Ta Sống Lại Sau Khi Ở Góa

Chương 71




Hai mươi sáu Vệ canh giữ kinh thành, từ Tả vệ Đại Hưng đến kinh thành, phi ngựa nhanh cũng mất khoảng một canh giờ.

Ánh tà dương cuối cùng trong ngày từ từ lặng xuống, tường thành nguy nga nặng nề đổ xuống đất thành một cái bóng khổng lồ.

Trước cổng thành xếp thành một hàng dài, là bách tính ban ngày ra khỏi thành bây giờ muốn quay lại hoặc là thương đội làm ăn từ xa đến, cuối cùng thì đây cũng là kinh thành, phồn hoa hơn những thành trì khác rất nhiều.

Trần Kính Tông ngồi trên lưng ngựa, lặng yên xếp ở cuối đội ngũ.

Phú Quý đi bên cạnh nhỏ giọng thầm thì: "Với thân phận Phò mã hay Chỉ huy sứ của người, tùy tiện dùng một cái đến nói với thủ vệ thì cũng sẽ được cho qua, cần gì phải đứng ở đây chờ."

Thật ra chủ tử vẫn còn thân phận thứ ba là con trai của đương kim Nội các Thủ phụ, cũng có tác dụng như thế thôi, chỉ là Phú Quý biết chủ tử với lão gia không hợp nhau nên mới không nhắc tới.

Trần Kính Tông nghiêng đầu nhìn hắn ta: "Ngươi cũng kiêu ngạo lắm, không phải ngươi thường ỷ vào thân phận của ta để ra ngoài diễu võ gương oai hay sao?"

Phú Quý rụt cổ lại, vội vàng giải thích: "Nô tài nào dám nhưng ngày nào nô tài cũng đi theo ngài, làm gì có cơ hội chứ."

Trần Kính Tông: "Tốt nhất là ngươi nên thành thật một chút, nếu không ta sẽ đưa ngươi đến biên quan tham gia quân ngũ."

Phú Quý vội vàng cam đoan chắc chắn mình sẽ thành thật.

Chủ tớ hai người không nói thêm gì nữa.

Mặc dù Trần Kính Tông đã đổi thường phục nhưng dáng người của hắn dũng mãnh, khí chất khi ngồi thẳng trên lưng ngựa đã đủ để khiến người khác chú ý, người ở trước và sau đội ngủ đều tò mò nhìn hắn. Người phía sau chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng, người phía trước lại có thể nhìn rõ gương mặt anh tuấn của Trần Kính Tông. Trong đó có một chiếc xe ngựa, dưới sự nhắc nhở của nha hoàn, vị tiểu thư nhà quan đến kinh thành thăm người thân cũng nhịn không được mà ghé vào cửa sổ nhỏ lén nhìn Trần Kính Tông.

"Nhìn phong thái này, chắc là quý công tử của một đại gia tộc nào đó rồi, nếu vẫn chưa thành thân thì rất xứng đôi với tiểu thư đấy ạ."

"Đừng có nói bậy, chẳng qua chỉ là người lạ mà thôi."

"Này thì đơn giản mà, bọn họ đứng cũng không xa, lát nữa nô tì sẽ sai gã sai vặt đến nghe lén, đương nhiên sẽ biết thân phận của hắn thôi."

Ngay sau đó, đến lượt chiếc xe ngựa này vào thành, sau khi xe ngựa đi ngang qua, gã sai vặt cố ý bước chậm lại và nghiêng đầu nhìn ra sau.

Một lát sau, Trần Kính Tông và Phú Quý cưỡi ngựa lướt qua người gã.

Gã sai vặt cũng hoàn hồn, gã chạy đến bẩm báo với tiểu thư nhà mình: "Tiểu thư, nô tài nghe vị quan gia thủ thành gọi vị công tử kia là Phò mã ạ!"

Tiểu thư và nha hoàn trong xe:...

Thảo nào các nàng đều thấy rất tốt, thì ra vị công tử kia lại là phu quân của Công chúa nào đó!

***

Trần phủ.

Sau khi hết giờ trực, Trần Đình Giám ở lại trong Nội các một canh giờ rồi mới đi ra ngoài, ông ấy đi dọc theo lối đi trong cung ra khỏi hoàng thành rồi ngồi xe ngựa của mình hồi phủ.

