Ngày tết Đoan Ngọ, người lớn không cần làm việc, bọn nhỏ cũng không cần phải đọc sách.
Sau khi ăn sáng xong, một nhà chủ gia đình Trần Đính Giám rời đi, Tam Lang chạy tới bên cạnh Trần Kính Tông, mắt sáng lấp lánh nhìn hắn: “Tứ thúc, con muốn đi đào cá chạch ở con suối nhỏ phía bắc.”
Tam Lang 4 tuổi, vừa vặn cái tuổi nghịch ngợm, năm trước cha mẹ ở nhà chịu tang tiểu tử này còn ngoan một chút, năm nay cha mẹ ra ngoài làm việc, lúc tổ phụ không dạy học mà ở thư phòng, Tam Lang thường chuồn ra ngoài chơi. Tiểu tử phát hiện ra bọn trẻ trên trấn rất thích chơi ở con suối phía bắc, bắt cá hoặc là đào chạch, còn bắt được những con cua ở sông nha, Tam Lang rất hâm mộ chúng.
Trần Kính Tông liếc nhìn Trần Hiếu Tông hỏi: “Muốn đào cá chạch sao không đi tìm cha con?”
Tam Lang không chút do dự nói: “Cha nói tứ thúc lợi lại nhất!”
Sự tin tưởng và ngưỡng mộ của tiểu hài tử là thật, Trần Hiếu Tông xảo quyệt cũng không giả.
Hoa Dương ngồi ở bên cạnh Trần Kính Tông, ánh mắt lướt qua vạt áo Trần Hiếu Tông, trong lòng biết rất rõ Trần Hiếu Tông hoặc là vì bận tâm đến thể diện không muốn đưa con mình đi chơi, hoặc là lo lắng nếu bị cha chồng phát hiện ra sẽ bị mắng, nhưng hắn ta lại là người cha thương con, không nỡ làm đứa trẻ thất vọng, dứt khoát đẩy con trai mình cho Trần Kính Tông, dù sao ngày thường Trần Kính Tông cũng không chú ý lễ pháp, càng không sợ bị cha chồng răn dạy.
Thám hoa lang phong độ nhẹ nhàng, nhìn như chính nhân quân tử, nhưng là quân tử cũng sẽ dành một số thủ đoạn nhỏ không ảnh hưởng toàn cục.
Bao gồm năm trước Trần Hiếu Tông muốn lấy được món ăn thôn quê từ Trần Kính Tông…
Hoa Dương vẫn như cũ thưởng thức vẻ đẹp và phong độ nhẹ nhàng của Trần Hiếu Tông, nhưng nàng sẽ không bao giờ giống như đời trước, xem Trạng Nguyên lang và Thám Hoa lang thành châu ngọc, lại xem Trần Kính Tông thành cục bùn ở bên cạnh hai viên ngọc.
Lúc này Trần Kính Tông chợt quay sang nhìn nàng.
Hoa Dương còn chưa hiểu ý hắn thì Tam Lang chớp chớp mắt, dịch sang Hoa Dương lấy lòng nói: “Tứ thẩm, người đồng ý cho tứ thúc dẫn con đi bắt cá trạch có được không?”
Lúc này Hoa Dương mới hiểu ra, Trần Kính Tông vậy mà sợ nàng không vui.
Nhưng hắn biết rõ kế nhỏ của ca ca mà không dứt khoát từ chối cháu trai, điều này cho thấy hắn nguyện ý, là một người tứ thúc tốt.
Hoa Dương cười với Tam Lang: “Đi thôi.”
Nàng gật đầu một cái, Uyển Nghi, Đại Lang và Nhị Lang cách đó không xa đang trộm quan sát diễn biến bên này, hai mắt đều sáng lên!
Nhị Lang tới trước, Uyển Nghi cũng chạy tới, chỉ có Đại Lang lo lắng nhìn về phía cha mình, Trần Bá Tông, người chỉ đứng sau tổ phụ về độ uy nghiêm.
Khi còn nhỏ Trần Bá Tông không thích câu cá bắt tôm trên sông, trưởng thành tự nhiên hy vọng con cái mình sẽ học theo y tuân thủ lễ nghi.
