Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Ta Tại Hỗn Loạn Tu Chân Thế Giới

Chương 122: Tuyệt Diệt chi pháp tái hiện.




Chương 122: Tuyệt Diệt chi pháp tái hiện.

Òng ọc..

Nửa thân vặn vẹo phút chốc đã cấu nên bản thể hoàn chỉnh, đưa Trương Dạ trở lại với cuộc sống lần nữa.

Không cần phải đợi, hắn bỏ chạy ngay tức khắc, điên cuồng phóng về phía cánh rừng bạt ngàn.

Đùng!

Phân thân không cầm cự được bao lâu lập tức nổ tung.

Thứ quỷ quái kia gào lên một tiếng, mũi nó giật nhẹ vài cái rồi lập tức bò theo hướng Trương Dạ vừa tháo chạy.

Do vào ban đêm, nên cánh rừng đặc biệt yên tĩnh, mọi động tác đều có thể lắng nghe vào tai một cách rõ ràng.

Tiếng xào xạt của cành lá, tiếng bức tốc của tu sĩ, tiếng răng va vào nhau cằm cặp hay kể cả tiếng thở dốc của Trương Dạ đang không ngừng chạy trốn.

Quỷ vật lần theo dấu vết linh khí mà hắn để lại, đặc biệt bám theo với tốc độ áp đảo.

Trương Dạ nghĩ ra kế hoãn binh, năm ngón tay tụ hợp năm luồng khí lực khác nhau bắn về năm hướng, chính hắn thì ẩn giấu khí tức mà trốn tránh quỷ vật tạm thời.

Bản thân hắn sẽ lợi dụng lợi thế khoảng cách để làm phân tâm quỷ vật, vì đích xác hắn cũng không rõ ràng cơ chế hoạt động của "thứ đó" nên chẳng thể nào làm liều đánh cược dùng Tẩu Vi Phân Thân lần nữa.

Vốn dĩ không gian tồn tại rất nhiều người từ các vùng đất khác nhau được dịch chuyển đến, ấy thế xuyên suốt năm phút Trương Dạ đi, hắn chẳng gặp bất kì sinh linh nào.

Dường như bản thân Trương Dạ đã rơi vào một không gian khác do chính thứ quỷ quái kia tạo nên, cô lập một mình hắn.

Tình hình hiện tại chẳng khả quan hơn là bao!

"Nếu thật sự là khốn trận, không mất bao lâu sư tỷ điên sẽ tìm đến ta!"



"Nghĩ kĩ đi, rốt cuộc phải làm thế nào mới thoát khỏi!?"

Chợt, túi vải trong nhẫn trữ vật của hắn rung lên từng đợt.

Đến hiện tại Trương Dạ mới nhớ ra, vị tăng nhân kia từng đưa cho hắn món vật này, nhưng vì nó quá đơn giản nên Trương Dạ chỉ nghĩ nó là vật cầu may.

Trương Dạ phóng xuất túi vải, chiếc túi gấm nhỏ trong tay vô cớ lại bất động.

Trong lúc Trương Dạ còn đang loay hoay với túi gấm, hắn không hề biết rằng, ở phía sau lưng đang có một tồn tại quan sát hắn chằm chằm.

Trên đầu bỗng cảm thấy có nước rỉ xuống, Trương Dạ vô thức ngó lên liền cảm thấy một trận đau nhói.

Cái miệng chảy dãi đang há to, đôi mắt lấp đầy đồng tử nhỏ di chuyển qua lại nhìn hắn.

Con quái không những không thèm đuổi theo các tia linh khí Trương Dạ phóng ra, mà còn xác định rõ vị trí của hắn dù hắn đang dùng Thiên giai pháp bảo.

Khoảnh khắc quỷ dị cắn xuống, Trương Dạ ngay tức khắc lắc người tránh đi. May mắn thân thể hắn có thể xem như bách độc bất xâm, khiến nước dãi vừa rồi chỉ làm đầu hắn bị thiêu đốt tan chảy một ít.

Chạy không được, trốn cũng không xong, Trương Dạ đành thử đối cứng với quỷ quái trước mắt.

Hắn rút chuôi kiếm ra khỏi bao, hung hăng chém về phía quỷ dị với sự tàn bạo của luồng ma khí được truyền vào thanh kiếm sắc lẻm.

Ngoài dự đoán của Trương Dạ, lưỡi kiếm dễ dàng xuyên qua từng thớ thịt của sinh vật, cắt đứt ba chi trong vô số các chi của chúng. Tuy vậy, các chi đã nhanh chóng mọc trở lại trong vòng chưa đầy năm giây.

Hắn lộn người, cùng lúc tay trái hiển hoá ra thanh kiếm thứ hai, một bên ma khí, một bên chân khí biến dị được truyền vào, ngay tức khắc trảm xuống.

Sinh vật quỷ dị chẳng màng tới công kích của hắn liệu có ảnh hưởng hay không, nó bất động hứng trọn đòn đánh của Trương Dạ. Song khi lưỡi kiếm chạm vào thân người nó, một v·ụ n·ổ chân khí lập tức diễn ra bởi hai cỗ khí lực bất đồng ngạnh kháng.



"Nhật Nguyệt Lưu Tinh!"

ĐÙNG!

