Ta Sống Lại Sau Khi Ở Góa

Chương 65




Sau khi Trần Đình Giám xả tang, đã dành ba ngày chiêu đãi một số quan viên địa phương thân thiết, sau đó lo liệu hôn sự cho đệ đệ Trần Đình Thực.

Trần Đình Thực đã từng tuổi này rồi, cũng không phải cưới danh môn quý nữ gì, nên hôn sự không có làm lớn.

Sau ngày thành hôn, Trần Đình Thực dẫn theo tân thê là Phương thị đến kính trà cho huynh tẩu, lúc bấy giờ Hoa Dương đứng ở bên cạnh nhìn mới lần đầu gặp mặt nhị thẩm mới của Trần Kính Tông.

Phương thị ba mươi sáu tuổi, trước kia là cô nhị, được lão thái thái Trần gia nhận nuôi, nửa là dưỡng nữ nửa là tình cảm nha hoàn. Nhan sắc Phương thị bình thường, đến tuổi xuất giá rồi nhưng nàng ấy không nỡ rời xa lão thái thái, bằng lòng cả đời không gả ở bên hầu hạ lão thái thái. Chờ đến khi lão thái thái qua đời, sau khi Trần Đình Giám trở về, hỏi Phương thị có tính toán gì không, Phương thị không có chỗ nào để đi, hy vọng có thể ở lại Trần gia, chăm sóc viện tử của lão thái thái.

Phương thị có ngoại hình quy tắc, trông có phần bảo thủ, tính tình nàng ấy cũng như thế, không thông minh gì lắm, nhưng không thể tính là vụng về.

Sau khi Tề thị, Trần Kế Tông bại lộ hành vi xấu xa, Trần Đình Giám đã thay đổi gần như toàn bộ nô bộc cũ trong nhà, kế đến ông ấy sắp xếp cho Phương thị đi chăm lo đệ đệ, suy xét Phương thị hầu hạ lão thái thái đã lâu như vậy, vô cùng thân thuộc với đệ đệ, khi đệ đệ cô đơn tịch mịch còn có Phương thị cùng nhớ lại hồi ức cuộc đời lão thái thái, ông ấy không ngờ đệ đệ lại coi trọng Phương thị với tuổi tác và ngoại hình như này.

Trần Đình Thực nói lời thật lòng với ca ca: “Đệ đã từng tuổi này, có cưới cô nương mười lăm mười sáu tuổi, người ta bằng lòng gả đệ cũng không có mặt mũi làm chuyện đó, cưới Phương thị chính là để sau này còn có người bầu bạn, nếu có thể sinh một đứa con thì là phúc khí của đệ, sinh không được cũng không sao, đệ ngốc nghếch như vậy, không biết nên dạy dỗ con cái như nào, không có ngược lại bớt lo.”

Dáng vẻ ủ rũ ấy, Trần Đình Giám nhìn mà thấy vừa tức lại vừa chua xót, đương nhiên cái gì cũng đồng ý với đệ đệ.

Giải quyết xong chuyện hôn sự của đệ đệ, Trần Đình Giám không còn lưu luyến gì tổ trạch đã ở suốt hai năm qua, triều đình còn một đống việc phải hoàn thành, ông ấy gấp không chờ nổi phải về kinh thi triển quyền cước.

Mười lăm tháng tư, cả gia đình chính thức khởi hành về kinh.

Các bá tánh trong trấn đi theo đoàn xe tiễn thật lâu thật lâu, khi đi qua thanh Lăng Châu, quan viên bên trong thành, nhà giàu và các bá tánh đều ùa nhau ra tiễn.

Có một nhà giàu họ Cao, bởi vì vườn nhà tu sửa quá tốt nên bị Tương Vương giăng bẫy cướp đi, rồi công chúa cáo trạng Tương Vương, Tương Vương ngã xuống, hắn cũng lấy lại được vườn của mình, bởi vậy trong lòng vô cùng cảm kích công chúa. Nghe nói công chúa thích mẫu đơn, nhà giàu họ Cao này cố ý đặt mua giá cao một chậu loài mẫu đơn quý báu “Bạch Tuyết Tháp” để tự mình dâng lên, hắn quỳ gối bên đường, nói muốn tặng cho công chúa.

