Chương 22: Đấu giá
Hai ngày nhanh chóng trôi qua một cách yên bình, Trương Dạ hầu như chỉ quẩn quanh trong căn phòng trọ một cách nhàm chán.
Dành ra cả ngày để suy nghĩ, hắn quyết định không tu khí nữa, mà chuyển sang cảm thụ lực lượng biến dị xem xem lần này có tác dụng gì.
Ngoài mong đợi, cỗ chân khí biến dị sau khi dung hoà với quỷ khí thì giờ ngoài lực ăn mòn đã sinh ra tác dụng mới làm Trương Dạ kinh ngạc không thôi.
Thời gian đã điểm, Trương Dạ trang cho mình một bộ hắc y, dùng chiếc mặt nạ quỷ che đi danh tính của mình, để chắc chắn hơn, hắn dùng cả phần nón của áo choàng để phủ lên một lớp.
"Nè đại ca, ngươi chỉ có mỗi bộ quần áo này à? Không ngờ còn là quỷ keo kiệt." Thiên Thư giờ đã được hắn đặc cách dẫn đi mua quần áo, cứ ngỡ cô là loại phụ nữ hiện đại sẽ mua sạch cửa hàng, nhưng ngờ đâu cô vẫn tồn tại chút liêm sỉ mà chỉ mua đúng 5 bộ váy đơn giản rẻ tiền.
"Nha đầu, ngươi im miệng thì trông sẽ đáng yêu hơn đấy." Trương Dạ trừng mắt nhìn cô, trong lòng đã chấp nhận ngầm việc cô sẽ theo chân hắn làm tùy tùng.
Không phải Trương Dạ nghiễm nhiên chấp nhận chỉ vì cô ngây thơ, hắn là con người không thích những thứ quá kích thích, như việc sống dưới áp lực sống còn, hay việc để lưỡi dao kè kè bên cổ mà bước đi.
Cũng như thế, hắn đêm qua đã dùng Linh Nô Ấn thâm nhập tâm trí của cô thả ấn ký vào bên trong, nhưng chỉ là một đoạn khẩu quyết để khống chế linh hồn của cô, thay vì đánh nát tâm thức xoá đi lý trí biến Thiên Thư thành con rối.
Một phần là vì cảm giác thân thuộc của đồng hương yếu lòng, phần lớn là bởi đối phương dưới sự khống chế của hắn, tùy tiện có thể định đoạt sống c·hết nếu không có chuyện ngoài ý muốn xảy ra.
"Đại ca đang tán tỉnh ta đấy sao? Ngại quá.. ta vẫn chưa đến tuổi yêu đương." Thiên Thư gợi đòn híp mắt cười.
"Ta mặc kệ ngươi, còn nữa, đừng gọi ta đại ca, gọi thiếu gia." Trương Dạ bước ra khỏi cửa nói.
"Phi phi, ngươi mà là thiếu gia thì ta liền là công chúa!" Thiên Thư theo sau lầm bầm nhưng cô vẫn là nghe theo.
Ngân Lam thương hội vốn đã to lớn, nhưng nay đều chật nít kín người chen nhau vào lối. Phổ thông đến cường giả đều có, họ tuy không có tiền, nhưng phần lớn là muốn kiến thức bảo vật bên trong thoả m·ãn t·ính tò mò.
Trương Dạ dắt Thiên Thư đi vào một lối riêng với hộ vệ đứng canh gác. Trái với cổng chính thì cổng này ít ỏi chỉ có vài ba người ra vào, nhưng nhìn kỹ đều là người có tiền và thân phận ngược lại với Trương Dạ.
"Đứng lại, phiền đưa vé mời." Thủ vệ chặn hắn lại nói.
Trương Dạ cũng không hà khắc với hai người hộ vệ, dẫu sao cũng là vì mưu sinh, bèn lấy vé ra để hai người kiểm chứng.
"Là vé vàng, mời ngài đi bên này." Thủ vệ kiểm tra xong, cung kính dẫn hắn vào một bên đường, mở cửa phòng lớn cho Trương Dạ.
