Chương 5: Vây giết vượt cấp
Một đạo ánh kiếm chém tới từ sau quả quyết gặt đi cái đầu tên thổ phỉ đang chơi đùa với cô tu sĩ yếu ớt.
Tên thổ phỉ nghiễm nhiên không ngờ rằng trong giây lơ là buông lỏng, sẽ có kẻ đánh úp bản thân.
Đến lúc hắn nhận ra cũng đã muộn màng mà c·hết không nhắm mắt.
"Làm rồi.. tiếp theo.. không được dừng.." Trương Dạ quả quyết tham chiến phối hợp cùng hai người trông có vẻ như là dẫn đoàn kia.
Một giây do dự, sẽ dẫn đến kết quả khác xa suy nghĩ được hắn bố cục sẵn từ đầu. Trương Dạ giờ khắc này đặt cảm xúc sang một bên, thả mình cho lý trí khống chế.
Máu tươi toé ra khỏi cổ đồng loại, nhưng hắn nào có thời gian mà kinh tởm nghĩ đến, quay người sang tiếp tục tham chiến phản sát hai tên còn lại.
"Tam đệ!!!! Tiểu tử, ngươi phải c·hết!!!" Một tên thổ phỉ chú ý đến hét thảm, vận sức t·ấn c·ông mạnh hơn làm cho Lâm Khắc đang đối đầu khó khăn chống đỡ, lực lượng khi hắn cuồng nộ làm Lâm Khắc ăn một kiếm đứt cả cánh tay.
"Lâm Khắc sư huynh!!!" Bên phía Hiên Viên nữ tử chứng kiến đồng bạn của mình trọng thương, vội thất kinh la lớn.
Lâm Khắc hét thảm, ý chí cầu sinh vẫn còn rất cao khi hắn lại chuyển sang cầm kiếm bằng tay còn lại để tiếp tục chống đỡ, dù cho đau đớn bên tay phải đang chảy máu không ngừng nghỉ.
"Tiếp tục, để ta đánh từ sau, đừng để hắn thở." Trương Dạ hét to dùng tốc độ Tam Lôi Bộ Pháp bắn vào trong cánh rừng.
Không được bao lâu lại vọt ra từ phía sau một tên thổ phỉ đang gây chiến với người gọi là Hiên Viên vung kiếm.
Lưỡi kiếm không ngừng gây sát thương chém vào lưng thổ phỉ, Trương Dạ căn bản chẳng có đòn kiếm kĩ nào đủ linh hoạt trong tình cảnh này để sử dụng.
Nên chỉ có thể đánh thường vung kiếm làm thổ phỉ phân tâm khi phải vừa đỡ phía sau, vừa đánh nhau với phía trước.
Tên thổ phỉ nằm trong thế gọng kìm, nhưng vẫn đủ sức để mà câu kéo đợi tên còn lại đến hỗ trợ.
"C·hết tiệt.. thực lực cách biệt là một ngưỡng đáng sợ.. bình tĩnh nào.."
Vết kiếm nong bởi lòng Trương Dạ đang loạn và rối bời, khiến từng kiếm khó mà tung hết khả năng đủ lấy mạng người được.
Lý thuyết có thể hoàn hảo, đến khi thực hành rồi hắn mới thấy khác hoàn toàn. Đối phương hành động không theo quỹ đạo, vết kiếm quá nong, đủ loại vấn đề phát sinh trong trận chiến.
"Hoả Đao Trảm"
"Băng Tích Kiếm"
Từng võ kĩ thay phiên nhau thi triển ép lùi đối phương, lửa băng chạm vào nhau thổi bùng lên một mảng khói dày đặc phủ xung quanh khu vực.
Nơi này đã thành một bãi chiến trường hỗn loạn, máu tươi đầy sàn, khói lửa mịt mù và từng tiếng đao kiếm không ngừng va nhau.
Phía bên kia của Lâm Khắc, là đơn phương h·ành h·ạ khi Lâm Khắc chỉ biết dùng công pháp sở trường để chống đỡ. Từng ngụm máu tươi phun ra liên tục, hắn giờ đã như đèn cạn dầu.
Tên thổ phỉ đối đầu với Hiên Viên nữ tử có vẻ đang gần cạn kiệt đến giới hạn khi phải tiêu hao lượng lớn để chống đỡ cả hai người.
Hộ thể trước, lại chú ý đến phía sau tránh đòn hiểm, tâm trí của hắn cũng đã mệt mỏi, sự tập trung cũng bị ảnh hưởng.
"Tâm Ảnh Kiếm!"
Thứ Trương Dạ chờ chính là thời khắc bị bào mòn hoàn toàn này.
Trương Dạ nào để hắn có thời gian nghỉ ngơi, lập tức thi triển kiếm kĩ đâm thủng tim hắn từ phía sau lưng nhân lúc hắn đang hồi sức.
"Ngươi bỏ sót ta rồi này, đền mạng đi! Lãng Đao Khí Trảm!" Thổ phỉ giao chiến với Lâm Khắc từ bỏ mục tiêu từ lúc nào, quay sang nhào đến t·ấn c·ông Trương Dạ.