Nhưng mà Công chúa đã đồng ý, lúc này nếu y phản đối có thể sẽ làm tổn hại đến mặt mũi của Công chúa.
“Không được ở đấy ở quá lâu.”
Đại Lang rất vui vẻ.
Trần Kính Tông dẫn theo bốn đứa trẻ xuất phát.
Du Tú có hơi lo lắng: “Ta đi theo xem.”
Hoa Dương cũng muốn đi tới dòng suối hít thở không khí, nàng sống hai đời ở tòa nhà Trần gia lại chưa một lần cẩn thận thưởng thức phong cảnh xung quanh, chỉ có một lần ở bên ngoài lâu như vậy lại là lúc tránh lũ, vào tình cảnh đấy làm gì có tâm trạng thưởng thức phong cảnh.
Triều Vân quay trở về Tứ Nghi Đường để lấy khăn che mặt và một chiếc ô lụa màu xanh.
La Ngọc Yến cũng muốn đi, nàng ta kêu nha hoàn đi chuẩn bị đồ vật.
Du Tú xuất thân từ nhà nghèo không có thói quen bị chú ý, biểu hiện rất tự nhiên không ép mình phải hành xử giống em dâu, cũng không sợ bọn họ sẽ khinh thường mình.
Đương nhiên điều này có công lao rất lớn của Hoa Dương, khi nàng ở thành Lăng Châu thường xuyên mời Du Tú tới Ninh Viện làm khách, ở chung lâu ngày, Du Tú trước mặt Hoa Dương càng ngày càng cởi mở, lúc ở chung tương đối thoải mái, tự nhiên sẽ không còn coi La Ngọc Yến thành quý nữ hầu phủ không thể bắt chuyện.
“Đại tẩu đi cùng ta đi.”
Hoa Dương ý bảo Triều Vân ở lại nhà tổ, cầm ô dù nói với Du Tú.
Du Tú đương nhiên đồng ý, đi đến dưới ô của Hoa Dương, tự nhiên mà cầm lấy cán ô dù, Hoa Dương cũng nhẹ nhàng nắm lấy cánh tay nàng.
Trong nháy mắt, La Ngọc Yến trở thành người ‘bị bỏ rơi’.
Ba chị em dâu phải mất một lúc để chuẩn bị, hơn nữa họ còn đi chậm, đến khi các nàng cuối cùng cũng bước ra khỏi cổng nhà tổ của Trần gia đã trễ hơn chú cháu Trần Kính Tông ba mươi phút.
Đi vòng qua tương viện Trần gia, rẽ về phía Bắc là có thể nhìn thấy dòng suối nhỏ cách đó nửa dặm, cùng với năm chú cháu đang đứng bên cạnh dòng suối.
Tuy nhiên bên cạnh chú cháu có một cô gái mặc váy hồng đào vải bố trắng, gương mặt tươi cười nói gì đó với Trần Kính Tông, cô gái nọ bỗng nhiên chú ý tới ba người Hoa Dương, sắc mặt nàng ta rõ ràng hơi biến sắc, vội vàng dọc theo dòng suối đi xuống, đến một khoảng cách nhất định thì dừng lại, bế chậu gỗ và quần áo đặt bên bờ suối lên rồi cúi đầu vội vàng rời đi.
Hành vi như vậy rõ ràng là lạy ông tôi ở bụi này.
Du Tú lo lắng nhìn về phía Hoa Dương, La Ngọc Yến cũng không khỏi căng thẳng.
Hoa Dương vẫn dáng vẻ hứng thú dạt dào như trước, kéo Du Tú đi về phía trước.
Không thể không nói trấn cầu đá này được bao quanh bởi núi và sông, khó trách có thể nuôi dạy được những người tốt đẹp như cha chồng, đúng là đất thiêng nảy sinh hiền tài.
Trong chốc lát Hoa Dương nhìn bầu trời xanh thẳm, trong chốc lát lại nhìn đồi núi xanh biếc nơi xa, lúc nào không biết đi tới bờ sông.
Trần Kính Tông ngồi xổm bên bờ, lần lượt xắn ống quần đến tận đầu gối cho từng đứa một.
Hắn chỉ liếc nhìn ba chị em dâu một cái, rồi tiếp tục chăm sóc mấy đứa cháu trai, như thể chơi với chúng mới là việc quan trọng nhất ngày hôm nay.