Gian phòng lớn rộng rãi, được sơn một màu trắng tạo cảm giác mới mẻ và thư thái. Lồng kính một chiều bên ngoài để người phía trong có thể nhìn ra ngoài quan sát tất thảy.
Lượng người trong sàn đấu giá khoảng chững hơn 2000, Trương Dạ nhìn xuống phía dưới thầm than vì hàng ghế đông nghẹt chật nít.
Nếu là hắn ở bên dưới, thật sự sẽ bị đè c·hết a.
Lúc sau, một nữ nhân với bộ đồ thỏ thường thấy trong casino bước vào làm tim Trương Dạ đập nhanh một nhịp, kể cả Thiên Thư bên cạnh cũng kinh ngạc nhìn chằm vào nữ phục vụ.
"Xin chào, ngài có thể gọi ta là Tiểu Mỹ, tiểu nữ vinh hạnh được phục vụ cho ngài mọi thứ về buổi đấu giá hôm nay." Tiểu Mỹ tay cầm khay rượu tiến đến cạnh bên hắn nhỏ nhẹ nói.
"Cái bộ trang phục này! Là ai làm!?" Thiên Thư ngồi một bên ghế chất vấn.
"Ta không biết. Từ lúc ta vào đây, quy định đã bảo ta mặc thế này, kể cả trên Trung Đô vẫn là tuân thủ." Tiểu Mỹ đáp.
Trương Dạ bảo trì im lặng, đưa ra một vài suy đoán về cao tầng của Ngân Lam thương hội. Hắn có nhiều điều muốn hỏi, nhưng Tiểu Mỹ dẫu sao vẫn là một nhân viên quèn, quyền hạn để biết nhiều thông tin vẫn là hạn hẹp lắm.
"Chào mừng các vị đến với buổi đấu giá hôm nay của Ngân Lam thương hội! Ta hứa hẹn hôm nay sẽ là một buổi đấu giá đầy bùng cháy, sẽ không để chư vị thất vọng." Một lão giả mặc bộ vest từ bên trong sàn đi ra nói lớn.
"Sử gia, ta nghe nói hôm nay có Ngũ Thiên Lôi Kích đúng không vậy?" Bên dưới sàn một tên võ giả hỏi.
"Cái này.. ta không nói trước được, vẫn là phải để chư vị xem hết buổi đấu giá rồi." Lão giả trên sàn gọi Sử gia đáp.
"Nhưng, hôm nay đặc biệt là lô hàng nhập từ Trung Đô và hải ngoại về. Nên sẽ có rất nhiều thứ mới lạ đấy, chư vị có thể tin ở ta."
Trương Dạ trầm ngâm, có chút hứng thú quan sát bên dưới. Hắn vẫn chưa đi Trung Đô, thậm chí còn chưa nghe đến danh hải ngoại lần nào.
"Giờ thì lễ đấu giá chính thức được khai mạc!"
"Món đầu tiên, là một kiện pháp bảo dạng phòng ngự hạ giai địa phẩm, Tầm Chu Bảo Ti! Có thể chống đỡ được một kích toàn lực của cường giả tiên thiên tam trọng và gây ra hiệu ứng trói chân!"
"Giá khởi điểm, 1 vạn linh thạch!"
Một món đồ vật được phủ lớp vải dần được trưng ra, Sử gia kéo tấm màn xuống để lộ một bảo giáp màu trắng sang trọng với hai mảnh giáp tay đen nhánh.
Trương Dạ nghĩ nghĩ, thứ này không quan trọng với ta, vì ta vốn chỉ định chạy trốn thay vì đối cứng.
Thiên Thư một bên mắt sáng lên, sau đó bị Trương Dạ cốc đầu đưa cô tỉnh mộng trở lại hiện thực khi con số bây giờ đã lên tới 23 vạn.
"Thứ này không cần thiết, chống được một đòn vẫn có thể bị đuổi g·iết tiếp." Trương Dạ mắng cô, tiện giải thích cho cô hiểu.
