Từ khi hai vị khâm sai tới thành Lăng Châu, bách tính ngoài thành Lăng Châu giống như ăn mừng ngày tết, từng đợt từng đợt đổ xô về thành.
Nhóm khâm sai mượn tri phủ nha môn để thẩm vấn Tương Vương, sau đó lại thẩm vẩn cả quản gia, thị vệ, gã sai vặt đến nha hoàn ở Vương phủ. Tương Vương không chịu nhận tội thì đã có bằng chứng là lời khai từ bọn hạ nhân giúp ông ta làm việc ác, hơn nữa Tương Vương thế tử còn ở trong tay Cẩm Y Vệ, miệng Tương Vương chỉ cứng được một ngày một đêm, từ ngày hôm sau dưới sức nặng của đông đảo nhân chứng, Tương Vương phải bằng lòng nhận tội.
Chỉ là ông ta phạm tội ác quá nhiều, nhóm khâm sai tra xét từng cái một đến khi xong cũng mất khoảng bốn ngày bốn đêm.
Sáng ngày 14 tháng 4, Thạch Nghiêu và Trịnh Hồng cuối cùng cũng bước ra khỏi nha môn tới Ninh Viện bái kiến Công chúa.
Mới mấy ngày ngắn ngủi không gặp, Hoa Dương phát hiện cả hai người này đều tiều tụy đi trông thấy, vùng quanh mắt thâm quầng đủ để chứng minh bọn họ đã thức đêm để thẩm tra vụ án.
“Các vị đại nhân vất vả rồi, mau ngồi xuống nói chuyện.”
Tiểu nha hoàn cũng bưng nước trà lên.
Thạch Nghiêu và Trịnh Hồng hành lễ tạ ơn, sau khi ngồi xuống, Thạch Nghiêu nói trước: “Bẩm Công chúa, ngài cáo trạng mười bảy tội trạng của Tương Vương, cả Tương Vương và chân tay của ông ta đều đã nhận tội, thần chờ sáu trăm dặm khẩn cấp đưa hồ sơ tới kinh thành trình lên cho Hoàng thượng quyết định, cả đi cả về ước chừng mười ngày sẽ biết được kết quả.”
Hoa Dương không tỏ ra vui mừng, ngược lại bày vẻ mặt tiếc hận: “Tương Vương là Vương thúc của ta, hôm nay ông ta rơi vào tình cảnh này, ta cũng không nỡ lòng nào.”
Trịnh Hồng thẳng thắn khuyên nhủ: “Công chúa không cần khổ sở, Tương Vương tham ô ăn hối lộ trái pháp luật, ức hiếp bách tính, khiến cho dân chúng thành Lăng Châu sống trong cảnh lầm than, tiếng ai oán ngập trời. Điều này không chỉ phạm vào giáo huấn của tổ tiên cũng phụ lòng long ân mà Hoàng thượng đối với ông ta, là tội nhân của hoàng tộc và bách tính, dù cho Hoàng thượng có trách phạt như thế nào, cũng là những gì ông ta đáng phải nhận.”
Thạch Nghiêu: “Trịnh đại nhân nói đúng, Công chúa xin bảo trọng cơ thể, chớ vì chuyện này mà phiền muộn.”
Hoa Dương thở dài: “Đúng vậy, có điều trẻ con vô tội, nếu trong Vương phủ còn có thân thích nhỏ tuổi còn mong các vị đại nhân sắp xếp cho thị vệ chiếu cố bọn họ cho đến khi nhận được ý chỉ của Phụ hoàng.”
Hai vị khâm sai đồng thời rời khỏi bàn, chắp tay nói: “Công chúa từ bi, quả thật là có phúc cho bách tính trăm họ.”
Hoa Dương cười nhợt nhạt, dặn dò bọn họ về dịch quán nghỉ ngơi thật tốt.
Ngô Nhuận đứa hai vị khâm sai ra ngoài, Hoa Dương cũng không cần bày ra dáng vẻ của Công chúa nữa, dẫn theo bọn nha hoàn trở về Tê Phượng điện.
