Ta Tại Tận Thế Nhặt Bảo Rương

Chương 124: Đá Bể Phi Hỏa Lưu Tinh! Đóng Băng Vạn Vật! (2)




Phi Hỏa Lưu Tinh từ trên trời giáng xuống trực tiếp bị tên kia đá nổ...

Vô số mảnh vụn màu đen đỏ bay tán loạn, ven đường còn có khói đen bốc lên cuồn cuộn.

Có một vài khối còn rơi gần nhóm dị năng giả, cách thật xa mà vẫn còn có thể cảm nhận được hơi nóng bức người.

Trái lại thì Chu Dương vẫn cực kỳ bình thường, giống như là người vừa mới một cước đá bể Phi Hỏa Lưu Tinh không phải là mình.

Hỏa cầu, Hỏa châu và đủ loại công kích bằng dị năng hệ Hỏa cũng lao tới, Chu Dương còn chẳng muốn né tránh, mặc cho chúng nó đập vào trên người mình.

  • Thật là cuồng vọng... Trâu bò.

Ngọn lửa tản đi, Chu Dương vẫn không sứt mẻ một tý nào, ngay cả tóc cũng không bị đốt xoăn, quần áo trên người vẫn sạch sẽ không chút tro bụi.

Tất cả mọi người triệt để trợn tròn mắt, đây chính là hỏa lực do hơn bốn mươi dị năng cường giả hệ Hỏa tập hợp lại, tại sao Chu Dương vẫn không chút tổn hao nào chứ?!

Nhưng mà sự thật đặt ở trước mắt, họ không tin thì cũng phải tin.

Chu Dương cười một tiếng, nhìn đám dị năng giả đang ngây người như phỗng kia giải thích một câu:

  • Thật là xin lỗi, quên nói cho mấy người biết, tôi miễn dịch với ngọn lửa của mấy người nha.

Miễn dịch với lửa!

Ánh mắt mọi người ngốc trệ.

Thế này thì còn đánh như thế nào nữa hả?!

Cho dù ngọn lửa của mày có đỉnh cỡ nào, nếu không đả thương được người khác thì còn có ích lợi gì nữa?

Hiện tại, trong tai Ngũ Tinh Sơn chỉ còn quanh quẩn bốn chữ miễn dịch với lửa, ngực anh nghẹn khí, không thể nào thở nổi.

  • Các hạ quả nhiên lợi hại, chẳng trách dám tới đây nháo sự. Chúng tôi thừa nhận thực lực của các hạ rất mạnh, miễn dịch với lửa, nếu vậy thì năng lực hệ Phong thì sao?

Thủ lĩnh Ma Lang đi ra, ổn định lòng người.

  • Dị năng giả hệ Phong tập hợp, cho mọi người kiến thức sự khủng bố của dị năng hệ Phong một chút nào!

Chu Dương nở nụ cười, tóc không gió mà chuyển động, cả người nhẹ nhàng trôi nổi giữa không trung.

Anh nhếch miệng lộ ra hàm răng trắng sáng:

  • Tao nghĩ là chúng mày nghĩ lầm một chuyện rồi!

  • Tao tới đây không phải để xem chúng mày làm ảo thuật, cũng không rảnh bị xa luân chiến!

  • Nếu chúng mày đã kết thúc lượt của mình thì hiện tại đến phiên tao ra tay!

  • Nghênh đón gió bão đi!

Bầu trời trở nên âm trầm, gió thổi qua vù vù, một luồng khí lạnh kéo tới, nơi nó đi qua thì vạn vật đều đóng băng!

Mấy người đứng đầu rối rít sử dụng dị năng hệ Hỏa tấn công luồng khí lạnh kia.

Lửa và băng khắc chế lẫn nhau, họ người đông thế mạnh, Chu Dương cũng dám dùng dị năng hệ Băng phô trương trước mặt họ?

Từng hỏa cầu, hỏa châu bay vào trong luồng khí lạnh nhưng mà lại giống như đá chìm đáy biển, không nhấc lên một chút gợn sóng.

Giống như bên trong luồng khí lạnh kia cất giấu một miệng không đáy, cắn nuốt hết toàn bộ ngọn lửa của mọi người.

Chỉ có mấy người tinh mắt mới nhìn thấy chân tướng, ngọn lửa vừa đụng tới luồng không khí lạnh kia là trong nháy mắt đã bị dập tắt, không thể chống đỡ nổi một giây.

  • Đây là khi để biểu hiện kỹ thuật chân chính!