Trùng hợp thay, bên này ông ấy vừa xuống xe đã thấy hai con ngựa phi tới đầu ngõ, người cưỡi tuấn mã đi đầu không phải lão Tứ nhà ông ấy thì còn là ai?

Trần Đình Giám hừ một tiếng.

Kể từ khi lão Tứ nhà ông ấy cả gan xin Hoàng Thượng cho làm Chỉ huy sứ của một Vệ, Trần Đình Giám đã muốn dạy dỗ đứa con trai này một phen. Kết quả ấy à, ngay hôm đó lão Tứ dọn đến Vệ Sở, mười ngày cũng không thèm về nhà lần nào, nếu mấy lời nói kia mà là hạt giống thì cũng đã nảy mầm trong bụng ông ấy từ lâu rồi!

Phất ống tay áo, Trần Đình Giám đi vào trước.

Cho dù cách nhau mấy trạch viện nhưng Phú Quý vẫn cảm nhận được sự lạnh lẽo trong mắt lão gia, hắn ta không khỏi run cầm cập.

Thế mà vẻ mặt của Trần Kính Tông vẫn bình thản như cũ.

Đến trước cửa nhà, Phú Quý dắt hai con ngựa đến chuồng ngựa, Trần Kính Tông đang định đi đến Tứ Nghi Đường thì quản sự canh cổng mỉm cười nói: "Phò mã, lão phu nhân đoán được đêm nay ngài sẽ trở về nên đã cố ý dặn, gọi ngài đến Xuân Hòa Đường dùng cơm tối, lúc nãy Các lão cũng nói vậy."

Trần Kính Tổng ngừng bước một lát rồi mới đến chủ trạch.

Phò mã tuổi trẻ cường tráng, bước chân rất nhanh, lúc hắn đi đến hành lang của Xuân Hòa Đường thì gặp phụ thân mới bước vào chủ trạch, mẫu thân đang đứng cạnh trò chuyện với ông ấy.

Tôn thị đang muốn thương lượng với trượng phu rằng hãy đợi lão Tứ trở về rồi cả nhà cùng ăn cơm, bà ấy còn chưa dứt lời thì bóng dáng lão Tứ đã xuất hiện trước mắt.

Tôn thị vui vẻ cười, nói với trượng phu: "Được rồi, chàng đi rửa tay đi, ta sẽ gọi phòng bếp chuẩn bị cơm ngay."

Trần Đình Giám:...

Hóa ra ông ấy bận rộn trong Nội các cả ngày, vất vả lắm mới được về nhà, thế mà còn phải đợi lão Tứ về mới có thể ăn được bữa cơm nóng sao?

Thê tử thay đổi rồi, ngày còn trẻ thê tử luôn đặt ông ấy ở vị trí đầu tiên, giờ đến lão Tứ ông ấy cũng không sánh bằng!

Tâm trạng của Trần Đình Giám càng hỏng bét.

Tôn thị mỉm cười chào nhi tử.

Trần Kính Tông: "Ngày vẫn chưa ăn sao? Là vì chờ ta ạ?"

Tôn thị: "Chờ con? Con cảm thấy con lớn lên anh tuấn thật đấy à? Gần đây phụ thân của con thường về lúc này, ta chờ phụ thân con nên thuận đó chờ con đấy."

Trần Đình Giám đang định sang phòng bên cạnh rửa tay lại hừ thêm một tiếng.

Trần Kính Tông: "Sao ngài biết hôm nay ta sẽ về?"

Tôn thị: "Công chúa gửi tin cho nhà chúng ta nói ngày mai nàng sẽ hồi phủ, ta đoán chắc hôm nay con sẽ quay về, nhi tử của ta mà ta còn không hiểu hay sao? Cha mẹ còn chẳng xem ra gì nhưng đối xử với thê tử lại ân cần hiếm có."

Trần Kính Tông:...

Tôn thị đẩy nhi tử sang phòng bên rồi nhìn hai người rửa tay.

Trên kệ rửa mặt chỉ có một cái chậu đồng, Trần Đình Giám dùng khăn ướt lau mặt, lúc này ông ấy đang giặt khăn trong nước, sau đó lau tay.

Tôn thị lại cầm một cái khăn khác đến, bà vừa định nhúng vào trong thì Trần Kính Tông ghét bỏ nói: "Ta không dùng nước người khác đã từng dùng."

Mặt Trần Đình Giám tối sầm lại.