Triều Vân vui mừng hớn hở: “Nếu Tương Vương đã nhận tội, Hoàng thượng nhất định sẽ không dễ dàng tha cho ông ta, cuối cùng mọi chuyện đã lắng xuống, Công chúa có thể tổ chức sinh nhật một cách vui vẻ.”
Hoa Dương không có mấy hứng thú: “Năm nào cũng tổ chức sinh nhật, chẳng qua chỉ có mấy thứ đó, ta đã sớm chán ngấy.”
Triều Nguyệt: “Công chúa, đây chính là sinh nhật lần thứ hai sau khi ngài xuất giá, năm trước vì Trần lão thái thái được an táng, chúng ta lại mới đến trấn không lâu nên lần đó cơ bản làm cho có lệ, năm nay chúng ta cần phải tổ chức long trọng chút.”
Hoa Dương lắc đầu: “Không thể, dù sao Tương Vương cũng là Vương thúc của ta, toàn phủ bọn họ còn đang chờ ý chỉ, bên này chúng ta lại vừa múa vừa hát, khó tránh khỏi vui sướng khi người gặp họa, dù trong lòng chúng ta có nghĩ như vậy, cũng không thể mang tai tiếng.”
“Vậy chẳng lẽ năm nay lại có lệ nữa sao?”
Hoa Dương vốn cũng không mong đợi cái gì tự nhiên cũng sẽ không thất vọng, sinh nhật chỉ là chuyện nhỏ, Tương Vương sắp bị xử tội, triều đình mất đi một mọt lớn, chỉ riêng việc này thôi cũng đủ để nàng vui vẻ một năm rồi.
Triều Vân, Triều Nguyệt lại bất bình thay Công chúa, trước khi Công chúa xuất giá có năm nào mà ngày sinh nhật Hoàng thượng và nương nương không chuẩn bị kĩ lưỡng, vừa náo nhiệt vừa vui mừng, sao có thể vừa ra khỏi cung lại buồn tẻ đây?
Chạng vạng tối Trần Kính Tông trở về, Triều Nguyệt ở bên ngoài Tê Phương điện ngăn hắn lại, lặng lẽ hỏi: “Phò mã có biết bốn ngày sau là ngày gì không?”
Trần Kính Tông không biết mới lạ.
Sinh nhật năm trước của nàng, mẫu thân đặc biệt gọi hắn tới, đưa cho hắn một khối ngọc bội kỳ lân, có thể chia thành hai mảnh, một kỳ một lân.
Theo mẫu thân nói, đây là của hồi môn bà ngoại đưa cho bà ấy, bà ấy không nỡ chia cho lão nhân nên cố ý giữ lại làm vật gia truyền, chờ truyền lại cho con trai và con dâu.
Chỉ là nhiều con trai, bảo vật gia truyền không đủ chia vậy nên mẫu thân đổi ý, quyết định giữ lại cho riêng mình.
Không ngờ tới đứa con út lại có phúc khí cưới được Công chúa về làm dâu, có bảo vật gì mà Công chúa chưa thấy qua, con trai đưa món quà gì đều khó thể hiện ra tâm ý, bà ấy liền dứt khoát đưa vật gia truyền cho hắn, cực kỳ trịnh trọng mà bảo hắn dùng làm quà tặng sinh nhật lần đầu tiên đưa cho Công chúa.
Nếu mẫu thân đã thay hắn suy xét kĩ càng đến vậy, Trần Kính Tông cũng không nghĩ ra được món quà nào tốt hơn ngọc bội này, vào sáng ngày 18 tháng 4 năm ngoái, hắn đã tặng ngọc bội này cho nàng.
Kết quả thì sao, Công chúa cành vàng lá ngọc cũng không hiếm lạ, cũng chẳng quan tâm khối ngọc bội này có thể chia làm hai, nhìn một chút rồi nói cảm ơn, sau đó thì để bọn nha hoàn cất vào rương hòm luôn.