Quà khác thì thôi, nhưng vừa nghe nói có người muốn tặng mẫu đơn cho nàng, Hoa Dương đã có chút động lòng.

Triều Vân, Triều Nguyệt đều ở trong xe hầu hạ chủ tử, hai người họ ngầm hiểu, kêu xa phu dừng xe lại.

Xe ngựa dừng lại, Trần Kính Tông cưỡi ngựa đi theo bên cạnh lập tức tiến đến bên cửa sổ.

Triều Vân vén lên nửa bên rèm, ánh mắt của Hoa Dương lướt qua Trần Kính Tông, rơi xuống hoa mẫu đơn trong tay nhà giàu họ Cao.

Lúc này đang là mùa hoa mẫu đơn, chậu Bạch Tuyết Tháp kia tuy tuổi không lớn nhưng nở rất đẹp, trong cành lá xanh biếc đã nở năm đoa đóa hoa to bằng cái bát, cánh hoa tuyết trắng không dính bụi trần dưới ánh mặt trời run rẩy theo làn gió, mềm mại khiến người ta trìu mến.

Hoa Dương nháy mắt với Trần Kính Tông.

Trần Kính Tông lập tức nhảy xuống ngựa, đi qua đó, nói với tên nhà giàu kia: “Chậu hoa này của ngươi được chăm sóc rất tốt, công chúa muốn nhận lấy.”

Tên nhà giàu họ Cao kia vui mừng khôn xiết, được thế thì hắn ta giống như là nhặt được bạc vậy.

Hắn ta không dám nhìn vào bên trong cửa sổ, cung cung kính kính đưa chậu hoa men trắng màu hồng cho phò mã gia.

Trần Kính Tông nhận lấy, hoa mẫu đơn nhẹ nhàng đung đưa, hai đóa mẫu đơn to trắng ngần gần như phất qua mặt hắn.

Trần Kính Tông là người thô kệch, trước kia không cảm thấy mấy thứ hoa hoa cỏ cỏ kia có gì hiếm lạ, nhưng giờ phút này hắn lại cảm nhận được vẻ đẹp của hoa mẫu đơn, vừa thơm vừa trắng, giống như nàng vậy.

Trước cửa xe, Triều Vân vén rèm, Triều Nguyệt thật cẩn thận nhận lấy chậu hoa, nhân cơ hội nhét cho phò mã gia một tấm nhân phiếu.

Trần Kính Tông nhìn lướt qua, lại là mệnh giá trăm lượng, tất nhiên là thưởng cho tên nhà giàu họ Cao.

Hắn âm thầm thấy đau răng, may mà bản thân Hoa Dương là công chúa, nếu không chỉ dựa vào chút bổng lộc của hắn thật đúng là không nuôi nổi nàng.

Trong khoảnh khắc rèm được buông xuống, Hoa Dương còn thấy một gương mặt quen thuộc trong đám người ven đường, đấy chính là huyện lệnh Lăng Nguyên, người mà kiếp trước ở thời điểm hiện tại đã bị Tương Vương hại chết từ lâu.

Ánh nắng tươi sáng, huyện lệnh Lăng Nguyên mặc một bộ đồ mộc mạc, gương mặt mang theo nụ cười dịu dàng đứng ở nơi đó.

Hoa Dương xa xa gật đầu với nàng ấy, tâm trạng nhẹ nhàng hơn cả lúc nãy nhận được hoa mẫu đơn.

Năm đó bọn Hoa Dương xuôi về phương nam đến Lăng Châu, hành trình mất hai tháng, lần này về phía bắc hồi kinh, vẫn là tốc độ không khác trước là bao, khi đến trạm dịch gần kinh thành nhất đã là giữa tháng sáu.

Chậu hoa mẫu đơn kia đã sớm tàn, chỉ còn lại cành lá xanh biếc, cho dù là như thế, mỗi lần dừng chân Triều Vân với Triều Nguyệt vẫn sẽ đặt chậu hoa này vào trong phòng công chúa, nên tưới nước thì tưới nước, nên lau lá thì lau lá.