Tôn thị trừng nhi tử: "Lời này con có thể nói với đại ca và tam ca của con nhưng con còn giả vờ trước mặt ta, ngày còn bé ai ngày ngày nhảy nhót trong vũng bùn chứ? Còn nữa, ngày nào phụ thân của con cũng ngồi trong Nội các, trên người có bao nhiêu bụi chứ? Có khi nước tắm của ông ấy còn sạch hơn nước mặt của con đấy!"

Trần Kính Tông liếc nhìn phụ thân đứng sau lưng với ánh mắt đầy ẩn ý: "Ngày nào cũng ngồi, cẩn thận lại bệnh thêm trận nữa đấy."

Trần Đình Giám:...

Tôn thị chớp mắt mấy cái, quay đầu lại nhắc nhở trượng phu: "Chàng cũng thế đấy, đừng có liền sẹo là quên đau, Lý Thái y không có ở kinh thành đâu."

Trần Đình Gián vứt chiếc khăn xuống, đi thẳng vào chủ trạch.

Tôn thị sai nha hoàn đổi một chậu nước khác, lúc này Trần Kính Tông mới chịu rửa tay.

Trên bàn cơm, Tôn thị gặp thức ăn cho nhi tử liên tục, một thanh niên chừng hai mươi tuổi lại còn là quan võ, cả ngày phải làm việc tốn sức nên rất dễ đói.

Trần Đình Giám đoán rằng sau khi ăn cơm xong nhi tử sẽ chạy mất nên dứt khoát nhắc chuyện trên bàn cơm: "Nếu Hoàng Thượng đã đồng ý cho con là Chỉ huy sứ của Tả vệ Đại Hưng thì con hãy toàn tâm toàn ý mà làm cho tốt chuyện phiền phức này. Con có thể luyện binh trở nên mạnh mẽ chứng tỏ con cũng có chút bản lĩnh nhưng nhất định không được kiêu ngạo tự mãn, càng không thể được một tấc lại muốn tiến một thước, tiếp tục xin Hoàng Thượng một chức quan khác."

Căn cứ theo biểu hiện của con trai ở Lăng Châu vệ, Trần Đình Giám tin tưởng con trai sẽ lãnh đạo Tả vệ Đại Hưng thật tốt. Ông ấy chỉ lo sợ sau khi Tả vệ Đại Hưng mạnh hơn, con trai sẽ không biết trời cao đất rộng mà lại muốn để Vệ Sở khác tìm đất dụng võ.

Không thể nào có chuyện hoang đường như thế, dù là nhi tử của ông ấy cũng không được, Hoàng Thượng đặc biệt đề bạt nhi tử làm Chỉ huy sứ vốn đã là sủng ái lắm rồi.

Lão Đại cũng không tệ, luôn bình tĩnh với mọi thứ, dù có cơ hội vào Lục bộ để trải nghiệm và nâng cao năng lực, lão Đại vẫn không kiêu ngạo.

Phụ tử cùng là Các lão là vinh quang và cũng là nguy hiểm, người khác thấy hiếm có nhưng Trần Đình Giám lại không quan tâm.

Có một mình ông ấy ở Nội các là được rồi, sau này khi ông ấy già rồi thành công rút lui thì triều đình sẽ có hiền tài khác thay thế. Lão Đại tiếp tục ở lại Đại Lý Tự cũng không sao, nếu triều đình không có người tài để dùng thì đương nhiên lão Đại có cơ hội để thể hiện bản lĩnh của mình, không cần phải dựa vào phụ thân là người ở Nội các.

Ba người con trai, lão Đại, lão Tam đều nghe lời của ông ấy mà chú ý đến đại cục, chỉ có mình lão Tứ đã không nghe ông ấy chỉ điểm còn luôn muốn thể hiện bản thân, làm cho ông ấy trở tay không kịp.

Hắn nói muốn đến Vệ Sở luyện binh, đây là do Hoàng Thượng không có lòng nghi ngờ Trần gia. Nếu là người khác luôn nghi thần nghi quỷ thì có sẽ sẽ ngờ vực Trần Đình Giám ông ấy cố ý sai sử nhi tử làm như vậy, có ý nhúng tay vào hai mươi sáu Vệ của kinh thành chăng?

Giờ nghĩ đến ngày đó, Trần Đình Giám vẫn còn thấy căng thẳng.

Trần Kính Tông cúi đầu ăn cơm.