Năm nay vào ngày lễ cuối tháng ba, bởi vì chuyện của Tương Vương, vợ chồng bọn họ và đại ca đại tẩu còn chưa trở về nhà tổ, cách mấy ngày trước mẫu thân thế mà còn phái một nha hoàn tới nhắc nhở hắn đừng quên sinh nhật nàng, nhớ phải chuẩn bị quà trước!
Đến cuối cùng là hắn cưới vợ, hay là mẫu thân cưới vợ?
Lúc này đối mặt với câu hỏi của Triều Nguyệt, Trần Kinh Tông suy nghĩ một lát rồi nói: “Sinh nhật của Công chúa.”
Ánh mắt Triều Nguyệt lộ ra ý cười, tuy rằng Phò mã thô lỗ, nhưng hắn nhớ rõ sinh nhật của Công chúa, đây vẫn xem như là một Phò mã tốt.
“Công chúa vốn không có ý định làm lớn, Phò mã có ý tưởng gì không? Năm trước Công chúa đã không được tổ chức sinh nhất đàng hoàng, năm nay cũng nên náo nhiệt một chút chứ, dù chỉ là trong vườn Ninh Viện thôi cũng được.”
Trần Kính Tông: “Nên như thế, có điều ta là người thô lỗ, không biết Công chúa yêu thích cái gì, các ngươi hầu hạ nàng nhiều năm như vậy, việc này giao các ngươi đi, cần ta phối hợp cái gì thì nói.”
Triều Nguyệt: “Thế sao được, bây giờ ngài mới là người thân cận nhất bên cạnh Công chúa, việc này cần chủ kiến của ngài, dù chúng ta chuẩn bị kỹ càng thế nào thì Công chúa chỉ xem qua, chứ trong lòng không mấy vui vẻ.”
Trần Kính Tông:....
Đến lễ vật hắn còn chưa biết nên đưa cái gì, giờ còn bảo hắn nên tổ chức sinh nhật cho nàng như nào?
Trần Kính Tông rất muốn từ chối, nhưng lại nhớ đến dáng vẻ ai oán đáng thương của nàng khi lần đầu tiên đến nhà tổ Trần gia vào năm ngoái, hắn đành phải đồng ý.
Buổi tối lên giường, hắn ôm Hoa Dương hỏi: “Sắp đến sinh nhật nàng phải không?”
Hoa Dương nhướng mày: “Triều Vân nói cho chàng?”
Trần Kính Tông: “Không thể là ta tự nhớ sao?”
Hoa Dương: “Được, coi như chàng nhớ rõ, có điều bây giờ không phải lúc, mọi người không cần làm linh tinh gì, ta cũng không có tâm trạng xem diễn.”
Trần Kính Tông đã loại bỏ gánh hát ngay từ đầu, lúc này truyền ra tiếng hí từ Ninh Viện, bách tính còn tưởng phu thê bọn họ đang ngóng trông Tương Vương gặp xui xẻo cũng nên.
“Trước khi nàng rời cung, sinh nhật mọi năm tổ chức như thế nào?” Trần Kính Tông hỏi nàng, hy vọng có thể học được chút kinh nghiệm.
Hoa Dương suy nghĩ rồi nói: “Phụ hoàng và mẫu hậu sai người chuẩn bị, hoặc là mở tiệc chiêu đãi các quý nữ ở kinh thành tiến cung tham gia yến hội hoa mẫu đơn, hoặc là tổ chức hội hoa đăng vào ban đêm, hoặc là kêu gánh hát tới diễn vài bài, có một năm trong cung đốt pháo hoa suốt cả một canh giờ…”
Trần Kính Tông: “Khó trách nàng quý giá như vậy, hóa ra thật là được dưỡng ra từ bạc.”
Hoa Dương nhéo hắn một cái thật mạnh.