Một người đàn ông tự tin bước vào khu vực mà luồng khí lạnh sắp đi tới. Người này cao chừng ba mét, toàn thân được bao bọc bởi một ngọn lửa cháy hừng hực.

Hắn ta là một trong những thành viên của dị năng giả hệ Hỏa, có điều anh không giống với những dị năng giả hệ Hỏa tấn công tầm xa khác, người này thức tỉnh dị năng là cấp độ B Surtur, toàn thân có thể biến thành hình thái Surtur, thông qua cận chiến để sát thương kẻ địch.

Lúc trước người khác ra tay thì anh chỉ có thể đi theo phía sau đánh đánh đấm đấm cho có khí thế, đã sớm nghẹn một cục tức trong bụng.

Hiện tại rốt cuộc đã đến thời khắc để anh tỏa sáng rồi!

Khuôn mặt anh ta tràn đầy sự tự tin, sải bước đi vào luồng khí lạnh.

Sau một khắc, ngọn lửa trên người anh ta nhanh chóng bị dập tắt, ba giây sau Surtur đã biến thành một pho tượng bằng băng.

Đây chính là dị năng giả hệ Hỏa cấp độ B! Thế mà lại không chống đỡ nổi ba giây?!

Khóe mắt mọi người nhảy dựng, quay đầu bỏ chạy không cần suy nghĩ.

Luồng không khí lạnh tiến tới càng ngày càng gần, đám người chạy trốn cảm giác tay chân không nghe mình sai khiến, trở nên chết lặng và cứng ngắc, động tác chậm chạp.

Họ cứng đờ quay sang bên cạnh thì thấy khuôn mặt đồng bọn đã tím tái, miệng trắng bệch, toàn thân phủ đầy sương lạnh.

Mấy tên chạy trốn tương đối chậm thì đều đã biến thành tượng băng.

Quá đáng sợ!

Luồng không khí lạnh sau lưng phun trào, hình như muốn tạo thành một cơn lốc.

Điều này cho thấy khí lạnh trước đó chỉ mới là món khai vị, sát chiêu chân chính còn ở phía sau.

Ba tên thủ lĩnh hiểu biết hơn rất nhiều so với cấp dưới của họ!

Ba người họ đều là dị năng giả bậc cao, thực lực vượt xa đám thuộc hạ phổ thông kia. Nhưng mà khi vừa mới cảm nhận được hơi thở của gió lạnh, cái loại khí lạnh như muốn đóng băng vạn vật kia giống như là sự khủng bố lớn nhất thế gian.

Dị năng bậc A của họ chỉ như là đứa trẻ mới biết đi nếu so sánh với luồng khí lạnh khủng bố của Chu Dương.

Người này ít nhất mạnh hơn bọn họ hai cấp!

Đây quả thực là thiên tai!

Chẳng trách dám đánh tới cửa, anh ta quả thật là có tư cách như vậy.

Mấy người không đồng ý? Được thôi, vậy tôi sẽ đánh tới khi nào phục thì thôi!

  • Tôi đầu hàng!

  • Cầu ngài tha cho chúng tôi một con đường sống đi!

  • Chúng tôi đầu hàng vô điều kiện, nguyện ý nộp toàn bộ quả dị năng!

Các thủ lĩnh ba thế lực lớn quả quyết vô cùng, không chút nghĩ ngợi quỳ dưới đất, biểu thị thần phục.

Chu Dương nhẹ nhàng nắm tay lại, luồng không khí lạnh lập tức biến mất, mây đen cuồn cuộn tiêu tán, uy áp kinh khủng và hàn ý khắp nơi không còn thấy đâu nữa.

Chu Dương đã giết sạch những người cả gan chọc giận mình, anh không thù oán lớn với những người này, chủ yếu là tranh thủ lợi ích, nếu họ nguyện ý giao quả dị năng ra thì anh cũng sẽ không đuổi tận giết tuyệt.

Nếu không mấy người này chết sạch thì ai biết họ giấu quả dị năng ở nơi nào? Như vậy thì chắc chắn thu hoạch sẽ giảm bớt rất nhiều.

Cho họ một bài học, chỉ cần đầu óc chưa già bệnh thì cũng sẽ không ngoan cố đối đầu với anh nữa.

  • Đa tạ đại nhân đã hạ thủ lưu tình!

Mặt trời lại xuất hiện một lần nữa chiếu rọi xuống mọi người, nhưng họ lại không hề cảm nhận được chút ấm áp nào.