Thấy hắn không cãi lại, Trần Đình Giám cho là hắn đã nghe lọt tai, ông ấy lại nhìn gương mặt dạo này hơi rám đen của nhi tử, ông ấy không nhịn được hỏi: "Binh lính ở kinh thành không thể so với binh lính ở địa phương, rất nhiều người đều xuất thân từ danh môn vọng tộc, nhà giàu có, sau khi ngươi qua đó, những người kia có muốn nghe lệnh ngươi không?"

Trần Kính Tông: "Ta là con trai của Các lão, con rể của Hoàng đế, ai dám không nghe chứ? Dù có về nhà oán tránh thì phụ thân mẫu thân của họ cũng chỉ bảo họ ngậm miệng chịu đựng mà thôi."

Trần Đình Giám cũng đoán được, con cái nhà quyền quý, nếu có tài thật thì sẽ chọn con đường khoa cử, hoặc là tập võ để nắm chức quan quan trọng. Chỉ có thiếu gia vô công rồi nghề mới bị người trong nhà nghĩ cách nhét vào Vệ Sở, ít nhiều gì cũng được chút bổng lộc, dù sao thì cũng hơn lúc chơi bời lêu lổng.

"Không sợ đắc tội quân tử, chỉ sợ đắc tội tiểu nhân. Có người bên ngoài thì nghe ngươi nhưng trong lòng sẽ kiếm cơ hội để trả thù. Mặc dù ngươi là con rể của Hoàng Thượng, nếu như ngươi bị người khác nắm được điểm yếu thì Hoàng Thường cũng không thể bảo vệ ngươi, vậy nên ngươi phải thận trọng từ lời nói cho đến việc làm. Đúng rồi, ít uống rượu một chút, ta sợ ngày nào đó lỡ ngươi uống say, người khác sẽ tiễn ngươi xuống dưới."

Nghĩ đến thái độ của đám thiếu gia ăn chơi trác táng kia, Trần Đình Giám nghiêm túc nói.

Hai cha con nói chuyện, Tôn thị luôn im lặng lắng nghe, lúc này không khỏi gật đầu, thuận lời trượng phu khuyên bảo thêm vài câu.

Trần Kính Tông thuận miệng đáp vâng, cũng không biết là đồng ý hay chỉ đáp qua loa.

Sau khi hắn rời đi, Tôn thị bỗng nói với trượng phu của mình: "Hôm nay chàng thật lạ, thế mà lại không hề giáo huấn nhi tử, nói chuyện cũng hòa nhã."

Trần Đình Giám: "Giáo huấn có tác dụng không? Ta dám mắng nó thì nó dám quăng đũa bỏ đi, rồi lại mười ngày nửa tháng không về nhà. Ta muốn nhắc nhở nó cũng không có cơ hội, ta không muốn ngày nào đó nó chọc ra chuyện lớn rồi quay về làm liên lụy nên nhà chúng ta."

Tôn thị cười nói: "Chàng yên tâm đi, Công chúa vừa về, chắc chắn ngày nào nhi tử cũng sẽ chạy về nhà, chàng muốn dạy con lúc nào cũng được."

Trần Đình Giám mím môi.

Nhi tử mê sắc đẹp của Công chúa, chỉ uất ức Công chúa, một nhân vật cành vàng lá ngọc thế này mà ngày nào cũng phải đối mặt với cái dạng lỗ mãng như lão Tứ!

***

Tứ Nghi Đường.

Trần Kính Tông vẫn nghỉ lại ở hậu viện.

Hắn không cần nha hoàn gác đêm, đêm nay Triều Lộ và Triều Lam vẫn ngủ ở phòng chuyên dụng của nha hoàn ở tiểu viện.

Hai người ngủ một phòng, lúc vừa nằm xuống không tránh khỏi việc thì thầm đôi câu.

"Phò mã thật là, Công chúa muốn trở về, ngài ấy cũng về rồi, chẳng lẽ ngài ấy không nhìn ra Công chúa không hề muốn ngài ấy đến hậu viện hay sao?"

"Cũng không chắc đâu, có lẽ lúc ở Lăng Châu, Công chúa và phò mã đã ân ái rồi đó."

"Ta không tin, đến tận giờ ta cũng chưa thấy Công chúa ghét người nào như vậy, ngài ấy chỉ không muốn nhìn thấy Lâm Quý phi và Nam Khang công chúa mà thôi."

