Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Ta Tại Hỗn Loạn Tu Chân Thế Giới

Chương 97: Người gác cổng.




Chương 97: Người gác cổng.

Soạt soạt..

Máu tươi, nội tạng, hàng tá thứ đỏ nhoét vương vãi khắp nền cát trắng xoá.

Thời gian như ngưng đọng, chỉ còn tiếng cắn nuốt vang vọng vùng sa mạc hoang vu.

"Ah.. mùi vị vẫn tởm như ngày nào.." Trương Dạ quẹt khoé môi dính đầy máu đỏ.

Cảnh tượng kinh tởm ngày nào giờ đã trở nên thường nhật trong mắt hắn.

Đại lượng ký ức chảy vào trong đầu được Trương Dạ cẩn thận chắt lọc kĩ càng, mọi thứ về nơi này, thận phận đối phương cũng ngày một sáng tỏ.

"Tên này.. vậy mà chỉ sống bằng cách ăn người khác trong hai năm qua?" Thông qua việc hấp thụ ký ức, Trương Dạ trầm ngâm lúc lâu.

Tử Viện rộng bao la, những nơi tên này đi qua thậm chí chưa chạm đến 10% diện tích của Tử Viện, hắn đơn thuần chỉ vì sinh tồn mà chém g·iết kẻ yếu để không phải đói c·hết.

Cùng là một dạng với Trương Dạ, nhưng xui xẻo hơn gặp phải một thứ đáng sợ.

"Vốn nghĩ thể tu là điểm mạnh của ta, hình như hiện tại không phải như ta nghĩ?"

Hắc y nhân trải qua một số trận chiến không thể tránh khỏi, trong đó đại đa số đều chú trọng lực lượng thân thể.

Có điều đều là nhờ một loại phù văn hình thù nào đó mà cường hoá cơ thể, không như Trương Dạ là loại thể tu thuần túy từ trong trứng nước.

"Các kỹ năng của hắc y nhân ta cũng nắm được, nhưng.. đều là chuyên về một nhánh á·m s·át.."

"Tên này cũng đã nhắm đến ta ngay từ ban đầu, cố ý dẫn dụ sâu cát đến chỗ ta để do thám nông cạn, tiện tay giải quyết vấn đề đói khát"

Tổng kết Trương Dạ đành thở dài một hơi lạnh lẽo, vốn không động chạm đến bất kì ai, vì sao phiền phức cứ luôn tự động tìm đến cửa?

"Thật sự là muốn ta vứt bỏ nhân tính sao? Đã nhập học viện, hiện thực vẫn cứ luôn tàn bạo như vậy?"

Ngửa đầu nhìn sắc trời đang trở tối, Trương Dạ thu lại tâm tư nhỏ, dựa theo ký ức đi vào sâu trong rìa Tử Viện.

Hắn dự định sẽ đào sâu vào trong tìm hiểu, đồng thời cũng đánh g·iết tìm kiếm lấy thức ăn cho riêng mình. Không như hắc y nhân, Trương Dạ hoàn toàn mất đi cảm giác sợ hãi khi đứng trước t·ử v·ong.



Nên, hắn tham lam, hắn muốn đánh cược thật sâu.

......

......

Biệt phủ sa hoa tráng lệ, nhưng lại hiu quạnh mỗi hai bóng người tồn tại.

"Ngài thấy người này thế nào?" Bóng đen kính cẩn đứng bên cạnh bóng đen còn lại đang ngồi trên ghế, phân vân hỏi.

Bóng đen ngồi ghế nhìn viên cầu dưới bàn một lúc, chậm rãi nói, "Chưa thể đánh giá nhiều, bất quá, thủ đoạn có phần tương đồng với một lưu phái đã thất truyền từ lâu"

"Ngài là nói.."

Bóng đen ngồi ghế lắc đầu phủ định, "Sẽ không phải nó đi, nếu là thật thì đừng can thiệp."

"Vì sao? Chẳng phải nên diệt cỏ tận gốc ư?"

"Hắn tồn tại hẳn là có dụng ý, cứ để mặc hắn đi" Bóng đen gõ lên thành ghế theo nhịp, ánh mắt xa xăm nhìn về chân trời.

