Ta Tại Tận Thế Nhặt Bảo Rương

Chương 122: Xe Tăng Chỉ Là Món Đồ Chơi! Cái Giá Đắt Cho Sự Ngu Dốt!




Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực

Dịch: Hám Thiên Tà Thần


Đá bay đạn pháo và đá bay xe tăng hoàn toàn không giống nhau. Đạn pháo chỉ có lực trùng kích mạnh mẽ, trọng lượng của nó không đáng kể, nhưng mà xe tăng lại nặng từ ba mươi tới năm mươi tấn, muốn đá bay xe tăng ra gần một trăm mét thì cần phải có khí lực lớn tới mức nào chứ!

Tên này rốt cuộc là quái vật từ đâu xuất hiện! Quả thực là phi nhân loại!

Cho đến khi nhìn thấy cảnh tượng Chu Dương đá bay xe tăng thì cả đám mới ý thức tới Chu Dương là một con quái vật kinh khủng tới nhường nào.

Họ không còn dũng khí để ở đây thêm một giây phút nào nữa, cả bọn nhanh chóng chạy trốn về phía doanh địa.

Trời sập xuống có người cao hơn chống đỡ, quái vật cỡ này thì tốt hơn hết vẫn là giao cho mấy vị dị năng giả cao cấp trong doanh trại giải quyết đi...

Ầm!

Một chiếc xe tăng khác lại bay tới rồi rơi xuống trước mặt họ, tạo thành một hố to, bùn đất xung quanh bay tán loạn.

Cảm nhận được sóng khí trước mặt, sắc mặt mọi người tái mét, nếu bị xe tăng nện xuống người thì tuyệt đối là sẽ biến thành thịt bằm!

Họ vội vàng lùi về sau, quay đầu muốn chạy hướng khác.

Nhưng lại có một chiếc xe tăng bay tới, ngăn chặn đường lui của cả đám.

Tiếp theo là từng chiếc xe bọc thép bay tới bên trái và bên phải, lấp kín toàn bộ đường ra.

Các thành viên của ba tổ chức lớn nhìn lá chắn bằng kim loại kín không lọt gió xung quanh mình, nhìn thấy mấy người điều khiển trong xe đã sớm đổ máu mà chết, hai cái bắp đùi run rẩy, một dòng nước nóng từ hai chân chảy xuống.

Đối mặt với loại cử động như mất trí của Chu Dương, cả đám đã kinh hãi đái cả ra quần.

Hơn hai mươi người ngã trên mặt đất, ánh mắt kinh hoảng đánh giá xung quanh, rất sợ sau một khắc lại đột nhiên có một chiếc xe tăng hay là xe bọc thép rơi xuống đầu mình.

Mình thật sự quá ngu rồi! Tại sao mình phải ngây ngốc đi trêu chọc cái tên này chứ?

Tất cả mọi người vô cùng hối hận, nếu mà cho họ một cơ hội nữa thì họ tuyệt đối sẽ cung phụng Chu Dương giống như là tổ tông của mình.

  • Ha, chúng mày đang tìm tao à?

Một chiếc xe bọc thép phát ra một âm thanh nặng nề, lớp sắt vừa dày vừa đặc đã bị lõm xuống một khối to, mí mắt mọi người nhảy dựng.

Đây là xe bọc thép dày ba mươi li đấy! Ngăn cản mấy quả lựu đạn cũng không phải nói chơi, thế mà hiện giờ lại bị tên kia dẫm một cước thành ra thế này.....

Sau đó cả bọn nhớ tới việc Chu Dương đá bay xe tăng và xe bọc thép, lúc này mới thấy chuyện xảy ra trước mắt bình thường một chút.

  • Đại lão, chúng tôi sai rồi, cầu xin ngài cho chúng tôi một con đường sống đi!

  • Chúng tôi chỉ là nhân vật tép riu, tuân theo mệnh lệnh của cấp trên mà thôi, vừa rồi cũng là hành động bất đắc dĩ...

  • Ngài đại nhân đại lượng, xin hãy cho chúng tôi một cơ hội để sửa đổi làm lại cuộc đời đi!