Đoàn xe vào trạm dịch cần có thời gian sắp xếp, Trần Kính Tông cùng với Chu Cát kiểm tra một vòng cả trong lẫn ngoài trạm dịch, để tránh giấu người có thân phận không rõ.

Chờ Trần Kính Tông tuần tra xong trở về, đã thấy Hoa Dương tắm gội xong, nàng xõa tung mái tóc dài đen nhánh chưa khô, còn rối tung ngồi ở bàn bên, đang nghiêm túc tự mình lau từng phiến lá mẫu đơn. Khuôn mặt mỹ nhân trắng nõn lấp ló sau lá xanh, như thể cành lá kia lại lần nữa nở rộ một đóa hoa mẫu đơn trắng.

Hình như nàng đang ngâm nga một khúc ca nào đó, thoáng nhìn thấy Trần Kính Tông mới dừng hát lại, nhưng vẻ mặt nàng thoải mái, ánh mắt sung sướng, hiển nhiên tâm trạng nàng rất tốt.

Trần Kính Tông lập tức dặn dò Triều Vân đang tính lui ra ngoài: “Chuẩn bị bát sen.”

Mặt Triều Vân đỏ lên, cúi đầu lui ra.

Mặt Hoa Dương chỉ chú tâm chăm sóc cây cỏ cũng đỏ ửng, trừng hắn nói: “Vẫn đang ở ngoài đó, chàng bớt làm bậy đi.”

Trần Kính Tông ngồi xuống bên cạnh nàng, uống hớp trà, rồi mới nói: “Hai tháng trước ta chưa có thu xếp, đêm nay là đêm cuối cùng ở bên ngoài, chúng ta lại một mình chiếm một tiểu viện, nàng chiều ta một lần thì sao?”

Hoa Dương chỉ nhìn lá cây trong tay: “Chàng cũng nói là đêm cuối cùng mà, nhịn hai tháng rồi, nhịn thêm một đêm nữa có sao đâu?”

Trần Kính Tông: “Nhưng ta cảm thấy mai vào cung, có khi nàng sẽ ở trong cung tầm mười ngày nửa tháng mới nỡ đi ra.”

Hoa Dương: …

Nàng tính làm vậy thật, nàng đi theo nhà chồng ở bên ngoài đã hai năm, đừng nói là hồi cung ở nửa tháng, dù có là ở nửa năm, Trần gia cũng không thể chỉ trích được.

Bởi vì vậy nên Hoa Dương để tùy ý cho Trần Kính Tông chuẩn bị, màn đêm buông xuống, nàng nằm xuống giường ngủ trước.

Trần Kính Tông ngủ cùng nàng, khi đến nửa đêm, hắn thản nhiên thức dậy, vớt đồ lên rồi tới ôm Hoa Dương.

Giường ở trạm dịch đã cũ kỹ lắm rồi, nó kêu kẽo kẹt như thể lúc nào cũng có khả năng sập xuống, Hoa Dương không muốn phò mã mình tạo nên trò cười cỡ đó rồi sẽ bị ghi vào dã sử thành trò cười hoang đường. Rơi vào đường cùng, cuối cùng nàng đành phải đồng ý biện pháp mà Trần Kính Tông đã sớm mơ ước nhiều lần.

Bên cửa sổ có cái bàn nhỏ, mép bàn vốn cách vách tường một khoảng bằng gang tay, bị Hoa Dương chống lên, chẳng bao lâu cái bàn đã dán lên tường.

Cái bàn không thể di chuyển nữa, nhưng chậu hoa mẫu đơn trên bàn lại từng chút một trượt xuống mặt bàn về phía bức tường, lá cây hiện ra màu xanh đậm trong đêm khẽ rung động, Hoa Dương mà nhìn thấy có khi sau này không thể nào đối mặt với chậu mẫu đơn này nữa.

Trong khi Hoa Dương không phát ra chút âm thanh nào cả, Trần Kính Tông lại đẩy mái tóc bên tai nàng ra, hôn lên nó một cái.

