Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Ta Tại Hỗn Loạn Tu Chân Thế Giới

Chương 47: Sâu trong tuyệt địa




Chương 47: Sâu trong tuyệt địa

Trương Dạ tỏ vẻ giật mình kh·iếp đảm, "Là Lôi Sa Chi Địa!? Tiểu sinh chỉ đi hái thuốc về chữa trị cho nương tử.. thôi xong rồi.."

Nhanh chóng, hắn ủ rũ bồi thêm, "Tại hạ Dương Thần, Tham Lang Môn"

"Trần Thái, Thiên Dương Tông"

"Minh Kỳ, Thiên Dương Tông"

Thiên Dương Tông? Là tông phái chính đạo nhị lưu sánh ngang hàng với Kiếm Ma Tông sao?

Trương Dạ nghĩ nghĩ rồi nói, "Hân hạnh, đã là Lôi Sa Chi Địa, thế nhưng sao ta lại không thấy sét đâu vậy? Đạo hữu có phải là.. cái kia, ta cũng không hẳn là không tin ngươi.. trêu đùa ta cũng không vui đâu?"

Trần Thái chiếm quyền chủ động, không để Minh Kỳ mở miệng, sợ như vỡ lỡ chuyện gì tiến lên che chắn phía trước nói, "Sét? Không phải vẫn đang ùm vang trên trời đấy sao? Chính vì nguy hiểm nên mới có cơ hội trưởng thành để lịch luyện, còn đạo hữu?"

Trương Dạ không bất ngờ với việc đối phương đề phòng cảnh giác, dẫu sao thực trạng tu chân giới tàn khốc, bèn nhún vai tỏ ý bất lực, "Ta bảo rồi, thật sự là vô tình là hái thuốc mà lạc vào đây.. Trần đạo hữu không định đi vào sâu hơn sao? Thế nào, có muốn đi cùng không?"

Nhưng ý của đối phương nói, là ta không thấy được sét? Nhưng theo ý của thôn trưởng, chẳng phải hai tháng sau mới có sao? Lời nào là thật? Từng dòng suy nghĩ quẩn quanh trong đầu Trương Dạ tạo thành khúc mắc.

Trần Thái ra vẻ áy náy chắp tay, "Chúng ta không, Dương đạo hữu cứ thong thả tiếp tục chuyến đi, bọn ta cáo từ trước. Sư muội đã đạt được thứ mình cần. Đoạn đường này chỉ cần đi ngược lại phía sau ngươi nửa ngày thời gian là có thể ra khỏi, nguy hiểm duy nhất là sét, nhưng phải xui rủi lắm mới bị sét đánh trúng"

Bụp!!

Một vài tiếng động kỳ lạ cùng lúc phát ra, Trương Dạ để ý rành rọt âm thanh đấy đến từ phía trước mắt hắn, rất gần.

Nơi này cơ hồ không có bất cứ sinh vật nào, khả năng âm thanh đến từ thú hoang, yêu thú rất thấp, dĩ nhiên vẫn có một ít tỉ lệ ngoài ý nghĩ.

Chả nhẽ, lại gặp quỷ?

Không dám nghĩ đến trường hợp tồi tệ nhất, Trương Dạ cũng chẳng có ý định nán lại quá lâu, "Đa tạ, đã vậy ta không níu chân các ngươi nữa. Ta đành vụng về theo sau vậy."

Đợi hai người này rời đi, Trương Dạ từ một bên bụi đi ra nhìn lấy "Trương Dạ" vừa đối thoại với bọn hai người, tay tiếp xúc với "Trương Dạ" thân thể "Trương Dạ" bị hắn chạm lập tức nổ tung, cuồn cuộn chân khí chảy ngược vào nội thể Trương Dạ.

"Phù.. An toàn là trên hết, nhưng cô gái kia dùng ngọc bài? Để làm gì?" Trương Dạ từ phía sau đã chứng kiến hết thảy mọi việc.