"Nhưng Trân Nhi với Châu Nhi còn ở trong cung, nếu không chúng ta có thể hỏi thăm các nàng ấy một chút."

"Thôi bỏ đi, ngày mai Công chúa quay lại rồi, ôi, ta nhớ Công chúa lắm, đáng tiếc tổ trạch của Các lão nhỏ quá, lúc trước Công chúa không mang chúng ta theo được."

Đêm nay, hai đại nha hoàn mong được gặp Công chúa đều mất ngủ.

Chính phòng, Trần Kính Tông cũng lật qua lật lại trên giường không biết bao nhiêu lần, mãi đến canh ba mới miễn cưỡng thiếp đi.

Sáng hôm sau, Trần Kính Tâm dùng điểm tâm ở Tứ Nghi Đường, sửa soạn qua loa một chút rồi xuất phát.

Trong cung, cả nhà bốn người Cảnh Thuận Đế đều đang ở cung Phượng Nghi.

Thái tử không mấy vui vẻ: "Sao tỷ tỷ không ở trong cung thêm một thời gian nữa?"

Hoa Dương: "Ở lại lâu hơn để làm gì? Mỗi ngày đệ đều đọc sạch luyện võ, chỉ có cơm tối mới có thời gian ở cùng ta, ta xuất cung thì ban ngày có thể đi dạo trong thành."

Thái tử bắt đầu lộ vẻ ghen tị.

Hoa Dương cười nói: "Bây giờ trời còn nóng, đợi đến khi trời mát hơn thì tỷ tỷ sẽ dẫn đệ xuất cung chơi một ngày."

Nói xong, nàng nhìn phụ hoàng và mẫu hậu với vẻ dò hỏi.

Cảnh Thuận Đế cũng nhìn Thích Hoàng hậu, về chuyện dạy dỗ Thái tử, gần như ông đều nghe theo Thích Hoàng hậu.

Thích Hoàng hậu nhíu mày, bà đang định nói thì Hoa Dương nhích lại gần, làm nũng nói: "Nương, gần đây đệ đệ rất chăm chỉ luyện võ đọc sách, ngài coi như ban thưởng cho đệ ấy một lần đi. Con sẽ gọi Phò mã đến đi cùng, còn mang theo vài thị vệ thân cận, ngài còn lo lắng gì nữa?"

Thích Hoàng hậu nhìn nữ nhi, nữ nhi rời kinh hơn hai năm, mở mang kiến thức, giờ đã quyết đoán hơn nhiều. Trước kia nữ nhi chưa từng can thiệp đến chuyện dạy dỗ nhi tử của bà.

Nghĩ tới nửa tháng nay nhi tử thật sự rất hiểu chuyện, cuối cùng Thích Hoàng hậu cũng gật đầu.

Thái tử thật sự rất vui vẻ, hắn ta đã mười hai tuổi rồi, ngoại trừ thỉnh thoảng xuất cung với phụ hoàng và mẫu hậu, bình thường hắn ta chưa từng xuất cung nếu không có sự giám sát của hai người!

Bây giờ, hắn ta không phản đối chuyện tỷ tỷ xuất cung nữa, hắn ta chỉ hận không thể ấn định ngày xuất cung luôn.

Lúc Trần Kính Tông đi theo thái giám dẫn đường bước vào, hắn nhìn thấy Cảnh Thuận Đế và Thích Hoàng hậu nhìn mình với ánh mắt hòa ái, Thái tử hưng phấn đánh giá hắn. Còn Hoa Dương lại rất bình thản, mặc dù vẫn mang chút ý cười nhưng nụ cười kia đầy vẻ khách sáo, nhìn không ra vẻ thân mật giữa phu thê.

Cũng không có gì hiếm lạ, ngoài trừ lúc lên giường, những lúc khác Hoa Dương luôn bày ra tư thái của Công chúa trước mặt hắn.

Trần Kính Tông lần lượt hành lễ với Đế Hậu và Thái tử.

Cảnh Thuận Đế cười nói: "Tốt lắm, Bàn Bàn ở trong cung lâu như vậy rồi, các ngươi hãy trở về đi, đợi lát nữa trời sẽ nóng lên."

Trần Kính Tông:...

Bàn Bàn, đây là nhũ danh của nàng sao?

Thành thân lâu như vậy rồi, đây là lần đầu hắn có cơ hội nghe các trưởng bối tôn quý gọi nàng bằng nhũ danh ở khoảng khách gần như vậy.