Uyển Nghi đã xắn ống quần lên rồi, thấy vẻ mặt khác thương của mẫu thân, Uyển Nghi chớp mắt đi đến bên cạnh Hoa Dương, giống như cáo trạng nói: “Tứ thẩm, cô nương vừa nãy là người trên trấn, hình như mấy năm trước tứ thúc từng giúp nàng ta một lần, nàng ta chạy tới hỏi tứ thúc còn nhớ nàng ta hay không.”
Hoa Dương hơi nhướng mày, đọc nhiều truyện như vậy, nàng đã nghĩ tới một cô nương xinh đẹp ở trấn nhỏ bị bắt nạt, may mắn được công tử Tứ lợi hại cứu giúp từ đó tạo thành lương duyên.
Du Tú âm thầm nháy mắt với nữ nhi, đứa nhỏ này bình thường rất hiểu chuyện, sao bây giờ lại một hai phải phải nói tới chuyện này vậy?”
Uyển Nghi chỉ nhìn về phía tứ thẩm kỳ quái nói: “Ngài không tò mò tứ thúc trả lời như thế nào sao?”
Hoa Dương phối hợp cười: “Hắn trả lời như thế nào?”
Tam Lang được bị tứ thú xắn ống quần cướp lời: “Tứ thúc nói rằng không nhớ rõ!”
Nhị Lang: “Con có thể làm chứng, tứ thúc còn chưa nhìn nàng ta mà nàng ta đã đỏ mặt rồi!”
Đại Lang gật đầu.
Bốn hài tử ngươi một câu ta một câu, nhanh chóng làm sáng tỏ một màn dễ làm người hiểu lầm kia cho tứ thúc bọn họ.
Trần Kính Tông chỉ búng trán chúng, hắn dứt khoát đi dày và xuống nước mà không xắn ống quần.
Tam Lang thét chói tai: “Sao tứ thúc không xắn ống quần lên?”
Du Tú và La Ngọc Yến đều có thể hiểu, bởi vì có các nàng ở đây, nếu Trần Kính Tông để lộ bắp chân mình ra, đó chính là thất lễ.
Cho nên thoạt nhìn tiểu thúc là người tục tằng thô lỗ, thật ra có đôi khi rất chú ý lễ nghĩa.
Bên dòng suối có mấy viên đá, Du Tú nhặt ra ba cục đá, lấy khăn tay lau khô rồi mời hai chị em ngồi xuống.
La Ngọc Yến hạ giọng, chủ động nói với Hoa Dương: “Tâm địa Tứ đệ hiệp nghĩa, lúc trước có lẽ chỉ là trên đường gặp bất bình nên ra tay giúp nàng ta, hẳn là cô nương kia cảm kích, nhưng xem nàng ta hẳn là đã đến tuổi xuất giá, lại biết rõ Tứ đệ đã thành thân, lúc này vội vàng tới gần Tứ đệ, trong lòng không biết suy tính cái gì, Công chúa vẫn nên đề phòng một chút. Đương nhiên một dân nữ bình thường không có cơ hội tiếp cận Tứ đệ, chỉ sợ quan viên Lăng Châu bởi vì rơi xuống nước mà muốn dùng mấy cách này để nịnh bợ Tứ đệ, nói đến Tam gia nhà chúng ta, bây giờ mới chỉ là tiểu quan thất phẩm vậy mà trong huyện đã có người dùng cách này quanh co.”
Chỉ nói về mặt trước, có thể nàng ta cố ý hơi mỉa mai, nhưng nàng ta lấy Trần Hiểu Tông làm ví dụ, chứng minh nàng ta thật sự chỉ lấy thân phận người từng trải để nhắc nhở Hoa Dương nên cẩn thận Phò mã bị nữ nhân bên ngoài nhớ thương câu dẫn.
Du Tú ngạc nhiên nói: “Trong huyện có người đưa nữ nhân cho Tam gia?”
La Ngọc Yến muốn vào vòng tròn nhỏ của hai người họ, tuy rằng trong lòng coi thường Du Tú nhưng lúc này vẫn trả lời, có hơi nghiến răng nghiến lợi nói: “Đúng vậy, may mắn Tam gia ghi nhớ lời dạy dỗ của phụ thân không bị người khác dẫn vào lạc lối, sau còn chủ động nói với muội, còn dặn dò muội không được trúng kế sách của người khác.”
