Chương 42: Tháp Linh
"?" Trương Dạ cảnh giác nhìn lên hướng thanh âm phát ra.
"Đừng tìm kiếm, ta ở mọi nơi." Âm thanh lần nữa vang lên bên tai Trương Dạ.
Trương Dạ rùng mình quay người lại, đối phương là một hư ảnh mờ ảo với nhân dạng của một nam tử thân mang pháp bào, tay cầm cánh quạt phe phẩy.
Nam tử mỉm cười, "Hân hạnh, ta là Chúc Thiên, là khí linh của toà tháp này"
Trương Dạ gật nhẹ đầu xem như chào hỏi, trong lòng lại đang suy tính những tình huống có thể xảy ra.
Chúc Thiên bỗng ngồi xuống, bàn ghế cũng được hiện ra từ hư không trước mắt Trương Dạ, tựa như không gian vừa bị thay thế bằng một không gian khác.
"Có hứng nói chuyện một chút chứ?"
"Được" Trương Dạ không do dự, đi đến ghế đặt mông xuống.
Chúc Thiên rót chén trà, bưng lên nhâm nhi, "Không có gì muốn hỏi?"
Trương Dạ mở miệng, " Rất nhiều thứ muốn hỏi, đang đợi ngươi mở lời trước"
Hiển nhiên, tên này sẽ không vô cớ hiện ra q·uấy n·hiễu người leo tháp, ắt là có nguyên nhân gì đó nên mới ra đây trực tiếp gặp mặt, không trừ trường hợp Trương Dạ thất bại.
"Thông minh, ngươi yên tâm. Ta không định làm hại ngươi, mà còn cho ngươi một hồi cơ duyên" Chúc Thiên vỗ quạt vào tay nói.
"Tiếp tục đi"
Một hư ảnh màn hình hiện ra trước mắt của cả hai như một TV thời hiện đại, hình ảnh bên trong cũng được hiển thị một cách chân thực.
"Đây là!?" Trương Dạ đồng tử co rút không tin nhìn chằm lên TV.
"Thứ này ấy à, được chủ nhân cũ của ta giới thiệu cho, rất thú vị đúng không? Thông qua dò xét ký ức, có vẻ như ngươi đến từ nơi gọi là Địa Cầu cùng với ngài ấy, nhưng khác biệt thời đại"
Chúc Thiên nói, "Ta vẫn luôn tìm kiếm người phù hợp, những ảo cảnh kia chỉ dùng để che mắt ngoại nhân nhằm đọc ký ức. Thi thoảng ta sẽ thưởng chúng một chút lực lượng cho chúng có thể phổ biến nơi đây nhiều người vào"
"Ảo cảnh, chỉ cần niềm tin của ngươi vững chắc liền có thể phá tan, nhưng ngươi lại trượt hết cả hai. Vốn ta cũng chẳng hy vọng gì, thế nhưng.."
"Ngươi sở hữu nhiều loại lực lượng khác nhau, nhiều món đồ trong người ngươi, ta xem càng không thấu. Cường độ linh hồn lực cũng lớn hơn người khác rất nhiều, điểm này ngươi vượt bậc cố chủ nhân."
Trương Dạ nghe hết thảy khuôn mặt lập tức biến sắc, tên này vừa đọc ký ức của ta?
Trương Dạ nghĩ hồi lâu cũng cất tiếng, "Phí lời, vào thẳng vấn đề đi"
"Ngươi, làm vua đi"
"?" Trương Dạ khó hiểu nghi hoặc nhìn Chúc Thiên, chỉ thấy hắn ta cười, màn hình lại chuyển cảnh sang bảy ngôi vị với bảy màu tương ứng khác nhau.
"Ý ta là, bước lên một trong các tội đồ chi vị, duy trì hệ thống thất đại tội đồ." Chúc Thiên giải thích.
"Làm thế thì ngươi có lợi gì? Sao lại là ta? Hệ thống thất đại tội đồ lại là thứ gì?" Trương Dạ ngày một mờ mịt hỏi.
"Ta là khí linh của toà tháp này.. không, phải gọi là khí linh của toà vương vị này. Năng lượng nơi đây cũng đã dần cạn kiệt, nếu còn nằm ở đây hơn 20 năm nữa, toà tháp sẽ sụp đổ"
"Ta nói rồi đấy thôi? Ngươi có nhiều cơ duyên kỳ lạ, không.. ngươi sở hữu Tà Tâm, thứ này không dễ có được đâu"
"Hệ thống thất đại tội được lập ra để duy trì cán cân của thế giới này với các vị bên trên.. Tiếc là, ta không nói được mấy thứ tiếp theo." Chúc Thiên đang nói bỗng khựng lại, dưới thân khuyết một mảng lớn thủng lỗ máu.
Trương Dạ ngưng trọng hơi thở, vừa rồi hắn hoàn toàn không cảm nhận được thứ gì diễn ra, tâm của Chúc Thiên chỉ đơn thuần tự dưng hiện ra một lỗ to, như thể ban đầu nó vốn nên ở đó.