Trần Kính Tông: “Ta muốn tổ chức cho nàng nhưng mà ta không có nhiều bạc, trừ khi học theo Hạng Bảo Sơn tham ô, sau đó lại bị lão nhân đánh cho tàn phế, hoặc bị nàng đại nghĩa diệt thân.”
Hoa Dương: “Ta không cần chàng tổ chức sinh nhật, chàng đừng nghe các nàng nói.”
Trần Kính Tông: “Vậy nàng còn muốn quà sinh nhật không?”
Hoa Dương liếc hắn một cái: “Làm sao, chàng không muốn đưa?”
Năm trước dù gì nàng cũng tự thêu một chiếc khăn tay để mừng sinh nhật hắn, nếu năm nay Trần Kính Tông dám không tặng quà cho nàng thì Lưu Vân Điện không để trống đâu!
Nàng có thể không nhận quà từ Trần Kính Tông vì không thích, nhưng Trần Kính Tông không muốn tặng quà, đây hoàn toàn là một chuyện khác.
Trần Kính Tông hỏi ngược lại: “Nàng nhớ rõ ta tặng quà gì vào tháng tư năm trước không?”
Hoa Dương ngẩn ra.
Nàng trọng sinh vào đêm 24 tháng 4 năm trước, mà chuyện xảy ra ngày 18 tháng 4 tương đương với đời trước, cùng bây giờ đã cách bảy tám năm.
Nàng cố nhớ lại.
Trần Kính Tông đột nhiên cười lạnh một tiếng, rút tay dưới cổ nàng ra, nằm sang một bên nói: “Nàng xem, tặng quà cho nàng có ích lợi gì, dù sao nàng cũng không để trong lòng.”
Hoa Dương cười lạnh đáp lại hắn: “Có thể là ta quên, cái này chỉ có thể chứng minh món chàng đưa không chút để tâm, cũng không có gì ngạc nhiên.”
Trần Kính Tông: “Đó là đương nhiên, ta là con nhà nghèo, toàn bộ tiền riêng cũng chỉ có mấy lượng bạc, có thể đưa cho nàng bảo vật quý hiếm gì được.”
Xét về âm dương quái khí, Hoa Dương tự nhận không bằng hắn, nàng dứt khoát ngồi dậy kêu Triều Nguyệt trông giữ đêm nay tới.
Trần Kính Tông vẫn còn nằm.
Đêm nay là ngày nghỉ ngơi của Hoa Dương, đèn trong phòng đã tắt từ sớm.
Triều Nguyệt vội vàng cầm đèn đi vào: “Công chúa, có chuyện gì vậy? Ngài muốn thắp đèn sao?”
Hoa Dương: “Thắp đèn đi, sau đó đi tìm món quà mà Phò mã tặng ta năm trước, ta muốn xem nó.”
Triều Nguyệt suy nghĩ rồi nói: “Công chúa chờ một lát, nô tỳ lập tức đi tới nhà kho tìm.”
Công chúa tới Lăng Châu mang theo mười mấy rương hòm, năm trước Hoàng thượng lại ban thưởng thêm, những thứ không thường dùng đến đều cất vào nhà kho.
Sau khi Triều Nguyệt rời đi, Trần Kính Tông phát ra một tiếng cười nhạo: “Nàng đưa ta cái khăn, ta cũng không cất xa như vậy.”
Hoa Dương: “Chàng để ở nơi nào?”
Trần Kính Tông: “Thời điểm ở nhà tổ, ta đặt nó ở sương phòng phía đông, khi ta tắm gội đều có thể tùy thời nhìn thấy nó. Sau khi chuyển đến đây, ta đã đặt nó ở thư phòng Lưu Vân Điện, ở nơi đó hầu như ngày nào ta cũng dùng.”
Hoa Dương: “Đây không phải là chàng nên làm sao? Trong thiên hạ này, ta chỉ đưa khăn tay cho một người nam nhân, ngay cả phụ hoàng cũng chỉ nhận được nữ hồng vài lần.”