Du Tú nhẹ nhàng thở ra.
La Ngọc Yến liếc nhìn nàng một cái, cười nói: “Đại tẩu cứ yên tâm đi, đại ca nghiêm túc nhất, là người không có khả năng nhất dính vào cái này.”
Hoa Dương nhàn nhạt mà liếc nàng ta một cái.
La Ngọc Yên bỗng nhiên ý thức được mình vừa lỡ lời, vội vàng bổ sung: “Xem muội nói gì này, Phò mã cả người anh khí, đương nhiên cũng sẽ không bị sắc đẹp dụ dỗ, nói đi nói lại vẫn là Tam gia nhà chúng ta là người không yên tâm được nhất, gặp ai cũng cười như gió xuân, trời sinh tướng đào hoa.”
Hoa Dương cười nói: “Tam tẩu là muốn khoe khang Tam gia giống Phan An, phong lưu phóng khoáng sao?
La Ngọc Yến:...
Nàng ta thật sự không có ý đó, chỉ là bây giờ nghĩ lại, vì sao lời này càng nói càng sai?
Hoa Dương nhìn ra được La Ngọc Yến chẳng qua là muốn tìm cái đề tài để nói, hơn nữa là cái miệng của thiên kim hầu phủ có chút vụng về.
“Nhìn này, con bắt được một con cá.”
Tiếng kêu hưng phấn của Uyển Nghi truyền tới, ba chị em dâu quay đầu lại thì thấy tiểu cô nương đang ôm cá bằng hai tay, Đại lang, Nhị lang, Tam lang đều vây quanh cô bé.
Trần Kính Tông đã đi một quãng khá xa, sau khi xuống nước hắn mới xắn ống quần lên, bắp chân thon dài khỏe khắn bị dòng nước che lấp không thể thấy rõ.
La Ngọc Yến vẫn còn hơi xấu hổ nên tìm cái cớ để rời đi.
Du Tú thấy nước nơi này cạn, hẳn là bọn trẻ sẽ không gặp nguy hiểm gì lại nghĩ đến có thể tiểu thúc muốn tự mình giải thích chuyện vừa rồi với Công chúa, nàng liền rời đi cùng La Ngọc Yến.
Rất nhanh chỉ còn lại Hoa Dương ở bên dòng suối, mặc một bộ y phục màu xanh lơ, váy dài trắng tuyết thêu hoa sen màu hồng nhạt.
Cha chồng mẹ vợ vẫn còn chịu tang, mỗi lần Hoa Dương về nhà tổ đều cố ý ăn mặc đơn giản để tỏ lòng kính trọng.
Nàng cầm ô ngắm nhìn cá tôm do bọn nhỏ mang đến một lúc rồi nhặt hai hai hòn đỏ nhỏ lên ném đến dòng suối, âm thanh bõm còn rất dễ nghe.
Có tiếng nước vỡ truyền tới.
Hoa Dương nghiêng đầu nhìn thấy Trần Kính Tông đi về phía nàng, khi đến chỗ nước cạn, bắp chân mang theo bọt nước cũng lộ ra.
Hoa Dương thu hồi ánh mắt tiếp tục ném đá.
Trần Kính Tông lên bờ, ngồi vào tảng đá bên cạnh nàng, cởi ra chiếc giày bị ướt sũng.
Hoa Dương nghiêng đầu, nàng không thích nhất là cặp chân to kia của hắn.
Trần Kính Tông nâng chiếc ô của nàng lên nhìn chằm chằm vào khuôn mặt trắng nõn sạch sẽ của nàng, hỏi: “Tức giận sao?”
Hoa Dương: “Ý của chàng là nói đến nữ nhân kia? Tại sao ta phải tức giận?”
Trần Kính Tông: “Ta cũng cảm thấy nàng sẽ không đến mức so đo cái này, chuyện xưa lắc xưa lơ rồi, huống chi năm đó ta chỉ giúp nàng ta đánh đuổi một tên côn đồ, còn chưa nói với nàng ta một câu nào.”