"Ngươi chỉ cần, chấp nhận vương vị và tiếp tục sống sót, phần sau này có thực lực.. sẽ có người tìm tới ngươi" Chúc Thiên bình tĩnh giảng giải mặc trên người mang trọng thương.
"Thất đại tội chia ra làm Kiêu Ngạo, Sắc Dục, Phàm Ăn, Tham Lam, Phẫn Nộ, Đố Kỵ, Lười Biếng. Mọi vương vị đều sở hữu các năng lực khác nhau."
"Như Lười Biếng là vô hiệu hoá mọi đòn t·ấn c·ông nhằm vào tinh thần hay huyễn cảnh. Nhưng, vương vị ngươi đạt được là Tham Lam, thứ có khả năng tước đoạt ngôi vị của kẻ khác thông qua việc g·iết chóc, dĩ nhiên, năng lực cũng sẽ được giao cho Tham Lam vương toạ cho đến khi kỷ nguyên mới lại đến"
Trương Dạ đại khái nắm được tình hình, cũng cảm thấy thứ năng lực của Tham Lam quả thật rất trâu, phù hợp với công pháp chủ của hắn.
Vô Tự Ma Kinh có thể hấp thu mọi loại lực lượng, dung hợp có thể dung hoà, Tham Lam vương toạ lại có khả năng c·ướp đoạt năng lực, thật không thể biết nếu Trương Dạ sống dai sẽ tồn tại thành cái dạng gì.
"Ta có điều không rõ, nếu.. ta nhận vương vị mà không chấp hành nhiệm vụ mà ngươi nói thì sao?" Trương Dạ hỏi.
Chúc Thiên dường như đã có sẵn câu trả lời, "Ngươi không tránh được, không thể tránh. Tránh được, xem như là mệnh."
"Vậy thì được, ta nhận." Trương Dạ gật đầu, cơ bản hoàn toàn có lợi với hắn, không có một chút bất lợi nào với hồi cơ duyên này.
Bản thân tránh được, liền xem như tự do. Mấy thứ khác không cần quan tâm, ta cứ cẩu, rồi lại cầu sinh cho đến cuối.
Chúc Thiên vung tay, một dòng năng lượng hắc ám chui vào mi tâm Trương Dạ, để bên ngoài mi tâm hắn hiện ra ký tự "Tham" nhỏ in trên đó.
"Ừm!?" Thần thức bỗng được bổ sung trở nên nhiều hơn trước bội lần, Trương Dạ có thể cảm nhận được cả không gian trong tháp, mọi ngóc ngách không sót thứ gì, kì lạ là hắn có thể soi xét cả bên ngoài tháp.
Hắn cảm giác được, biển thần thức vô hạn trong phương thế giới này, sau vùng đất trung tâm thì bốn bề đều là đại dương bao la.
Chợt, bên trong nội thể hắn hụt đi một nhịp khó hiểu, Trương Dạ ngớ người trong giây lát, tựa như bản thân đã quên mất điều gì.
"Đã xong, về phần năng lực Tham Lam của ngươi, không giới hạn ở vương vị đâu. Nhưng hạn chế dùng nó lên sinh vật kỳ bí nếu không muốn lệch lạc đi sai đường. Ta thấy những con quỷ trong trí nhớ của ngươi, lúc ta còn xông xáo bên ngoài thì không hề có." Chúc Thiên dặn dò, khuôn mặt nam tử úa mòn dần thành bộ dạng ông lão, sinh cơ hắn như bị rút cạn.
Trương Dạ có điều suy nghĩ, đồng thời cũng xác nhận suy đoán của bản thân, "tức là thế giới này vốn không phải thế giới quỷ dị tồn tại?"
"Đã xong, phần ngươi hỏi. Ta chỉ trả lời ba câu hỏi của ngươi."
Trương Dạ gật đầu nói, "Đủ, Làm sao để thoát khỏi Huyền Hoàng Giới?"
"Câu thứ nhất, ngươi đã có thể tự do ra vào Huyền Hoàng Giới. Toà tháp này hiện tại ngươi là chủ sở hữu, mà Thông Thiên Tháp là do vỡ nát một phần để quy tắc trong thần khí tràn ra hình thành lên tiểu thế giới như Huyền Hoàng. Nói cách khác, Thông Thiên Tháp, chính là bản nguyên của Huyền Hoàng Giới."
"Muốn thoát ra chỉ cần vận dụng nó một chút, về phương pháp vào lại tự do, phải xem độ tương thích của nó với ngươi tới mức nào"
"Ra đây chính là lý do ta dò xét được mọi thứ.." Trương Dạ nghĩ nghĩ.
Trương Dạ tiếp tục với câu hỏi thứ hai, "Có cách nào tấn giai thập trọng không?"