...

...

Vài ngày nhanh chóng trôi qua, sa mạc khắc nghiệt giờ đã phần nào đỡ hơn trước, Trương Dạ có thể cảm nhận được cái gió phương Đông rì rạt thổi sượt qua xúc giác.

"Không một bóng người, cũng không một dấu vết sinh vật sống.." Đôi gò má hóp lại gầy gò, cả người như da bọc xương thiếu sức sống, Trương Dạ đã nhịn đói nhịn khát vài ngày liền, thúc đẩy cơ thể đến giới hạn.

Bề ngoài tuy tàn tạ nhưng sức lực vẫn đủ để miểu sát tu sĩ cùng cảnh như thường lệ, bộ dáng hiện tại trái lại còn có thể giảm bỏ cảnh giác của người khác.

Thuận tiện cho việc sinh tồn nơi đây hơn cả.

"Chắc hẳn là nơi này đi" Nương nhờ ký ức của hắc y nhân, Trương Dạ dừng chân tại một vị trí dị thường.

Chỗ Trương Dạ đứng là sa mạc khô hạn, lại tồn tại cây cỏ tràn đầy sinh khí.



Trước sau như một dải phân cách giữa thiên đường và địa ngục, dường như chỉ cần thêm một bước nữa là Trương Dạ sẽ bước sang một vùng đất mới hoàn toàn.

Khoảnh khắc Trương Dạ định đặt chân lấn vào, một giọng nói bất giác phát ra, "Với chút thực lực cỏn con đó, ngươi có chắc là mình muốn bước vào?"

Tìm kiếm hướng âm thanh cất ra, Trương Dạ xoay đầu lại nhìn, khu vực hoang vắng giờ đây đã xuất hiện thêm một người khác.

Đối phương cao hơn hai mét, thân thể cường hãn phô ra từng đường nét cơ bắp săn chắc, khuôn mặt trái lại không thể nhìn rõ, tồn tại một tầng sương mờ ảo khiến thị giác của Trương Dạ chẳng tài nào nhìn thấu.

Như là sớm có dự đoán, gương mặt Trương Dạ phi thường bình tĩnh, thản nhiên hỏi ngược lại, "Đúng là ta muốn vào trong, mời chỉ giáo cho?".

Dĩ nhiên toàn bộ đều là hắn trang bức giả ra mặt, sinh tồn trong cái thế giới cực đoan khiến Trương Dạ ngộ ra không ít đạo lý.

Hạn chế biểu lộ cảm xúc là một trong số đó.

Người kia ngoài ý muốn giật mình, trong lòng tấm tắc khen ngợi tâm thái sóng yên biển lặng của Trương Dạ, "Hạt giống tốt" ngoài mặt lại nói, "Ta là người giữ cổng Tử Viện, bên trong tất cả khu vực toàn bộ đều là đầm rồng hang hổ, kỳ ngộ dĩ nhiên không thiếu, chỉ muốn xác nhận cho kĩ lần nữa, liệu ngươi có thật sự muốn vào?"

Dứt câu, người giữ cổng thi triển thủ ấn kỳ lạ, một vòng tròn nhỏ được cấu từ linh khí hiển hiện ra trước tay hắn.

"Mở!"

Rầm rầm..

Cả khu vực rung lắc trong vài giây, dải phân cách chầm chậm bị khoét ra một lỗ lớn ngay giữa hư không trước mặt Trương Dạ.

"Xé rách không gian!? Không..là trận pháp! Cánh rừng trước mắt không phải là đi vào sâu bên trong hơn sao?" Đồng tử Trương Dạ co giãn kinh ngạc, não hải nhảy số phân tích tình huống trước mắt.

"Làm thế nào người này có thể sử dụng lực lượng bên trong bí cảnh?"

Nhanh chóng trở về trạng thái ban đầu, Trương Dạ hít sâu một ngụm khí lạnh với nghi hoặc trong đầu, hắn đối với người giữ cổng chắp tay, "Đa tạ, cảm phiền ngài, ta chợt nhớ ra còn quên một ít đồ vật, nên quay về lấy rồi lại đến."