“Rời cung sớm chút, đừng để ta đợi lâu quá đấy.”

Rạng sáng, mọi người ăn sáng xong lại lần nữa lên xe.

Hoa Dương rất buồn ngủ, may mà xe ngựa của nàng đủ rộng, nàng lười nhác nằm trên giường, ngủ bù hơn một canh giờ.

Khi những bức tường thành nguy nga, dày đặc của kinh thành đã hiện ra trước mắt, Trần Kính Tông gõ gõ bên ngoài cửa sổ: “Hai khắc nữa là vào thành nhé.”

Triều Vân, Triều Nguyệt vội đánh thức công chúa dậy, một người đưa một cái khăn ướt cho công chúa lau mặt, một người nhanh chóng chuẩn bị trang sức châu báu.

Bên này vừa mới trang điểm xong, giọng của Trần Kính Tông đã truyền vào: “Dưới cửa thành có nghi thức Thái tử.”

Triều Vân cười nói: “Công chúa đi lâu như vậy, chắc chắn Thái tử điện hạ nhớ muốn chết rồi.”

Hoa Dương soi gương, xác định bên trái mặt mình có một vết hằn ngủ nhẹ, trừ cái này ra trên mặt không còn gì khác thường nữa, nàng liền toàn tâm toàn ý chờ tỷ đệ hội ngộ.

Khi đoàn xe đến cổng thành, xa giá của Công chúa dẫn đầu dừng lại trước.

Xe ngựa còn chưa kịp ngừng hẳn, Trần Kính Tông đã xuống ngựa, hành lễ với thiếu niên tôn quý gấp không chờ nổi chạy đến đây: “Vi thần bái kiến Thái tử điện hạ.”

Bước chân Thái tử khẽ khựng lại.

Tất nhiên Thái tử đã gặp qua Trần Kính Tông, nhưng bởi vì tỷ tỷ vừa mới thành thân không bao lâu đã đi theo mọi người Trần gia đến Lăng Châu, dẫn tới số lần Thái tử gặp qua tỷ tỷ phu này cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay.

Hơn hai năm trôi qua, Thái tử đã gần như quên mất dáng vẻ của phò mã.

Mà lúc này nam nhân trước mặt hắn ta, mặc bộ công phục phò mã thêu kỳ lân màu đỏ thẫm, khuôn mặt tuấn tú dáng người cao thẳng, cho dù khom lưng làm tư thế thần phục, vẫn khiến người ta cảm nhận được khí thế hiên ngang của hắn.

Cho dù là nam hay nữ, lớn lên đẹp đều sẽ chiếm được đôi chút lợi thế, mặc cho trong lòng Thái tử có sự bất mãn với tiên sinh Trần các lão của mình, nhưng khi đối mặt với một tỷ phu như vây, hắn tạm thời không sinh ra được chút cảm xúc chán ghét nào.

“Phò mã miễn lễ.” Thái tử nhẹ nhàng nói, tầm mắt đã liếc về hướng xe ngựa đang đậu.

Triều Vân, Triều Nguyệt nhảy xuống trước, dọn xong ghế rồi lại cùng nhau đỡ công chúa xuống xe,

Hoa Dương vừa xuất hiện, vẻ lạnh lùng trên mặt Thái tử đã không thấy tăm hơi, khóe miệng hắn ta nhếch lên, đôi mắt cũng sáng lấp lánh nhìn tỷ tỷ.

Ánh mắt Hoa Dương đã sớm dán chặt lên mặt đệ đệ.

Năm nay đệ đệ mới có mười hai tuổi, cũng xem như một thiếu niên lang, nhưng vóc dáng vẫn lùn hơn nàng nửa cái đầu, bị Trần Kính Tông đứng cách đó không xa lấn át, lại càng hiện lên dáng vẻ của một hài tử.

Hoa Dương vừa xuống xe đã vội đi qua, kéo đệ đệ vào trong lòng.

Sắc mặt Trần Kính Tông khẽ thay đổi, rồi lại nhìn xem Thái tử, hai lỗ tai lộ ra ngoài của hắn ta đã đỏ ửng hết cả lên.