Thân thể con quái biến dạng rồi nổ một tiếng to, các mảnh máu thịt tung toé vương vãi khắp xung quanh, khiến cả người Trương Dạ bị tô đen bởi máu của nó.

"Để xem, nổ tung thì ngươi có hồi phục được hay không?"

Trương Dạ nhảy xa, giữ khoảng cách so với vị trí ban đầu.

Hắn không vội di chuyển, mà là lặng im quan sát tất thảy, từ quá trình tái sinh, đến trạng thái hoàn chỉnh của quỷ quái.

Có phần nào đó tương đồng với cách chiến đấu của Trương Dạ.

Nhưng khác lạ một điều, hình thái của nó sau khi bị nổ tung dường như đã phát triển, thậm chí còn mạnh hơn lúc đầu.

Kích thước vốn đã to, giờ lại còn nhân ba khiến nó trở nên khổng lồ, áp đảo hoàn toàn khí tức của Trương Dạ. Hai con mắt được thay thế, các nhãn cầu ở trên thân dần dần mọc lên, thậm chí ở các cánh tay cũng mọc lên một con mắt.

Chút ánh sáng lẻ loi từ ánh trăng rọi xuống cũng bị thân người của nó che khuất, để bóng tối bao phủ cả tầm nhìn của Trương Dạ.

"Bỏ mẹ.. ta dại rồi.." Khoé môi Trương Dạ không tự chủ giật vài cái, suy nghĩ đối sách kế tiếp.

Lúc này túi vải đang nằm yên rung lên dữ dội, màn vải giấu vật bên trong bỗng bị xé toạc.

Luồng sáng trong tay Trương Dạ bắn thẳng về phía sinh vật đang quan sát hắn, quang mang đi nhanh, tiến nhập vào giữa kẽ hở trên các con mắt trong các cánh tay của sinh vật.

Để Trương Dạ không hiểu chuyện gì, sinh vật chợt gào gú một tiếng ghê rợn, chấn kinh hết thảy nơi sơn lâm.

Phốc.

Một cái lỗ từ trên người con quái vật hiện ra, ánh sáng men theo đó loé ra ngoài. Tiếp đến là hai, ba, năm lỗ, cho đến khi toàn thân con quái đã được lấp đầy bằng lỗ sáng, cả người nó lập tức bùng nổ, để lại một mớ nội tạng của người và yêu thú ở dưới.



Mà kế đó, một tôn phật tượng khổng lồ ngồi trên đài sen ngay tại vị trí đó hiện ra, trên trán phật tượng mọc thêm một con mắt kỳ dị.

Tôn phật tượng chắp tay, hai mắt nhắm lại, miệng mỉm cười như đang chào hỏi Trương Dạ.

Nụ cười này rơi vào mắt Trương Dạ, lại là vô tận bóng tối, kéo hắn trực tiếp từ hố sâu sang vực thẳm sâu hơn.

Tôn phật đà trước mắt hắn không thể nào quên được, là một trong ba tôn phật tượng hắn từng gặp ở Ngũ Tai Tự.

Giọng nói khàn đặc từ miệng tôn phật tượng phát ra thành tiếng.

"Thí chủ, lại gặp nhau rồi" Hiển nhiên, khi nó nói câu này, vẻ mặt cũng trở nên dữ tợn, không cần chờ đợi đã dùng một cánh tay to lớn với tốc độ vô lý chộp lấy thân người Trương Dạ.

"Chia tay đã lâu, thực lực thí chủ vậy mà không tăng tiến được bao nhiêu, thật sự làm cho bổn phật thất vọng"

Thân người Trương Dạ bị nó bóp chặt như muốn ép nát, ngũ tạng bên trong bị tổn thương nặng nề, chỉ sợ một lúc nữa Trương Dạ liền bị bóp nát thành khối thịt nhão.

"Thí chủ là ỷ mình có thể tái sinh nên không kiêng dè bổn phật sao? Nam mô, phật pháp bọn ta.. sở trường là phổ độ chúng sinh, dẫn dắt con người vào cõi niết bàn, để ta giúp thí chủ đi một đoạn, dù sao kiếp trước ngươi cũng đã gây ra không ít hậu quả, vậy thì kiếp này lãnh chịu nghiệp chướng đi"

Đau quá, nặng quá, khó thở, bất lực quá.

Cảm giác tuyệt vọng vô lực xâm chiếm não hải Trương Dạ, hắn vận dụng đấu khí, lôi khí, tất thảy mọi loại ý cảnh lực lượng để vùng vẫy.

Nhưng một ngón tay của Trương Dạ còn chả nhích nổi, hơn hết bị nắm đi kéo lại gần vị trí của phật tượng, khiến cho khả năng lợi dụng bộ phận cơ thể để tái sinh chạy trốn của Trương Dạ trực tiếp trở nên vô dụng, máu tươi nhuộm đen toà hoa sen dưới chân cả hai.

Tỉnh táo vơi đi không ít, nhờ thân thể Tiên Thiên nên hắn có thể chịu đựng được cho tới hiện tại.

Một ý nghĩ điên cuồng trong phút cuối chợt hiện lên trong đầu Trương Dạ.

"Ta.. dù có c·hết, cũng sẽ phản kháng tới cùng, c·hết cũng sẽ lôi cái đống bừa bộn này theo!"

Tuyệt! Diệt! Chi! Pháp!