sáng sớm từ đằng sau hắn chiếu ra tới, chói mắt như vậy, khiến cho Hoa Dương không nhìn thấy rõ mặt của Trần Kính Tông, chỉ có thể nhìn thấy hắn cười, lộ ra hai hàm răng trắng.
Sau đó, hắn thúc ngựa rời đi.
Đợi đến khi hai vạn binh mã đã đi xa, Hoa Dương vừa định quay lại trong trướng, chợt thấy biểu ca Thích Cẩn đi về phía này.
Hoa Dương hướng về phía y cười cười.
Thích Cẩn dừng lại cách nàng ba bước.
Nói đến cũng buồn cười, tiên đế băng hà đã lâu vậy rồi, y vẫn không có cơ hội để nói riêng với nàng một câu nén bi thương, bây giờ dường như nàng đã không còn bi thương nữa, Thích Cẩn nhắc lại nén bi thương, ngược lại giống như khơi lại nỗi buồn của nàng.
“Lần đầu tiên phò mã xuất chinh, có phải biểu muội rất lo lắng hay không?” Thích Cẩn lấy thân phận biểu ca để bày tỏ sự quan tâm.
Hoa Dương: “Còn ổn, may mà có Lăng soái ở đây.”
Giọng nói của nàng nhẹ nhõm, trên mặt cũng không thấy lo lắng ảo não.
Thích Cẩn bật cười nói: “Ta còn muốn an ủi biểu muội vài câu, vậy mà lại chuẩn bị phí công rồi.”
Hoa Dương liếc nhìn quanh binh doanh một vòng, khuyên nhủ: “Biểu ca mau đi nhanh lên, ta không sao.”
Thích Cẩn gật gật đầu, quay người rời đi.
Triều Vân Triều Nguyệt cũng không có suy nghĩ nhiều, chủ có Ngô Nhuận nhìn bóng lưng Thích Cẩn thêm mấy lần, y nhớ rõ, lúc công chúa mười ba mười bốn tuổi, Thích Cẩn cũng là một thiếu niên trẻ tuổi, tình cảm thời thiếu niên, ánh mắt mà Thích Cẩn nhìn công chúa ít nhiều đều lộ ra tình ý. Nhưng mà Thái hậu nương nương tất nhiên không ủng hộ cuộc hôn nhân này, không bao lâu Thích Cẩn được định hôn sự, sau khi thành thân, số lần gặp mặt giữa Thích Cẩn và công chúa càng ít đến có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Bây giờ nhà Thích Cẩn có hiền thê, công chúa cũng có phò mã, tình cảm thời niên thiếu, chắc là gãy rồi nhỉ?
Bên trong doanh trướng, Hoa Dương lấy thư mà mẫu hậu đưa cho nàng cùng với ý chỉ trước lúc xuất phát, phía trên là những câu từ ứng phó cho cuộc đàm phán.
Loại lời nói khách sáo này, mẫu hậu chắc chắn am hiểu hơn so với Hoa Dương.
Hoa Dương cũng đã sớm học thuộc lòng, tuy nhiên nàng cũng tưởng tượng ra mấy loại tình huống, cũng âm thầm chuẩn bị một số đối sách.
Mỗi ngày Hoa Dương đều nhẩm đi nhẩm lại ở trong đầu mấy lần, tránh trường hợp đến lúc đó làm mất đi uy nghiêm hoàng gia của đại quân.
Chỉ là, hôm nay nàng còn có thể tỉnh táo để chuẩn bị những thứ này, đến ngày mai, biết bọn người Trần Kính Tông sẽ gặp phản quân của Dự Vương ở núi Hổ Nhĩ, trong lòng Hoa Dương lại không an tĩnh được.
Chiến trường ở hai đời đã có thay đổi, nàng không nhớ rõ đời trước có chiến dịch ở núi Hổ Nhĩ hay không.
Chiến trường không phải võ trường diễn tập, đao tiễn không có mắt, cho dù Lăng soái có đẹp trai lợi hại hơn nữa, bây giờ cũng là lấy ít địch nhiều, Trần Kính Tông sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?
Người có thể khống chế hô hấp của mình, nghẹn đến lúc không nín thở được nữa mới thôi, nhưng lại rất khó có thể khống chế những suy nghĩ phức tạp kia.
Biết rõ là điềm xấu, nhưng chỉ trong một lát ngắn ngủi, Hoa Dương đã tưởng tượng ra Trần Kính Tông chết mấy kiểu rồi, hoặc là không cẩn thận từ trên đỉnh núi rơi xuống, hoặc là bị cung thủ bên phản quân bắn tiễn trúng ngực, hoặc là hắn chạy xuống đánh giáp lá cà cùng phản quân, chịu mấy đao…
“Có phải công chúa đang lo lắng cho phò mã hay không?” Ngô Nhuận đột nhiên hỏi.