Nhìn vết rách sâu hoắc đen ngòm không thấy đáy kia, thâm tâm Trương Dạ không khỏi rùng mình.

Hắn là không tin người trước mắt! Tự dưng xuất hiện xưng người giữ cổng!? Ai biết tiến vào vết rách sẽ có thứ gì xảy ra đâu? Chưa kể, trong ký ức của hắc y nhân, Trương Dạ hoàn toàn không có bất kỳ thông tin nào về "người giữ cổng".

Huống chi, Tử Viện chỉ là danh xưng do môn sinh tự đặt, thân là người giữ cổng, ắt đã túc trực nơi này không ít năm tháng, Tử Viện là nghe được từ nơi nào?



Người giữ cổng nhướng mày biểu đạt tâm thái không vui, "Có thể lấy sau, khởi động cơ quan làm ta tổn thất kha khá đấy? Mau đi đi thôi"

Trương Dạ nhìn chằm chằm vào người giữ cổng, gật đầu tiến đến bên cạnh vết rách hư không màu đen, "Đại nhân, ta có một câu còn cần giải đáp"

"Hửm?"

"Làm cách nào mà ngài có thể dùng được linh khí trong bí cảnh?"

Người giữ cổng khựng lại vài giây không đáp Trương Dạ, như đang suy tư động não đến vấn đề vừa được đặt ra.

Người giữ cổng nghĩ ra thứ gì đó, ngước lên trầm giọng nói, "Ta và ngươi, sao có thể sánh.."

Đón tới tầng sương mỏng trên mặt người giữ cổng là nắm đấm của Trương Dạ bay tới, người giữ cổng không có chuẩn bị lập tức ăn trọn một đấm toàn lực của Trương Dạ chấn hắn bay ra xa một khúc.

"Ngươi.. ngươi làm cái quỷ gì?" Người giữ cổng quẹt đi vệt máu nơi khoé miệng, giận dữ chất vấn.

Khoé môi Trương Dạ cong lên một vòng, kiêu ngạo đáp, "Nói dối thì là lỡ tay, nói thật thì là mặt ngươi nhìn ngứa đòn"

"Thành thật một chút, ngươi suýt chút đã lừa được ta, Tham Lang à"

Người giữ cổng lẽ nhiên không tồn tại trong ký ức của hắc y nhân là có lý do, môn sinh của Tử Viện không nhiều, Tham Lang trước mắt là một trong số người tiêu biểu lưu lại ấn tượng sâu đậm nhất đối với hắc y nhân.

Mà tên Tham Lang này, cũng là người khống chế hắc y nhân cảm nhận sự tàn nhẫn và khoái lạc của việc săn g·iết đồng loại.

Điều đáng sợ nhất, Tham Lang thậm chí không cần dùng đến vũ lực đã có thể đả bại hắc y nhân trong chớp mắt chỉ bằng mánh khoé tâm lý!

"Phần quan trọng nhất thì lại không có, rốt cuộc thủ pháp của Tham Lang là gì?"

Cái bóng của Tham Lang đối với hắc y nhân quá lớn, làm bản năng của Trương Dạ cũng bị ảnh hưởng đôi phần nhưng không đáng kể.

Điểm mạnh của Tham Lang là tâm lý, có thể vận dụng linh khí ngay trong bí cảnh. Thông qua cú đấm vừa rồi, Trương Dạ phần nào cảm nhận được thực lực của Tham Lang cũng không lớn mạnh quá chênh lệch.

Vẫn có thể chiến được một trận! Nếu vận dụng toàn lực, Trương Dạ may mắn còn có thể tống khứ hắn ra khỏi thế giới này.

"Mặc định gặp nhau là đánh, nhỉ?" Tự tin dâng cao, Trương Dạ vẫn không quên chừa lại đường lui bằng cách tự tay kéo đứt ngón tay của bản thân vứt sang một bên.

Hành động này rơi vào mắt Tham Lang cũng làm hắn khó hiểu.

"Tên điên.. làm sao ngươi phát hiện được?" Tham Lang bật cười giải đi tầng sương mỏng trên khuôn mặt, sẹo rỗ chi chít trên gương mặt hung tợn dần dần lộ ra.