Hoa Dương ngoài ý muốn nói: “Nếu chàng nhớ rõ ràng như vậy, vì sao còn nói không nhớ rõ?”
Trần Kính Tông: “Những sự việc nam nhân bắt nạt nữ nhân công khai không thường xuyên xảy ra, hơn nữa ta mới ngoài hai mươi, còn tới độ tuổi dễ quên đương nhiên nhớ rõ từng có một chuyện như vậy, có điều ta thật sự không nhớ rõ nàng ta.
Còn gương mặt mặt của tên côn đồ kia và cô gái liều lĩnh đến bắt chuyện, ánh mắt nàng ta không quy củ lại làm trò trước mặt bọn nhỏ, ta có thể cùng nàng ta ôn chuyện sao?”
Hoa Dương cười: “Lúc bọn nhỏ không ở đây, ai biết chàng có nguyện ý ôn chuyện với nàng ta hay không?”
Trần Kính Tông cũng cười: “Bọn nhỏ không ở đây,dù nàng ta muốn tiếp cận ta thì ta cũng đã qua sông vượt núi rồi, nàng ta muốn đuổi theo cũng đuổi không kịp.”
Hoa Dương: “Chàng thật ra tự đề cao chính mình, có lẽ nàng ta chỉ muốn nói cảm ơn chàng, chưa chắc đã muốn dụ dỗ chàng.”
Trần Kính Tông: “Ta chẳng quan tâm nàng nghĩ như thế nào, không nới tới bây giờ ta đã thành thân là một Phò mã chuẩn mực, dù cho ta chưa thành thân, để tránh hiềm nghi, miễn cho người khác nhìn thấy lại truyền ra một số tin đồn không hay.”
Ở trong nước, Tam Lang bắt được một con cua sông nhỏ, muốn cầm đi khoe với tứ thúc tứ thẩm, Uyển Nghi nhìn hai người gần như đang ngồi dưới ô, ngăn Tam Lang lại, kêu tiểu tử bỏ cua đồng vào xô trước, không nên đi qua quấy rầy hai người.
Bên này, Hoa Dương lại ném một hòn đá nhỏ, nhàn nhạt nói: “Ngày trước mặt ta, chàng đương nhiên nói còn hay hơn xướng, ai biết lúc không có ai thì chàng có thể làm ra cái gì.”
Trần Kính Tông: “Nếu ta thật sự làm ra cái gì thì nàng sẽ bỏ ta?”
Hoa Dương gật đầu.
Trần Kính Tông: “Vậy nàng yên tâm đi, cho dù có đặt tất cả mỹ nhân trên đời này tới trước mặt ta thì ta cũng chỉ cần một người là nàng thôi. Ta lại không phải kẻ ngốc, Công chúa đẹp nhất không quý trọng, ngược lại đi ăn dưa vẹo táo nứt.”
Hoa Dương khinh thường nói: “Chàng tưởng chàng là ai, các mỹ nhân trên đời dựa vào cái gì để chàng tùy ý lựa chọn.”
Trần Kính Tông đột nhiên nắm lấy mắt chân nàng, cởi giày của nàng ra nói: “Ta cũng không thích thú chọn.”
Hoa Dương đã mặc kệ hắn đang nói cái gì, vội vã che chân mình đi.
Trần Kính Tông: “Chúng ta đều ở trong nước chơi đùa, nàng xem không có ích lợi gì đâu, yên tâm nước ấm, sẽ không bị lạnh.”
Hoa Dương: “Ta lại không phải tiểu hài tử, mới không hiếm lạ!”
Trần Kính Tông: “Tiểu hài tử xác thực sẽ không khẩu thị tâm phi*.”
Khẩu thị tâm phi là câu thành ngữ đến từ Trung Hoa mang ý nghĩa là miệng nói một đằng nhưng trong lòng lại nghĩ một nẻo, miệng và tâm hoàn toàn trái ngược.
Vừa nói hắn đã bế Hoa Dương đi thẳng tới giữa dòng suối, một tay vén váy nàng, một tay đặt chân nàng xuống nước.
Quả nhiên nước suối ấm áp, cuồn cuộn không ngừng cọ rửa qua chân nàng.