“Hai năm không gặp, sao đệ đệ lại cao lên nhiều quá vậy?”

Sau khi buông đệ đệ ra, Hoa Dương đỡ bả vai đệ đệ, nhìn từ trên xuống dưới đoan trang hỏi.

Thái tử không khỏi ưỡn ngực, cùng lúc đó, hắn ta cũng đang quan sát tỷ tỷ.

Bắt đầu từ khi Thái tử có ký ức, hắn ta đã biết tỷ tỷ là người xinh đẹp nhất hoàng cung, cho dù hai tỷ đệ ngày nào cũng gặp nhau, nhưng Thái tử vẫn thường xuyên bị rung động trước nhan sắc xinh đẹp của tỷ tỷ, hắn ta cảm thấy phụ hoàng có sủng ái tỷ tỷ hơn nữa cũng đúng, chờ tương lai khi hắn ta lên làm Hoàng đế cũng sẽ tiếp tục sủng tỷ tỷ như phụ hoàng, để cho tỷ tỷ cơm áo không lo, ai dám chọc tỷ tỷ giận, tất nhiên hắn ta sẽ thay tỷ tỷ làm chủ.

Nhưng mà hai năm không gặp, Thái tử phát hiện tỷ tỷ mình trở nên càng xinh đẹp hơn nữa, tỷ ấy búi tóc kiểu tân phụ hắn ta vẫn nhìn chưa quen lắm, khuôn mặt kia lộng lẫy hơn cả mẫu đơn, đôi mắt trong suốt sáng ngời, trân châu sáng nhất trong cung ở trước mặt tỷ tỷ cũng phai nhạt đi mấy phần.

“Tỷ tỷ, hình như tỷ gầy đi rồi.”

Thái tử có chút vụng về nhận xét.

Thật ra hắn ta muốn khen tỷ tỷ xinh đẹp hơn, nhưng lời nói như vậy có chút tùy tiện có điều hắn ta cần phải nói gì đó, Thái tử đành phải bịa chuyện nói một câu.

Hoa Dương cười, kiếp trước khi hồi kinh nàng đã thật sự tiều tụy không ít, kiếp này tuyệt đối không có vấn đề đó, đặc biệt là nàng còn mới soi gương, khí sắc trên mặt còn tốt hơn bôi phấn.

“Rõ ràng béo lên, đệ chỉ biết nói ngọt thôi.” Hoa Dương nhân cơ hội véo mặt đệ đệ, đương nhiên nàng đã dùng dáng người của mình chặn lại đám người cha chồng đang bước nhanh đến.

Mặt Thái tử lại càng đỏ hơn, kể từ khi hắn ta bảy tám tuổi, hắn ta đã phản kháng lại bị người ta nhéo mặt, chỉ có tỷ tỷ là có thể nhéo mặt hắn ta thôi.

Hoa Dương nhéo xíu rồi lập tức buông tay ra, bước một bước tránh sang bên.

“Thần Trần Đình Giám bái kiến Thái tử điện hạ.”

Trần Đình Giám dẫn gia đình thê nhi trịnh trọng hành lễ.

Thái tử mím môi nhìn tỷ tỷ, hắn ta đổi nụ cười, bước đến tự mình nâng Trần Đình Giám dậy: “Tiên sinh miễn lễ, tiên sinh đường xa đến đây đi xe mệt nhọc, mẫu hậu cố ý phái ta ra ngoài thành nghênh đón tiên sinh.”

Trần Đình Giám vội bái tạ Đế Hậu ân điển về hướng trong cung.

Thái tử không muốn lải nhải với mọi người Trần gia, nghi thức xã giao qua đi lập tức nói: “Mời tiên sinh lên xe, phụ hoàng chờ trong cung đã lâu.”

Trần Đình Giám cung kính nói: “Mời điện hạ, mời Công chúa đi trước.”

Thái tử gật gật đầu, kéo tay tỷ tỷ đi xa giá Thái tử của hắn ta.