"Từ khi sở hữu Tẩu Vi Phân Thân cùng với Liễm Khí Quyết, mạng ta cứng cáp hơn hẳn"

Phân thân tuy quá lý tính, nhưng vẫn hoạt động đúng y suy nghĩ của Trương Dạ. Điểm này hắn không thể không trầm trồ trước người tạo ra quyển thuật pháp này.

Duy một điều hắn vẫn chưa rõ, tấm ngọc bài phát ra tiếng động kia là pháp bảo? Hay chỉ đơn thuần là ngọc thôi? Không loại trừ khả năng ghi âm hay nghe lén.



Hắn chưa từng gặp hai người này, cũng chẳng có xích mích hay ân oán nào giữa cả hai, việc ám hại là vô nghĩa, trừ khi vì mục đích g·iết người đoạt bảo.

Về tu vi thì cả hai đều là Tiên Thiên nhất, nhị trọng, Trương Dạ tự cảm thấy đánh không lại chỉ đành ẩn nấp lén lút thăm dò thái độ của đối phương.

Trương Dạ thở dài một hơi, "Vẫn phải bước tiếp.. chút nữa thôi, muốn bảo vệ bản thân thì phải có điểm hơn người".

Hắn tiếp tục hành trình tìm kiếm Thiên Lôi Chi Lực của mình.

Tiếng sấm rền bỗng vang ngay bên tai, nhưng bầu trời nghiễm nhiên chẳng tồn tại bất kì dao động nào. Trương Dạ lấy làm lạ khó hiểu, ban nãy rõ ràng chẳng có tiếng gì?

Ngỡ như, thương khung là một bức tranh tĩnh, không mưa, không nắng, chỉ có một màu đỏ nhạt chói rọi xuống dưới phàm trần.

Bấy giờ, trong không khí đã tích tụ từng tầng sương mù che khuất tầm nhìn xung quanh của Trương Dạ khi hắn bước vào sâu hơn.

"Khó nhằn rồi đây.."

Mò đường trong làn sương dày đặc này tựa như mò kim đáy bể.

Hắn biết rõ, thứ mình đang làm là tìm c·hết, nhưng đã đâm lao rồi thì đành phải theo lao. Huống hồ, không c·hết bây giờ thì tương lai hắn cũng sẽ c·hết trong nghi hoặc bởi điều khó lường.

Chẳng bằng đánh một canh bạc.

Thở dài một hơi, thị giác tạm thời phế, hắn đành dùng thính giác để cảm nhận hướng đi.

Tiếng sét rầm rầm đánh vang trời, Trương Dạ dựa theo khoảng cách âm thanh mà di chuyển.

Phương hướng có vẻ đã đúng khi bên tai hắn đã bắt đầu đau nhức bởi âm thanh ngày một lớn hơn bên cạnh ảnh hưởng màng nhĩ.

"Quay.. về.."

Trương Dạ giật bắn người, rồi lại hoài nghi bản thân có phải đã nghe nhầm hay không.

Chợt, một bàn tay đen tuyền từ đâu nắm chặt đôi chân hắn với lực đạo khủng kh·iếp. Không để Trương Dạ phản ứng, lại thêm một bàn tay từ phía sau vươn ra đặt lên hai bên vai hắn, dần dần đã khống chế cứng Trương Dạ tại chỗ.

Bàn tay đen nhánh kia chắc chắn không phải của con người. Trương Dạ nhận thức rõ điều bất thường, chẳng một con người nào đủ rảnh rỗi để làm mấy việc kỳ dị như thế.

Bù lại, cánh tay phía trên trông có vẻ nhỏ hơn, nhưng móng tay lại dài thòng bén nhọn, Trương Dạ cảm thấy đã từng gặp ở đâu rồi.

Thân thể cứng đờ bị động đứng giữa làn sương mù vô định, mắt hắn đảo liên tục quan sát dị trạng đang diễn ra.