Hoa Dương không thể phủ nhận rằng nàng có hơi hâm mộ với bọn nhỏ, thực sự cũng muốn lội vào dòng suối trong mắt xinh đẹp này.
“Ống quấn đâu?”
Đôi tay chống ngực hắn, Hoa Dương nhỏ nhắc nhở.
Trần Kính Tông co chân trái lên, ôm nàng ngồi ở trên đùi hắn, hắn lại cúi xuống giúp cô xắn hai ông quần lên, lộ ra bắp chân trắng nõn như ngọc không tì vết.
Quá xinh đẹp, Trần Kính Tông nhịn không được trộm sờ soạng.
Hoa Dương vươn tay ra chặn lại.
Lúc này Trần Kính Tông mới đặt nàng vào nước, xắn làn váy của nàng lên hỏi: “Ta đi theo nàng hay tự nàng chơi?”
“Mình ta ở đây đi, chàng ra trông bọn nhỏ.”
Trần Kính Tông thấy nàng giống như một đứa trẻ lần đầu tiên xuống sông, âm thầm che giấu hưng phấn rồi lại sung sướng đi đi lại lại trong nước, thỉnh thoảng cúi người xuống sát mặt nước giống như thấy cá tôm, trong chốc lát lại bí mật đến thử nơi nước sâu hơn một chút.
Uyển Nghi rất nhanh tới bên cạnh Hoa Dương.
Trần Kính Tông cũng đi cùng nhóm cháu trai, thỉnh thoảng nhìn xung quanh.
Có lẽ đoạn suối này quá gần nhà Trần gia, bách tính không muốn đến đây giặt quần áo, hôm nay phu thê Trần Kính Tông lại mang theo bọn nhỏ tới chơi, những người phụ nữ giặt quần áo đó đều có ý thức mà tránh đi rất xa.
Hoa Dương chơi ở trong nước khoảng ba mươi phút đã thỏa thích.
Trần Kính Tông thấy nàng đi về phía bờ, hắn lập tức đi tới bế ngang người lên, đặt nàng vào tảng đá mà nàng đã ngồi lúc nãy.
Hai bắp chân nàng đều ướt, chân còn đang nhỏ giọt nước, nếu trực tiếp đặt chân xuống mặt đất sẽ dơ.
Trần Kính Tông ngồi ở trên mặt đất, ôm lấy chân nàng, lấy chiếc khăn ở trong ngực ra nhẹ nhàng lau cho nàng.
Hoa Dương đã mở ô ra, tình cờ che chắn chân nàng và động tác của Trần Kính Tông.
Chiếc khăn trong tay Trần Kính Tông là do nàng tặng trước đó, ngoại trừ món quà là chiếc khăn thêu hoa mẫu đơn và núi mà hắn rất trân trọng, hai chiếc còn lại luôn được Trần Kính Tông sử dụng luân phiên.
Lúc này hắn cúi đầu, sắc mặt chăm chú, phảng phất như thứ hắn đang lau không phải chân Công chúa mà là bảo vật hiếm có.
Hoa Dương bỗng nhiên hơi tò mò: “Nếu phụ hoàng không tứ hôn cho chúng ta, chàng sẽ cưới kiểu nữ nhân nào?”
Trần Kính Tông nhìn nàng một cái nói: “Chưa nghĩ tới, lão nhân và mẫu thân chắc chắn sẽ an bài cho ta, chỉ cần lớn lên không quá xấu, phẩm chất người trong nhà có thể chấp nhận được thì ta đều sẽ cưới.”
Hầu hết các đôi phu thê trên đời này đều kết thành như thế.
Hoa Dương không tin: “Chàng hẳn nên có yêu thích riêng chứ, ví dụ như hoạt bát, nhẹ nhàng, hoặc cũng có thể là mắt to dễ thương.”
Trần Kính Tông nghe xong, cúi đầu lau chân còn lại của nàng, khóe môi cong lên rũ mắt nói: “Ta thật sự chưa nghĩ tới, có điều ngày đó nhìn thấy nàng, ta đột nhiên biết được mình muốn người như thế nào”
Hoa Dương:...
Đẹp hay không thì chưa nói nhưng hắn thích trắng!
Nàng lại véo hắn một cái.