"Cẩn thận!!" Lâm Khắc biết bản thân thất trách, đành hét lớn cảnh cáo.
"Tam Lôi Bộ Pháp!"
Đạo đao khí bay đến chém vào một bên vai Trương Dạ, Trương Dạ sớm có chuẩn bị lập tức thi triển bộ pháp né sang bên một chút nhưng vẫn lãnh 1/4 sát thương của đòn đánh tu sĩ lục trọng vào cánh tay.
May mắn tay cầm kiếm vẫn lành lặn, máu tươi toé ra từ tay trái cũng không khiến hắn dừng lại hành động điên cuồng.
"Lúc này không lên còn đợi khi nào!? Ba đánh một!"
Adrenaline lúc này lên cao cũng khiến phần nào đau đớn cảm giác vơi đi một ít. Tay cầm kiếm xông đến cùng với Hiên Viên và Lâm Khắc cũng trong trạng thái đèn cạn dầu.
Tên thổ phỉ còn sót lại cũng chẳng phải ở trạng thái đỉnh cao, đồng loạt bị ba hướng tập sát.
Hắn chỉ đành vung đao chống đỡ một bên rồi lại bị hai bên còn lại kết liễu.
"Tâm Ảnh Kiếm!"
"Xích Tiêu Kiếm"
"Băng Khí Trảm"
Đồng loạt ba hướng thi triển chút sức lực mọn của bản thân vào đòn cuối cùng, thành công s·át h·ại tên thổ phỉ một cách tàn nhẫn bởi hai thanh kiếm đâm xuyên hai nơi yếu hại trên thân.
"Làm được rồi..? Là vượt giai đó.." Cô gái tên Hiên Viên kích động nhìn về phía đồng hành của mình.
Ngay sau đó lại cúi đầu buồn bã bởi hậu hoạn lần này quá lớn, đồng môn đều c·hết sạch.
"Mấy tên này.. chẳng qua là.. khụ.. l·ạm d·ụng thủ đoạn tà ác để tấn giai.. vẫn chưa tính là một tu sĩ lục giai thực thụ đâu.." Lâm Khắc một bên nén đau thở dốc nói.
"Cái này phải đa tạ vị đạo hữu đây, dám hỏi huynh là?" Lâm Khắc gục người cay đắng nhìn về phía Trương Dạ, bây giờ hắn đã phế đi một tay khiến thực lực giảm mất 5 phần.
Trương Dạ thở dốc ngồi xuống ăn một viên đan dược điều tức không đáp lời.
Sau một khắc liền ngồi dậy quan sát cả hai.
Khuôn mặt hắn bị máu me dấy lên làm cho người khác không nhận ra được, tô thêm vẻ hung tàn sau trận chiến vừa rồi.
"Cảm ơn thì không cần.. Chỉ là, nếu không có ta xuất hiện thì mọi chuyện tệ hơn rất nhiều rồi? Ta gọi Thiên Huyền, Kiếm Ma Tông. Các vị?" Trương Dạ ôm một tay b·ị t·hương cố ý để hai người xem, yếu ớt đáp.
"Hiên Viên Như Nguyệt, Băng Cốc"
"Lâm Khắc, Tử Tiêu Tông"
"Bọn ta vốn đi làm nhiệm vụ.. Nhưng không may gặp phải thứ không trong sạch. Thiên Huyền huynh cứu bọn ta một mạng không tiếc hy sinh, ân tình này, Lâm mỗ nhớ kĩ!" Lâm Khắc đứng dậy gục người chào Trương Dạ liền quay lưng bước đi, hắn không quên thu thập từng cỗ t·hi t·hể thu vào nhẫn trữ vật.
"Ta cũng vậy, đa tạ. Mặc dù chính ma không chung đường, nhưng ta vẫn là thiếu huynh một mạng." Hiên Viên Như Nguyệt chắp tay cúi chào Trương Dạ, sau khi thu dọn xác đồng môn cũng bước theo cùng vị sư muội may mắn thoát c·hết kia.
Cả hai không phải không hiểu được ý của Trương Dạ, đều ngấm ngầm hiểu mà chấp nhận rời đi, để thành quả cho Trương Dạ hưởng hết.
Ngươi không đưa thì còn thế nào? Chả lẽ còn muốn ta nhỏ nhen tính toán với ân nhân hay liều c·hết với tên hung thần phiền phức này sau khi kiệt sức?
"Sẽ còn gặp lại huynh ấy sao?"
"Không biết được, đại đạo khác biệt."
Trương Dạ nở nụ cười thoả mãn, quay sang nhìn 3 t·hi t·hể nằm rải rác kia.
Kế hoạch thành công khiến hắn thoả mãn không thôi, tuy là có thương tích hơi sâu ngoài ý muốn bởi không có chân khí tồn tại phần thân trên khi thi triển bộ pháp.
Hắn có thể né được đòn đấy, nhưng quá toàn vẹn thì chẳng có cớ để lấy được đồ mình cần, chí ít hắn chưa muốn gây sự với ai.