"Không, thập trọng là phá vỡ quy tắc được bên trên định sẵn, ngươi sẽ là tội nhân thiên cổ với m·ưu đ·ồ phá hủy trật tự hệ thống của thế giới nếu cứng đầu bất tuân"
Trương Dạ ngẩng ra, còn một câu cuối cùng, hắn cũng đã nghĩ rất lâu mới có thể quyết định, "Ta là một quân cờ được định sẵn, hay biến số?"
Ban đầu hắn đã định hỏi về cố chủ nhân của Chúc Thiên, nhưng sự tò mò bị kìm lại, làm hắn phải nghiêm túc suy nghĩ.
Vai vế của Chúc Thiên không phải thấp, ít cũng là đại năng một phương, nên không thể không loại trừ khả năng Trương Dạ đang bị điều khiển để trưởng thành.
Chúc Thiên nghe vậy tỏ vẻ kinh ngạc, những điều như kinh hỉ quá đỗi xa hoa với hắn, trong tháp đã hàng chục thế kỷ. Không có phút nào là hắn không suy nghĩ, đọc trí nhớ người khác rồi lại bày mưu suy nghĩ thế cục bên ngoài.
"Ngươi không được định sẵn, nhưng đã là một quân cờ từ khi đặt chân đến đây. Không những thế còn là tốt thí, quân vương của ta, haha.." Lời nói vang vẳng bên tai, Chúc Thiên cũng dần biến mất khỏi nơi đây trả lại hiện trạng ban đầu.
Trương Dạ mỉm cười, chạm vào những đóm sáng còn lại thì không có thứ gì xảy ra.
Hắn đã nghĩ đến điều này rất lâu, từ lúc hắn đến đây, biết bao nhiêu điều đặc biệt cứ đổ xô tìm tới hắn.
"Vậy là phải g·iết hết sao? Hợp nhất thất vương toạ, xem chừng cũng thú vị"
Cách sử dụng, chi tiết về toà tháp đã được phổ biến bên trong não hải Trương Dạ khi hắn nhận lấy ấn ký.
"Không nghĩ đến, Thông Thiên Tháp lại là một ngôi vị, bây giờ ta sở hữu cả một tiểu thế giới rồi.."
Thân hình Trương Dạ tức khắc biến mất, lần tiếp theo đã là ở bên ngoài toà tháp.
"Tiểu hữu, ngươi nhận được thứ gì vậy?" Lão thành chủ nở nụ cười hiền từ hỏi ngay từ lúc Trương Dạ hiện ra bên ngoài, như đang chờ đợi hắn từ đầu đến giờ.
"Ừm? Không, ta thất bại." Trương Dạ nhún vai tỏ vẻ lực bất tòng tâm.
Chỉ thấy lão thành chủ cười gằn, Trương Dạ trước mắt lập tức bị nổ tung tan tành thành nhiều mảnh. Nhưng thứ bắn ra không phải là máu tươi, mà là từng sợi chân khí bay mịt mù xung quanh.
Lão thành chủ chau mày bùng nổ ra khí tức đáng sợ bao quát vạn dặm, tựa như ma thần giáng thế khiến người dân trong phạm vi đều kh·iếp sợ.
Ở một nơi cách xa mười vạn dặm từ Huyền Hoàng Thành, Trương Dạ mở mắt ra thở phào, "Ta nhớ kĩ ngươi rồi."
Ngay từ lúc bắt đầu, hắn đã soi được có người bên ngoài bởi thần thức dò xét, mục đích thả phân thân cũng chỉ để xem phản ứng của người này đối với hắn.
Lần trước là phân thân thả đi, lần này thấy đối phương tựa quen biết bản thân, mà hắn lại không có ký ức liền nhận định đây là thành chủ, thực lực ông ta cũng đã nói lên một phần nào bởi vô thanh vô tức g·iết c·hết phân thân.
Khác biệt là, Trương Dạ chứng kiến hết tất thảy trong lần này, từ thái độ, cho đến thực lực một phần.
Hắn có khả năng dịch chuyển đến bất kì nơi đâu tại đây, nhưng chỉ đến mức như thế, cũng đủ để hắn tận dụng lợi thế của mình rồi.
"Hẹn ngươi lần sau, thành chủ đáng kính" Trương Dạ híp mắt cười, trên tay cầm vài cuốn công pháp trực tiếp biến mất rời khỏi Huyền Hoàng giới.
Đại bộ học viện trong Huyền Hoàng Giới bấy giờ đều đã bùng nổ một trận sóng gió.
Công pháp bí tịch không cánh mà bay, để lại một loạt thắc mắc khó hiểu giữa các thế lực. Trương Dạ không biết, nhờ vào hành động này của hắn, mà Huyền Hoàng Giới từ giờ khắc này cùn sẽ phát sinh thay đổi.
Mà bây giờ bên ngoài tiểu giới, một bóng đen đang từ trên trời rơi xuống bên dưới với vận tốc không thể nhìn thấy bằng mắt thường.
ĐÙNG!