Trần Kính Tông bất đắc dĩ nói: “Ta chưa nói cái gì mà, sao nàng lại véo ta?”
Hoa Dương lườm hắn: “Nghĩ cũng không được nghĩ!”
Trần Kính Tông cười cười.
Hai chân được lau xong, hắn giúp nàng đi tất, Trần Kính Tông hỏi: “Còn nàng thì sao, trước kia nàng muốn một Phò mã như thế nào?”
Hoa Dương hừ nối: “Dù sao tuyệt đối cũng không phải chàng.”
Trần Kính Tông giữ chân nhỏ của nàng nhét vào trong giày: “Đáng tiếc, nàng chỉ có thể gả cho một người như ta.”
Du Tú lặng lẽ nói về chuyện một người phụ nữ đã chủ động bắt chuyện với tiểu thúc cho Trần Bá Tông nghe, mặc dù sự việc đã được giải thích rõ ràng nhưng nàng vẫn rất lo lắng Công chúa và Phò mã có thể xảy ra mâu thuẫn vì chuyện này.
Trần Bá Tông: “Không đến mức đấy đâu, Tứ đệ không hồ đồ như vậy, Công chúa càng sẽ không vì một nữ nhân bình thường mà ghen tuông.”
Nói cách khác, Tứ đệ bây giờ hẳn là không có bản lĩnh làm Công chúa ghen vì mình.
Du Tú thở dài: “Công chúa đối xử thân thiết với ta nhưng ta thật sự không nhìn ra trong lòng nàng đã nghĩ gì, lúc ta nghĩ nàng nên tức giận thì nàng lại cười đến giống như tiên nữ, thời điểm ta chưa nghe thấy gì thì nàng lại có ý tứ tức giận. Không riêng gì ta, lần đó Công chúa tiếp đãi ta và Tương Vương phi, Lăng Nguyên phu nhân, các nàng cũng cẩn thận nghiền ngẫm cảm xúc của Công chúa, nụ cười của họ đều căng thẳng.”
Trần Bá Tông: “Phần lớn người ở bên trên đều thế, có điều Công chúa coi nàng là đại tẩu vậy nàng cũng không cần học người ngoài cẩn thận như vậy.”
Du Tú suy nghĩ chút cười nói: “Ta càng ngày càng bội phục Tứ đệ, chàng xem đến phụ thân còn kính nể Công chúa, Tứ đệ đối với Công chúa thật giống như trượng phụ đối với thê tử của mình, có đôi khi còn dám cáu kỉnh với Công chúa, lá gan thật lớn.”
Trần Bá Tông nhìn nàng lại nhìn về phía ngoài cửa sổ.
Từ phương diện này mà nói Tứ đệ có lẽ là người trước, kẻ sau không ai bằng, nhớ tới trước đây khi phụ thân lộ ra Hoàng Hậu nương nương muốn gả nữ nhi cho Tứ đệ, cả nhà đều cảm thấy không thể tin được, kinh sợ, chỉ có Tứ đệ vậy mà còn oán giận cưới Công chúa về phiền toái không được thoải mái!
Sau khi Du Tú rời đi, Trần Bá Tông kêu người hầu của mình tới bảo hắn đi tra thân phận nữ nhân có ý muốn câu dẫn Tứ đệ kia.
Trần cầu đá không lớn, trước buổi trưa Trần Bá Tông đã nhận được tin tức, cô nương kia năm nay mười chín tuổi, lớn lên có chút nhan sắc, đã từng gả chồng nhưng trượng phụ đã chết, nàng ta lại không có con nên trở về nhà mẹ đẻ. Theo những người hàng xóm kể lại, người phụ nữ này quả thực có chút dã tâm, ngày thường nói chuyện phiếm cũng thường xuyên tìm hiểu về chuyện nhà mình, đặc biệt còn quan tâm đến Tứ đệ và Công chúa.
Không sợ tới kẻ trộm lén lút chỉ sợ kẻ trộm nhớ thương.
Nghĩ đến cả nhà còn ở Lăng Châu một năm nữa, giờ Ngọ sau bữa trưa, Trần Bá Tông gọi Tứ đệ vào phòng mình.