Bức tranh của Trần Bá Tông, Trần Hiếu Tông thất lạc trên chợ có giá trị hàng trăm lượng vàng, nhưng nếu là chiếc khăn của nàng thì nghìn vàng cũng khó mua được.
Trần Kính Tông:....
Hắn không nói lời nào, xê dịch về phía nàng, đưa tay muốn ôm nàng vào trong lòng.
Hoa Dương hất tay hắn ra.
Trần Kính Tông biết nàng tức giận nên không dám động đậy.
Chừng mười lăm phút sau Triều Nguyệt trở lại, nàng ấy thắp đèn lại, lại nhìn rèm che rũ xuống giường Bạt Bộ, bỗng nhiên không biết làm thế nào để đưa chiếc hộp vào, dù sao thì Phò mã còn đang nằm đó.
Lúc này Hoa Dương đạp Trần Kính Tông một cái: “Chàng đi lấy.”
Trần Kính Tông đứng lên, chỉnh lại áo rồi đi ra ngoài cầm chiếc hộp.
Triều Nguyệt cúi đầu cáo lui.
Trần Kính Tông đưa chiếc hộp cho Hoa Dương còn chủ động giúp nàng mở ra.
Hoa Dương rũ mắt, nàng nhìn thấy một khối ngọc bội.
Đều là ngọc nhưng cũng chia thành thượng phẩm, trung phẩm và hạ phẩm, khối ngọc này của Trần Kính Tông coi như hạ phẩm, có thể lưu lại ấn tượng sâu sắc với nàng mới là lạ.
Trước khi nàng mở miệng ghét bỏ, Trần Kính Tông giải thích nói: “Đây là của hồi môn mà bà ngoại đưa cho mẫu thân, xuất thân từ nhà nghèo, với bọn họ mà nói đây đã là bảo vật, hơn nữa cái này quan trọng ở ý nghĩa.”
Trần Kính Tông nói xong, hắn ngồi xuống lấy ngọc bội ra, sau đó đơn giản mà tách nó thành hai mảnh, nhìn Hoa Dương nói: “Hai con kỳ lân, một đực một cái, ngụ ý còn cần ta giải thích sao?”
Hoa Dương:...
Rõ ràng là tín vật đính ước giữa nam và nữ, từ trong miệng hắn thì biến thành một đực một cái.
Nàng chắc chắn nói: “Sao lúc ấy chàng không nói cái này với ta.”
Trần Kính Tông: “Nàng vừa nhận được ngọc bội, nhìn thoáng qua liền ném cho nha hoàn, bảo ta mở miệng thế nào?”
Hoa Dương: “Đó là vì chàng lôi thôi lếch thếch làm ta ghét bỏ, ta mới đối với chàng như vậy.”
Trần Kính Tông không cách nào phản bác, sờ ngọc bội trong tay, hắn ngẩng đầu lại lần nữa tìm tòi nghiên cứu mà nhìn nàng: “Khi đó đúng thật là nàng rất ghét bỏ ta, vì sao sau này lại đột nhiên không chê?”
Hắn nhớ rất rõ ràng, biến hóa xảy ra vào cái đêm mà hắn vẫn thỉnh thoảng thầm nhớ lại cho đến tận bây giờ.
Hoa Dương chống đối lâu như vậy, giờ phút này cuối cùng mất đi khí thế, dời mắt nói: “Bây giờ ta vẫn ghét bỏ chàng, chàng đừng có mà dát vàng lên mặt mình thế.”
Trần Kính Tông: “Nàng lừa ai, thời điểm nàng thật sự ghét bỏ ta, ta chỉ cần nhìn nàng một cái đã là mạo phạm, bây giờ ta hơi chậm một chút, nàng đã…”
Hoa Dương tát nhẹ hắn một cái!
Trần Kính Tông cười chụp lấy cái tay rồi ôm người vào lòng, thuận thế đè nàng xuống giường.
“Không nói nữa, năm nay ta đảm bảo sẽ tặng cho nàng một món quà cả đời khó quên.”