Chân khí hộ thể lúc này vậy mà mất đi hiệu lực, Trương Dạ thầm than không ổn, tình huống hiện tại ta chẳng khác gì phàm nhân với cơ thể cường kiện một chút.

"Sao chứ.. Lúc nào không mất.. lại mất ngay lúc này?"

Át chủ bài đều vô hiệu trong tình cảnh khó lường này.

Cơn ngứa ngáy, nhồn nhột phần tai làm hắn liếc mắt qua kiểm tra.

Mắt vừa đá sang bên trái, ngay lập tức đã bắt gặp một gương mặt hóp háp gầy gò đang nhìn chằm chằm Trương Dạ.

Khuôn mặt trắng toát kia không có lông mày, ngay giữa ấn đường có hai nốt đen hai bên thay thế. Đôi mắt to gấp đôi người thường, kì lạ là không có tròng trắng, chỉ đơn thuần một màu đen, đến độ Trương Dạ có thể nhìn thấy gương mặt mình đang phản chiếu sau đôi mắt đen sâu hoắc. Môi thâm tím, nở một nụ cười ghê rợn.

Hơi thở Trương Dạ ngưng trọng, lập tức thu mắt về phía trước, né tránh thứ quỷ quái này.

Gương mặt kia bỗng di chuyển ra phía trước đối diện với Trương Dạ, như cố tình tiếp xúc với hắn.

Đến giờ Trương Dạ mới chứng kiến toàn bộ chân diện mục của nó, là một người phụ nữ với mái tóc xoã ngang vai, thân thể phủ bộ trang phục màu trắng tinh nhưng lại rất mờ ảo.

"Không phải nó đang khống chế ta?" Điều này chứng tỏ ngoài thứ này ra, trong tuyệt địa còn tồn tại rất nhiều thứ khác tương tự.

Nếu là người, thì lại đỡ phần nào an tâm cho Trương Dạ. Thế nhưng, hắn lại thấy được, thay vì đi bằng chân, thì thứ kia lại trôi nổi lơ lửng trên mặt đất.

"Hết rồi sao?" Trương Dạ cắn môi không cam tâm, hắn biết sớm muộn mình cũng sẽ c·hết, nhưng không ngờ kết thúc lại vô nghĩa thế này.

Không cam lòng.

Khát vọng cầu sinh lúc này được thúc đẩy mãnh liệt, hắn từng không xem trọng c·ái c·hết, nhưng đến lúc trải qua bên bờ vực thẳm. Hắn mới biết rõ sinh mạng trân quý đến nhường nào.

Bản thân vậy mà chỉ có thể chờ đợi c·ái c·hết đến với mình, Trương Dạ không chấp nhận chuyện đấy, nhưng lực lượng đều bị phong ấn, cơ thể bị khoá chặt.

Người phụ nữ quỷ dị cong môi cười khó hiểu, đưa bàn tay sần sùi bong tróc da lên, giữ hai bên mí mắt Trương Dạ để mắt được mở to.

Loáng thoáng, trong phần da thịt thối rữa của tay ả, hắn thấy được nhung nhúc giòi bọ đang chen ra rớt vào trong mắt hắn.

Bàn tay còn lại của ả sau đó đưa lên, chầm chậm dùng năm ngón ấn vào màng mắt, mặc cho Trương Dạ thảm thiết la hét bởi cơn đau nhức.

Cảm giác lành lạnh, nhức nhói được hắn cảm nhận rõ khi từng đốt ngón chạm vào phần mống mắt, các ngón tay nắm giữ lấy hai bên của đồng tử.

Phẹt..



Con mắt phải của hắn bị thô bạo giật mạnh ra bên ngoài, máu đen lã chả chảy xuống dưới mí mắt.

Dây thần kinh thị giác gần như bị kéo ra theo cùng với đồng tử, Trương Dạ tuy đau đớn thấu trời, nhưng chẳng tài nào rơi được vào cơn hôn mê.