Hai người hơn kém nhau mười mấy tuổi, có thể nói Hoa Dương là Ngô Nhuận tận mắt nhìn tận tay chăm sóc mà lớn lên, cho nên Hoa Dương cũng coi y như một nửa trưởng bối của mình. Đối diện với ánh mắt như hiểu hết tất cả của Ngô Nhuận, Hoa Dương cười nhạt nói: “Cũng không phải rất lo lắng, chỉ là dù sao đây cũng là lần đầu tiên chàng ấy ra chiến trường, trong lòng ta cũng có chút không nỡ.”
Ngô Nhuận: “Đây là chuyện thường tình mà thôi, cho dù nô tài có liệt kê cho người vô số lý do để cho người yên tâm, người cũng vẫn sẽ nhớ nhung về phò mã, chi bằng đi ra ngoài một chút, hoặc là luyện chút chữ hay thêu thùa một chút, để chuyển dời tâm tư.”
Hoa Dương không muốn ra ngoài, bên ngoài vừa nóng lại có thể phải hít mùi vị của phân ngựa.
Luyện chữ, trải giấy nghiên bút mực trong doanh trướng không tiện lắm, Hoa Dương liền bảo Triều Vân, Triều Nguyệt chuẩn bị kim khâu.
Toàn bộ buổi chiều, Hoa Dương đều ngồi may hầu bao.
Hầu bao bằng lụa màu xanh lục, dùng chỉ thêu màu xanh nhạt thêu lên từng cây Thúy Trúc, ngụ ý “Trúc báo bình an”.
Hoa Dương không am hiểu lắm về nữ công, trong lòng lại không yên, lúc đầu làm đã làm hỏng hai khối vải, về sau mới chậm rãi bình tĩnh lại.
Nơi xa bỗng nhiên truyền đến tiếng hàng ngàn vạn vó ngựa rầm rập.
Hoa Dương dừng cây kim trong tay lại.
Không đợi triều Vân, Triều Nguyệt đi ra ngoài xem xét tình huống, Châu Cát đã qua đến bẩm báo: “Công chúa, bọn người của Lăng soái đã trở về!”
Triều Vân biết chủ tử quan tâm nhất là phò mã, vội vã hỏi: “Có trông thấy phò mã không?”
Châu Cát lúng túng nói: “Cách còn xa, nên không thấy rõ lắm.”
Triều Vân: “Vậy ngươi tranh thủ thời gian ra nhìn lại đi!”
Châu Cát lại chạy một mạch ra bên ngoài đại doanh.
Lần này trở về, không chỉ có hơn hai vạn người mà Lăng Nhữ Thành mang đi, còn có năm vạn đại quân dưới trướng Triệu Tắc Thanh, Hoàng Lang.
Tướng sĩ trùng trùng điệp điệp, tạo nên một làn bụi đất mịt mù.
Trần Kính Tông dựa theo chức quan, cưỡi ngựa đi theo chủ soái, hai vị tướng quân đi sau lưng.
Cách đại doanh một đoạn, trước tiên hắn đã thấy được Châu Cát, một thị vệ mặt trắng, đứng ở giữa những binh sĩ mặt đen mặt vàng, vô cùng chói mắt.
Nhưng hắn cũng không biết, ở trong mắt Châu Cát, phò mã gia nhà mình cũng chói mắt như thế, dù sao ba người Lăng Nhữ Thành đều đã tầm bốn mươi năm mươi tuổi, mặt cũng tối đen, chỉ có Trần Kính Tông tuổi trẻ phơi nắng ít, mà nam nhân Trần gia cũng đều trời sinh da trắng!
Xác định phò mã bình an không có việc gì, Châu Cát cũng không nán lại để chào hỏi, mà xoay người chạy về hướng doanh trướng của trưởng công chúa.
“Công chúa, phò mã cũng quay về rồi, vẫn cưỡi ở trên lưng ngựa, không có bị thương gì!”
Triều Vân, Triều Nguyệt đều vô cùng vui vẻ.
Vẻ mặt Hoa Dương lạnh nhạt, bỏ hầu bao đang thêu được một nửa vào giỏ, gọi bọn nha hoàn thu lại.
Triều Vân ồn ào nói: “Ngài không đi đón tiếp…”
Hoa Dương nhíu mày.
Triều Vân: “Ý của nô tỳ là, ngài không đi đón tiếp Lăng soái hay sao?”
Hoa Dương:…