Trước khi Hoa Dương đi theo đệ đệ, khóe mắt nàng liếc nhìn Trần Kính Tông bên cạnh, cái tên này mặc công phục trông thì vô cùng đứng đắn, cũng không để ý nhiều đến nàng, nhưng không ai có thể tưởng tượng nỗi đêm qua hắn càn rỡ đến cỡ nào.

Trong xe Thái tử bày vạc đá lạnh, còn có trái cây tươi mới ngon miệng.

“Tỷ tỷ có mệt không?”

Ít người ngoài ở đây Thái tử thấy tự tại hơn nhiều, nhìn gương mặt hồng hào của tỷ tỷ, hắn ta tưởng đâu tỷ tỷ nóng nên chủ động cầm lấy cây quạt quạt gió giúp cho nàng.

Hoa Dương cười: “Cũng tạm, chỉ là hồi nãy mới phơi nắng một lát, còn đệ thì sao ở chỗ này chờ bao lâu vậy?”

Thái tử: “Tầm nửa canh giờ, mẫu hậu sợ ta đón trễ nên đuổi ta ra sớm, hừ, nếu không phải có tỷ tỷ thì ta không thèm ra đó phơi nắng đâu.”

Nếu nói sự kính trọng của Hoa Dương với cha chồng hơn phân nửa là vì trước khi trùng sinh đã tận mắt chứng kiến cha chồng lập được chiến công, vì thế coi trọng và thưởng thức của mẫu hậu thật sự là vì hiểu rõ con người ông ấy, nếu không mẫu hậu sẽ không tác hợp cho nàng với Trần Kính Tông.

Mẫu hậu vẫn luôn muốn đệ đệ ghi nhớ lời dạy bảo của cha chồng, muốn đệ đệ tôn kính cha chồng như một đệ tử bình thường, bao gồm lần này cha chồng hồi kinh, mẫu hậu cũng phái đệ đệ ra thành nghênh đón.

Hoa Dương mua dầm thấm lâu, lại cảm thấy đây là chuyện hiển nhiên, đệ đệ không nên oán giận gì cả.

Nhưng bây giờ nghe thấy đệ đệ oán giận, Hoa Dương đột nhiên cảm thấy cảnh giác.

Có phải vì ai cũng muốn đệ đệ kính trong cha chồng, trong lòng đệ đệ không muốn chịu đựng, lại cần phải chịu đựng, nên dần mới nhịn thành oán?

Giống như kiếp trước nàng gả cho Trần Kính Tông, nàng không thích nam nhân thô tục kia, lần nào cũng ngầm oán giận mẫu hậu, mẫu hậu chỉ khuyên nàng đi tìm hiểu điểm tốt của Trần Kính Tông, nàng nghe xong thấy phiền lòng, càng phiền lại càng không thích Trần Kính Tông, thậm chí còn giảm số lần vào cung thăm mẫu hậu.

Khi đó nàng còn tánh tình trẻ con, đệ đệ ở trước mặt này càng thực sự là một thiếu niên.

Không cần biết đạo lý hay không đạo lý, là người ai cũng có sở thích, đi ngược lại sở thích tâm trạng của ai tốt nổi chứ?

Hài tử bình thường thì thôi kệ đi, nhưng sau này đệ đệ phải làm Hoàng đế, bây giờ đệ ấy ghi hận ai, tương lai chắc chắn có năng lực trả thù người đó.

Hiểu ra điều này, Hoa Dương không giống mẫu thân khuyên bảo đệ đệ phải thật lòng kính trọng cha chồng, mà nàng ôm lấy đệ đệ, vui mừng nói: “Đệ nhớ tỷ tỷ đến vậy, không uổng công khi ở Lăng Châu ngày nào ta cũng nhớ mong đệ hết.”

Nhắc tới Lăng Châu, tinh thần Thái tử tỉnh táo: “Tỷ tỷ, tỷ kể cho ta nghe chuyện Tương Vương đi, rốt cuộc tên khốn đó có bắt nạt tỷ không?”

Hoa Dương nở nụ cười, bắt đầu kể lại chuyện cho đệ đệ nghe.