Hắn thật sự muốn nhắm mắt, rơi vào hôn mê để không phải cảm nhận nỗi thống khổ này.

Mà thứ quỷ dị kia sau khi lấy được đồng tử Trương Dạ, còn đưa ra trước mắt cho hắn xem với thái độ giễu cợt.

Nó đưa đồng tử của Trương Dạ lên miệng, một ngụm nuốt xuống. Thân thể nó lúc này cũng từ trạng thái mờ ảo chuyển hoá sang đậm hơn một chút, đã gần giống như một cơ thể sống thực thụ.

Ngỡ như tiếp đến sẽ là con mắt thứ hai, nhưng nó bỗng ngước đầu lên trên một lúc, rồi lại xoay người lửng lơ trôi vào làn sương xám biến mất, chỉ để lại một câu nói ghê rợn doạ người.

"Trương Dạ.. Trương Dạ.. mắt ngươi, thật thú vị.. ta sẽ còn đến.."

Trương Dạ giờ phút này đâu còn để tâm đến lời doạ nạt của nó, máu không ngừng chảy, cơn đau chưa hề nguôi ngoai dù một ít.

Đặc biệt, tứ chi y nguyên vẫn bị khống chế cứng bởi bốn bàn tay đen nhánh, khiến hắn muốn cầm máu cũng chẳng thể được.

Khoảng chừng ba phút sau, Trương Dạ đã gần như kiệt sức vì mệt mỏi lẫn mất máu quá nhiều. Bốn bàn tay ấy đồng thời được thu về, màn sương xám cũng tản đi, chân khí trở về với cơ thể Trương Dạ.

Trương Dạ gục người xuống mặt đất thở dốc, vận chân khí đẩy lên phần khoang mắt thủng lỗ đè ép c·hết lũ giòi đang gây ngứa bên trong.

Sau đó cố sức dùng tay còn lại sơ cứu tạm thời cho bên mắt b·ị t·hương, ngăn nó tiếp tục xuất huyết.

Xong xuôi mọi việc, hắn ngồi dậy điều tức lại chân khí ở một cành cây của cổ thụ to lớn bên cạnh.

Một phần là để hồi phục, một phần là để bình tĩnh tâm tình lại.

"Suy nghĩ lại.. màn sương vô hiệu chân khí của ta? Hay là cánh tay kia.. hai thứ chắc chắn có liên quan với nhau. Nhưng thời điểm nó xuất hiện có quy tắc sao? Nữ nhân kia.. không xuống tay với ta?"

Biết mấy thứ này cũng chẳng giải quyết được, Trương Dạ thở dài một hơi, quả nhiên, thực lực vẫn quan trọng nhất.

Cổ thụ cũng được hắn dùng thần thức quét qua để cho chắc chắn. Đan dược cạn kiệt, Trương Dạ chỉ đành phụ thuộc vào khả năng hồi phục của mình.

Một ngày này, hắn không dám đi tiếp.

Qua hôm sau, Trương Dạ bất tri bất giác đã điều tức hơn một ngày, một phần tầm nhìn bất chợt mất đi khiến hắn vẫn chưa thể nào quen được.

Cước bộ loạng choạng hướng về phía sâu trong khu rừng hơn nữa.

Lôi Sa Chi Địa, tựa như không có hồi kết. Trương Dạ không biết thời gian trôi qua bao lâu, hắn chỉ đi, đi mãi đoạn đường này, thời gian như ngưng đọng lại trong mắt hắn.

Chân vững bước đi ra khỏi hai bên rừng cây đồ sộ, khuôn mặt Trương Dạ nở một nụ cười vui vẻ đầu tiên sau khi đặt chân vào tuyệt địa.

Ông trời có vẻ đã buông tha hắn sau đủ loại dày vò, phía trước hắn là một mảnh đại địa vỡ nát với viên ngọc màu xanh dương được đặt trên một cột đá ở trung tâm.