Trời rất nóng, Trần Kính Tông chỉ muốn nhanh chóng quay về Tứ Nghi đường, chỉ mặc quần áo bên trong sẽ mát hơn nhiều, cho nên hắn vào nhà đã không kiên nhẫn hỏi: “Có chuyện gì?”
Trần Bá Tông: “Đệ còn nhớ Vương Thúy Nương không?”
Trần Kính Tông: “Vương Thúy Nương hay mẹ của Vương Thúy?”
Sắc mặt Trần Bá Tông nghiêm nghị: “Chính là người tiếp cận đệ ở dòng suối vào buổi sáng.”
Sắc mặt Trần Kính Tông trầm xuống: “Làm sao, huynh hoài nghi ta với nàng ta không rõ ràng sao?”
Trần Bá Tông: “Ta không nghi ngờ đệ, chỉ là ta kêu người hỏi thăm qua, bây giờ nàng ta thủ tiết tại nhà, bình thường hay hỏi thăm chuyện của đệ, đệ tốt nhất nên đề phòng chút, miễn cho lơ là gây ra họa.”
Trần Kính Tông: “Đã biết, vừa lúc trời rất nóng, ta và Công chúa sẽ không trở lại trước mùa thu.”
Trần Bá Tông: “Cũng tốt, đệ nhớ giải thích rõ ràng với Công chúa.”
Trần Kính Tông giễu cợt nói: “Giải thích cái rắm, cũng mệt mấy người để chuyện họ Vương trong lòng, người ta căn bản chẳng quan tâm.”
Trần Bá Tông: “Đoán được.”
Trần Kính Tông:...
Tứ Nghi đường, Hoa Dương nằm trên giường thứ gian, nơi này ở cạnh cửa sổ, thỉnh thoảng sẽ có một cơn gió còn mát mẻ chút, ở nông thôn không thể gióng trống khua chiêng vận chuyển băng tới đây được.
“Đại ca tìm chàng có việc gì vậy?”
Thấy Trần Kính Tông đi vào, nàng thuận miệng hỏi.
Trần Kính Tông cũng không giấu nàng, vửa cởi áo ngoài vừa giải thích một lần: “Nàng nhìn xem, người nhà của ta một đám đều sợ ta một ngày nào đó sẽ đắc tội nàng, sau đó thì bị nàng bỏ.”
Hoa Dương hài lòng trước động thái này của Trần Bá Tông.
Không phải tất cả Công chúa sau khi thành thân đều sống hạnh phúc, có Phò mã ăn vụng sau lưng Công chúa, người nhà còn cố hết sức che giấu giùm.
Trần gia rất tốt, từ cha chồng đến hai anh trai chồng, đều rất kính trọng nàng, không chỉ biểu hiện ở lễ nghĩa mà còn âm thầm giữ gìn.
Lúc này Trần Kính Tông cởi áo ra, lộ ra bộ ngực rắn chắc cường tránh, vòng eo thon gọn chắc chắn.
Hoa Dương ngừng lắc quạt, sau đó trở mình.
Trần Kính Tông lại từ phía sau dán tới, thì thầm vào tai nàng: “Yên tâm, cơ thể này ngoại trừ nàng ra ai cũng không được chạm vào.”
Hoa dương xì một tiếng: “Ai thèm!”
Trần Bá Tông bên kia nghĩ tới nghĩ lại, vẫn nói cái tai họa ngầm này cho phụ thân.
Trần Đình Giám không nói gì, có điều không lâu sau nhiều bà mối đã đến Vương gia làm mai cho Vương Thúy Nương, sau khi mùa hè này qua đi, Hoa Dương và Trần Kính Tông lần nữa quay về nhà tổ thăm cha mẹ chồng, vừa đúng lúc Vương Thúy Nương xuất giá, kiệu đỏ thẫm lung lay đi lướt qua xe ngựa bọn họ, hướng về nhà tân lang cách đó mấy chục dặm.
Rất nhiều bách tính đang xem náo nhiệt, tiếng nghĩ luận tiến vào bên trong xe.
Hoa Dương khi biết được thân phận của tân nương thì sửng sốt, lại nhìn Trần Kính Tông, vẻ mặt Trần Kính Tông cũng phức tạp không kém.
Ông cụ rốt cuộc là không yên tâm về hắn hay là suy nghĩ không muốn con dâu lên cơn giận đây?