"Chốt 25 vạn! Lần 1, Lần 2, Lần 3!" Sử gia gõ búa chốt đơn cho bên gian phòng đối diện đang phát sáng hiện con số 25 vạn.
Thật có tiền a.. Thiên Thư một bên không tự chủ được thốt lên.
Con số 25 vạn là một khoảng không nhỏ chỉ để có được một kiện địa giai pháp bảo hệ phòng ngự.
"Chúc mừng vị khách nhân bàn số 17 đã đấu giá thành công món pháp khí này!" Sử gia gõ bàn công bố.
Tiếp theo là hàng loạt đợt bảo vật được nâng lên, nhưng chẳng thứ nào vừa mắt Trương Dạ.
"Ngươi thật sự có tiền để mua không.. hay là chỉ đến đây chơi vậy? Toàn đồ tốt kìa.." Thiên Thư xoa đầu dè bĩu hắn.
Đa số chỉ toàn những thứ đan dược tăng tu vi, pháp khí loại hình khác kiếm, không hoàn toàn có tác dụng cho kế hoạch của hắn.
Nản chí không được bao lâu, chợt lòng Trương Dạ nổi sóng, bên trong tâm thức của hắn có thứ gì đó nhen nhóm, ảnh hưởng tinh thần hắn theo một cách khó chịu.
"Tiếp theo là một kiện đồ vật phá không hỏng, kể cả đại sư cắt đá cũng chịu thua.. thú thật thì ta cũng không rõ nó là vật gì, nhưng chư vị hứng thú tìm hiểu cũng có thể đem về mày mò."
"Do không rõ lai lịch cũng như tác dụng, vật này đành do các vị định giá, khởi điểm 100 linh thạch." Sử gia ngập ngừng nói.
Những đồ vật kì lạ thế này cũng thường xuất hiện trong buổi, nhưng giá của nó chỉ dừng lại ở mức 2000 là dừng.
Vì không ai muốn phung phí tiền nhiều vào một thứ k·hông r·õ n·guồn g·ốc, rủi ro phải nói là cực cao.
Vải mỏng được tháo xuống, để hòn đá đen tuyền chỉ to bằng một gang tay lộ ra bên ngoài, không một chút khí tức, không một chút hoa văn khắc bên trên. Chỉ như một cục đá đen kỳ lạ.
"600!"
"700!"
Trương Dạ đặt mắt chằm chằm vào hòn đá kia, nó dường như phản ứng lại với Trương Dạ cộng hưởng làm cơn khó chịu giảm đi một ít.
"Mua đi, thiếu gia, mua thứ đó. Nghe ta không sai đâu, ngươi chắc chắn không thua lỗ!" Thiên Thư một bên cũng lay người hắn khuyên bảo.
Cô dường như cũng nhận biết được thứ kia không bình thường.
"5000 linh thạch!"
Đây, phải lấy, nhất định phải lấy được. Trương Dạ trực tiếp ra giá chốt, hắn không muốn thị uy, nhưng vật bất phàm này làm hắn ảnh hưởng như thế ắt không phải đồ vô dụng.
"5000 linh thạch lần thứ nhất, 5000 linh thạch lần thứ hai, 5000 linh thạch lần thứ ba! Chúc mừng vị khách phòng số 13 đã đạt được thứ mình muốn!"
Toàn trường lặng im như tờ, chỉ có tiếng chốt của Sử gia cất lên. Kể cả ông cũng không ngờ được có người lại mua với giá cao chót vót thế này.
"Người này là ai?"
"Vậy mà lại biết cách tiêu tiền như thế"
"Mua một tảng đá về 5000 linh thạch, biết chơi."
Mặc cho người khác nghị luận, Thiên Thư một bên thở phào an tâm.
"Thế nào, ngươi biết lai lịch của nó sao?" Trương Dạ nhìn cô hỏi.
"Ta.. có đọc được trong một cuốn sách.." Thiên Thư rụt rè đáp.
"Nó gọi là Thời Không Thần Thạch, ta chỉ biết tác dụng đầu tiên của nó là giúp ngộ tính người sở hữu nhỉnh hơn một chút."