Cả đám quỳ xuống, dập đầu cầu xin sự tha thứ của Chu Dương.

Không dập đầu không được, lỡ như Chu Dương xem ai không vừa mắt, sau đó sẽ vung xe tăng lên biến họ thành thịt bằm thì à?

  • Ha ha!

Chu Dương nhớ tới những gì mà mấy người này đàm tiếu, bọn anh coi các cô vợ của mình trở thành hàng hóa, còn suy nghĩ nên phân chia như thế nào.

  • Chúng mày sợ hãi cái gì chứ?

  • Đứng dậy nào! Tiếp tục mắng nha!

  • Ai sợ người đó là chó!

  • Không phải chúng mày nghĩ mình rất đỉnh à?!

  • Không phải muốn tới cướp những người phụ nữ của tao à?!

  • Tới đi! Cho tao xem bản lĩnh thật sự của chúng mày đi nào!

  • Đừng quỳ dưới đất như đàn bà vậy chứ!

Cả đám muốn khóc, họ há miệng nhưng mà lại không nói được câu phản bác nào.

Trên thực tế, cho tới vừa rồi họ vẫn không coi trọng Chu Dương, mọi người chỉ cho rằng tên này chỉ là hạng tép riu.

Bây giờ nhìn lại, tép riu cái quỷ gì chứ! Mẹ nó rõ ràng là một con khủng long bạo chúa thời tiền sử!

Nực cười là họ mắt mù còn chạy tới trước mặt khiêu khích….

Lúc trước cả đám đắc tội Chu Dương ác như vậy, đối phương lại không phải người ngu, làm sao có thể buông tha cho họ được?

Không cần nhiều lời, xem mấy tên chết thảm trong xe bọc thép và xe tăng là đã đủ chứng minh hậu quả của việc đụng tới Chu Dương.

  • Chúng mày có di ngôn gì không?

Chu Dương cười híp mắt hỏi một câu.

  • Tôi...

Mọi người vẻ mặt đưa đám, tìm cách kéo dài thời gian.

  • Xin lỗi, tao chỉ hỏi chơi thôi!

Một luồng gió lạnh thổi qua, sương lạnh nhanh chóng phủ lên trên mặt đám người kia, qua hai giây, mấy chục người đã biến thành tượng băng.

Chậc chậc, đây là cái giá phải trả cho sự ngu dốt!

Bang!

Tiếng súng vang lên, một viên đạn xuyên giáp 12,8 li bay vọt tới Chu Dương, có điều trước khi viên đạn chui vào người thì đã bị anh kẹp lại bằng hai ngón tay.

  • Ai bắn đạn, mau cút ra đây!

Đương nhiên, Động Sát Chi Nhãn trên bầu trời đã sớm phát hiện mục tiêu.

Tay súng bắn tỉa muốn giết chết Chu Dương để lập công lớn. Lợi dụng lúc mất tập trung, anh đã bí mật sử dụng khẩu súng đen, nhưng mà anh không hề nghĩ rằng viên đạn lại bị Chu Dương dùng hai ngón tay bắt được.

Thứ này còn là con người à?

  • Thì ra là mày!

Chu Dương lộ ra một nụ cười “quan tâm” nhìn tên thủ vệ kia, đối phương bị hù dọa sợ tới mức lập tức quay người bỏ chạy.

  • Kẻ nào dám tới nơi đây gây sự? Thật là to gan!

Đám cao tầng trong doanh trại đã nghe thấy tiếng bom đạn bên ngoài, mọi người đều biết đã xảy ra chuyện lớn, không ngờ lại có người dám đánh tới tận cửa.

  • Anh yên tâm, không ai có thể giương oai ở trước mặt tôi, tôi bảo đảm cậu sẽ không việc gì ….

Nhìn thấy thủ vệ chạy tới, Ngũ Tinh Sơn an ủi một câu.

Nhưng mà một giây sau, đầu của tên thủ vệ kia bay lên, máu phụt ra bắn đầy mặt Ngũ Tinh Sơn.