Trương Dạ ban đầu nghĩ, không nên chọc vào phiền phức. Nhưng hắn thật sự là thiếu thốn tài nguyên, ba tên này dường như làm việc này không chỉ một lần, nên sẽ có nhiều thứ. Chưa kể, hắn cũng đã có đường lui cho bản thân nếu tình huống không đi vào ngõ cụt.
"Nghĩ lại, kế hoạch lần này vẫn là do ta quá nông nổi, kiêu ngạo. Vốn có thể dùng phương pháp khác để đạt mục đích.. đành rút kinh nghiệm"
Tổng kết hắn thu được 1200 linh thạch, hoàng phẩm pháp bảo Tật Phong Đao. Điều quan trọng nhất hắn muốn thử là.. Trương Dạ đặt tay lên thân thể của từng cỗ tử thi.
"Vô Tự Ma Kinh"
Từng luồng tử khí ăn mòn bản thân chui vào trong thân thể qua lòng bàn tay, chân khí cùng tử khí bài xích lẫn nhau đấu đá trong cơ thể Trương Dạ kịch liệt.
Thiên địa này không chỉ có mỗi linh khí, hiện hữu các loại khí khác nhau từ ma, yêu, long,... Tử thi, tất nhiên sẽ xuất hiện tử khí khi sinh khí khô cạn.
"Thiên phú, dung hợp!"
Hai cỗ khí lưu bị cưỡng chế hoà vào nhau tạo ra một dòng khí màu tím, trực tiếp thay thế linh khí trong cơ thể chảy xuôi cả kinh mạch.
Đúng vậy, hắn chọn cho mình thiên phú dung hợp, dung mọi thứ hợp làm một thể. Bởi nếu không có Vô Tự Ma Kinh, hắn cũng sẽ tu nhiều loại chân khí để hợp vào nhau.
Vô Tự Ma Kinh không khác gì đường tắt để hắn đến được đích đến nhanh nhất.
"Thế mà lại thành công thật? Còn thuần hơn cả chân khí.. khoan, đừng lên lục trọng!" Trương Dạ nóng lòng muốn thử nghiệm nhưng đành gác lại, bởi hắn sợ rằng, bản thân mà vận dụng chút sức cũng khiến bình chướng bị phá.
"Tam Lôi Bộ Pháp!!"
Sương mù dần bao phủ chung quanh, Trương Dạ cũng chẳng ngu ngốc ở lại, phóng như bay ra khỏi Bách Thú Sơn Mạch, bởi chưa từng ai lạc vào sương mù mà có thể toàn vẹn thoát ra.
Hắn vận dụng toàn bộ khí lực chạy ra khỏi sơn mạch bỏ qua cả việc trả thù Bá Hùng.
Chân hắn theo tu vi tinh tiến mà tốc độ cũng cải thiện trở nên nhanh hơn, chẳng mấy chốc đã rời khỏi chân núi hướng về tông môn.
Qua lần lịch luyện này, thứ hắn nhận đuợc quá sức xa so với mong đợi. Từ việc công pháp có thể hấp thu tử khí, đến việc g·iết người cũng có thể trải nghiệm một chút.
Trương Dạ đi đến Nhiệm Vụ Điện lãnh thưởng ba con Vĩ Lang trong nhẫn trữ vật rồi nhanh chóng quay về gian phòng của mình.
"Phù.. cuối cùng cũng được nghỉ ngơi.." Trương Dạ ngã trên giường thở nhẹ một hơi, mắt lim dim nhíu lại chìm vào giấc ngủ sâu.
............
4 ngày sau tại Kiếm Ma Tông.
"Đã lâu lắm rồi.. không được ngủ thế này.. chẳng muốn tỉnh lại tí nào." Trương Dạ hé mắt ra nhìn quanh, tay dùi mắt vươn vai sau một giấc dài.
Cuộc sống mưu sinh khó khăn bên này lẫn thế giới cũ khiến hắn gần như chẳng chợp mắt được hơn 3 tiếng. Nên việc ngủ với hắn là quá xa xỉ, lần này hắn ngủ một giấc liền là 4 ngày liền.
"Được rồi.. giờ thì ta là đại gia, đi học thêm vài quyển võ kĩ nào.." Chỉ có mỗi Tâm Ảnh Kiếm làm hắn quá dễ b·ị b·ắt bài, Trương Dạ lại cất bước đi đến Tàng Thư Các khi miệng vẫn nhai chút Tích Cốc Đan cho vơi cơn đói.
"Tiểu tử lại đến à? Ồ? Thay đổi nhiều lắm đấy.." Các lão gật gù săm soi nhìn hắn, ánh mắt lão sắc bén như thể nhìn thấu toàn bộ cin người hắn.
"Cái kia.. Các lão.. ta chỉ có Ly tỷ thôi.. không có hứng thú với nam nhân cao tuổi.." Trương Dạ giả vờ làm bộ mặt e thẹn ngại ngùng đáp trả lão.
"Lượn!!"
"Tiểu tử lên đời, không cần nhắc ta ra." Trương Dạ cười ha hả chạy vào bên trong, không quên để lại 300 khối linh thạch cho lão.