Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực
Dịch: Hám Thiên Tà Thần
Thành phố Đại kỳ không còn thứ đáng giá để Chu Dương chú ý và dừng lại nữa, Batmobile lao vùn vụt tới những nơi khác.
Gặp phải khu vực hoặc địa hình khó có thể vượt qua hoặc là vô pháp chạy thì Batmobile sẽ tự động biến đổi hình dạng, thích ứng đủ loại hoàn cảnh, đường đi thông suốt không trắc trở.
Từ đầu đến cuối Chu Dương đều không cần phải lo lắng gì, anh chỉ cần xác định phương hướng thì xe sẽ tự động chạy về phía đó.
Cuộc sống thật là thoải mái, Chu Dương nghỉ ngơi một đêm rất tốt, nhìn thấy cách đó không xa có khói cuồn cuộn và dày đặc, hình như là có nơi nào đó đang bốc cháy.
Khoảng cách càng ngày càng gần, Chu Dương thấy rõ thứ đang cháy là một chiếc máy bay, hơn nữa ký hiệu trên máy bay làm Chu Dương hết sức quen thuộc.
Đây không phải là máy bay đưa cho mình quả Hỏa Linh à?
Đang bay rơi xuống?
Cách đó không xa, một người phụ nữ tóc vàng cụt tay đang phất phất tay với Batmobile, như là đang cầu cứu.
Trên máy bay có quả Hỏa Linh, nói không chừng sẽ còn có những bảo vật khác!
Bây giờ BUFF may mắn vẫn không biến mất, chắc chắn sẽ thu hoạch lớn.
Nghĩ tới đây, Chu Dương làm Batmobile thay đổi đường đi đặt sẵn, chuyển hướng về nơi máy bay rơi xuống.
Đến gần thì Chu Dương phát hiện đây là một người phụ nữ phương tây, cô ta có khuôn mặt thâm thúy, đôi mắt màu lam nhạt, vóc dáng cao gầy khoảng một mét tám.
Đặc biệt là hai chân, thẳng tắp thon dài, tuyệt đối là chơi một năm không ngán.
Nhan sắc ít nhất là chín mươi điểm, lại thêm thân phận người nước ngoài, còn có thể tăng thêm nữa.
Khuyết điểm duy nhất là cánh tay trái của cô ta không còn, mặc dù đã băng bó nhưng mà máu vẫn không ngừng rỉ ra.
Gò má xinh đẹp của cô thỉnh thoảng lộ ra vẻ thống khổ, da thịt càng tái nhợt.
Đối với mỹ nhân, Chu Dương luôn là nho nhã lịch sự.
Nếu để cho nhóm nữ tiếp viên hàng không thấy một màn này, họ tuyệt đối sẽ tức ói máu.
Đều là phụ nữ mà tại sao lại bị đối xử khác biệt như vậy chứ?
Mỹ nhân tóc vàng nói một tràng tiếng Trung lưu loát, không ngừng bày tỏ sự cảm kích của mình với Chu Dương.
Dù sao thì đây cũng là tận thế, lòng người lạnh lùng, cho dù đối phương có lái xe rời đi mặc kệ thì Natasha cũng sẽ không cảm thấy ngoài ý muốn.
Cô chỉ ôm hy vọng một lần cầu cứu thử xem sao thôi, không ngờ đối phương lại là một người nhiệt tình.
Nhưng mà Natasha không biết, Chu Dương rõ ràng là đang muốn cua cô.
Cô chảy máu quá nhiều, nếu không thể cầm máu thì chắc chắn sẽ chảy máu mà chết.
Đúng rồi, trong phi cơ của tôi còn có đồng bạn, anh xem có thể cứu ra được hay không.
Thuốc xịt cầm máu?
Xin lỗi, tôi không có thứ này.
Tuy Chu Dương từng đi qua bệnh viện, thấy rất nhiều dược phẩm, thuốc men, nhưng mà anh chưa từng mang theo một thứ gì.
Lấy mấy cái đó làm gì?
Thân thể của mình rất tốt, bách bệnh bất xâm, cho dù là bị đứt rời tay chân thì vẫn còn có nhũ mẫu Hồ Hiểu Dung.
Trên mặt Natasha lộ ra vẻ tuyệt vọng, cô cười khổ một tiếng.
Đây là tận thế, thứ có giá trị nhất là thức ăn và nước uống, vật này quan hệ tới sống còn.
Trừ cái đó ra thì thứ khác không quan trọng, trừ phi bản thân cần nếu không thì rất ít người sẽ chuyên môn thu thập những thứ này.
Cô may mắn gặp được người tốt, nhưng xui xẻo là người nọ lại không thứ để cầm máu.
Natasha không ngờ trong Batmobile lại có một người bước ra, cô giật mình đánh giá chiếc xe này.
Đây rốt cuộc là xe gì?!
Chỉ có đồ ngốc mới dám lái xe thể thao ở tận thế, vừa tốn xăng mà lại không thể bay! Xe gầm thấp thì rất khó ứng phó địa hình phức tạp và biến đổi liên tục, hơn nữa không gian bên trong có hạn, không thể mang theo nhiều vật liệu được.
Khuyết điểm quả thực quá nhiều, ưu điểm duy nhất chính là đẹp trai.
Xe dã ngoại hay là các loại xe cỡ lớn mới là ưu tiên hàng đầu, đương nhiên, xe dã ngoại ở Trung Quốc rất ít, nhưng còn có xe hàng để thay thế.
Càng làm cho Natasha ngạc nhiên là trên xe rõ ràng chỉ thấy hai người, thế mà lại có người thứ ba bước xuống, điều này làm cô càng ngày càng mờ mịt.
Lẽ nào đây là xe công nghệ đen?
Ngay lúc Natasha còn đang thất thần thì cô cảm giác cánh tay nhột vô cùng, giống như có thứ gì đó chui vào vết thương.
Natasha cúi đầu thì thấy trong lòng bàn tay Hồ Hiểu Dung có ánh sáng trắng ngưng tụ vào miệng vết thương của mình, sau đó xương và thịt bắt đầu sinh trưởng, chưa đến một phút thì một cánh tay mới tinh đã mọc ra.
Cô thử quơ quơ cánh tay mấy lần, cảm giác hoàn toàn không khác gì trước khi bị thương, thứ khác biệt duy nhất chính là màu sắc.
Natasha đã sớm khiếp sợ há hốc miệng, trong chốc lát cô không phục hồi tinh thần lại được, thỉnh thoảng còn phát ra mấy tiếng Oh My God, thượng đế, vân vân.
Thái độ của cô trở nên vô cùng thành kính, không ngừng tỏ ý cám ơn Hồ Hiểu Dung.
Hồ Hiểu Dung vẻ mặt đầy sùng bái nhìn Chu Dương.
Không Chu Dương thì cô vẫn là một con Zombie vô tri vô giác, không thể sống lại một lần nữa. Hồ Hiểu Dung thật sự cảm kích Chu Dương từ tận đáy lòng, vô luận là Chu Dương bảo cô làm gì thì cô chắc chắn sẽ chấp hành không chút do dự.